Biệt thự nhà họ Yến.
Trăng đã lên cao, khách mời đã về hết, sự huyên náo cuối cùng cũng phải nhường chỗ cho yên tĩnh, chỉ để lại tiếng côn trùng kêu trong đêm khuya thanh vắng.
Ngoài tiếng của côn trùng kêu thì còn có tiếng nước chảy ở trong phòng tắm. Tiếng nước rơi xuống sàn nhà không lớn, nhưng khi hòa cùng với tiếng của côn trùng, nó lại làm cho khung cảnh về đêm càng trở nên tĩnh lặng. Âm thanh ngày càng rõ ràng hơn, điều này khiến Hứa Tự Nam cũng không thể giải thích tại sao lại như vậy, nhưng giường như trái tim cô đang hòa nhịp vào âm thanh này.
Thình thịch.... Thình thịch..... Cô có thể cảm nhận được tim của mình đập càng ngày càng nhanh, hoàn toàn bị loạn nhịp trước tiếng nước chảy và tiếng côn trùng kêu kia. Tất cả âm thanh xung quanh cũng trở nên lộn xộn, nó như một câu thần chú, cứ vậy vang vọng bên tai cô.
Theo bản năng cô đè tay lên ngực của mình, bởi vì cô tin rằng bằng cách này có thể làm cho tim có thể đập đúng nhịp như ban đầu.
Cô biết rằng, mình bị như vậy, nguyên nhân chính là do cô đang sợ.
Đêm nay chính là đêm tân hôn của cô, người trong phòng tắm kia chính là người đàn ông của cô - Yến Mộ Thanh, còn cô, đang ngồi trước bản trang điểm, trên người vẫn đang mặc bộ lễ phục chúc rượu. Cô run lên vì căng thẳng, hai tay cô đã ướt đẫm vì mồ hôi.
Đột nhiên cửa vang lên "két" một tiếng, làm chấm dứt những tạp âm ở bên ngoài, tại thời khắc này, trái tim cô cũng đã ngừng đập, thậm chí hô hấp cũng đã ngưng lại.
Dù đang quay lưng về phía nhà tắm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được có người đang đi đến phía cô. Điều hòa không khí rõ ràng được điều chỉnh rất thấp, dường như có luồng khí nóng mạnh mẽ đang tiến sát lại gần cô, ngón tay của cô, càng siết chặt lấy gấu váy.
Trong gương, bóng dáng của anh càng ngày càng gần, cô cảm thấy rất vui khi anh không để trần mà đi ra ngoài...
Lúc này, anh mặc một bộ áo ngủ màu tím, ở bên hông, đai lưng của áo ngủ cũng đã được thắt lại, vạt áo nửa lộ ra bên ngoài để lộ cơ ngực rắn chắc.
Cô chỉ nhìn thấy anh trong bộ dạng tây trang lịch sự, trầm ổn mà nho nhã, ăn nói lưu loát, dù cho lần này ăn mặc tùy ý nhưng vẫn không làm mất đi sự trầm ổn, lạnh lùng của anh. Đặc biệt với kiểu dáng và màu sắc của chiếc áo ngủ này, đây chẳng phải là lứa tuổi như ba cô hay mặc hay sao?
Có điều trong ấn tượng của cô, người đàn ông này là bạn của mẹ cô.
Trong cái nháy mắt ngắn ngủi, cô không khỏi nhớ tới thời điểm hai người lần đầu tiên gặp mặt. Lúc ấy, mẹ cô không nói rõ người cô sẽ gặp là ai, chỉ nói là đi gặp một người bạn. Vì thế lúc gặp anh, vấn đề xưng hô với anh như thế nào cũng đã làm cô cảm thấy bối rối rồi. Bạn của mẹ thì nên gọi là chú, nhưng xét về độ tuổi thì người đàn ông này không đến nỗi già như vậy, gọi chú thì hơi bất lịch sự, cho nên sau khi mẹ cô giới thiệu người này là Yến tiên sinh, cô liền gọi anh là Yến ca.
Sau khi nghe cô gọi, anh liền để lộ ra một chút phản ứng, nhận thấy có gì đó không ổn, cô liền sửa lại: "Chú Yến....."
Kết quả cô bị mẹ mình lườm cho một cái.
Anh chỉ cười trừ: "Vẫn nên gọi là Yến ca!"
"Không đi tắm à?"
Đang ngồi thẫn thờ trước gương thì đột nhiên bị tiếng nói của anh cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu, lòng dạ thì rối bời, sau đó liền bật dậy: "Đi ngay bây giờ đây!"
Đứng dậy một cách hoảng loạn, cái ghế dưới chân bị cô đẩy ngã, cô còn đập đầu vào cằm anh.
"Xin lỗi!" Cô ôm đầu, nhanh chóng xoay người lại, cô sợ cái kẹp tóc trên đầu mình sẽ làm anh bị thương.
Quả nhiên, trên cằm của anh có xuất hiện một vệt máu.
Cô luống cuống đưa tay lên lau vệt máu dưới cằm cho anh, nhưng khi cô vừa chạm tay tới lớp da thô ráp dưới cằm anh thì lập tức rút tay về, sắc mặt vì thế mà cũng thay đổi.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông.....
Hết chương