Mai tiên sinh nhìn thấy không có chuyện gì, nói với Yến Mộ Thanh vài câu, rồi đi nói chuyện với những người khác. Hứa Tự Nam nghiêm túc ngồi xuống, vẫn không hề có nhúc nhích gì, lưng rất đau, chỉ có đôi mắt chuyển động, rốt cuộc thì mắt cũng đã sáng lên, trong số người khiêu vũ có một người không mang mặt nạ. Dĩ nhiên đó là ca sĩ mà Noãn Noãn thích nhất.
Cô không hề che dấu cái ý nghĩ muốn đi quyến rũ của mình, nhiệm vụ của Noãn Noãn giao cho cũng đã đến lúc phải hoàn thành rồi.
Nhưng mà cái ý nghĩ này vừa mới nhú mầm đã cảm giác được sự âm u ở bên cạnh rồi. Cô không khỏi liếc mắt nhìn, quả nhiên là Yến Mộ Thanh đang dùng một ánh mắt không thể gọi tên nhìn cô.
"Em lại làm sai chuyện gì rồi hả?" Lại nói, cô ngồi chỗ này không hề nhúc nhích mà vẫn có thể chọc giận anh, đúng là rất kì lạ.
Nghe xong những lời nói này của cô, đúng là anh đã nở một nụ cười, nhưng ý cười ấy lại không được thể hiện rõ ràng, nếu như không có ánh sáng nhàn nhạt kia hỗ trợ, cô cũng không thể nhận ra là anh đang cười.
Đương nhiên, nụ cười này chỉ thoáng qua rồi biến mất, rất nhanh anh đem những chuyện này gom lại một chỗ, nhưng ánh mắt cuối cùng vẫn là rất nghiêm khắc: "Nghe vậy giống như là bình thường em rất hay gây chuyện thì phải.."
Cô vừa nghe thấy, có chút không vui: "Làm gì có! Em ở nhà rất biết điều đó!" Từ nhỏ cô đã là con gái ngoan của mẹ, nhưng lại mang theo sự kiêu ngạo của mẹ. Gặp gỡ anh, cô cảm giác bản tính của mình đã thay đổi.
Anh không thèm tranh luận với cô. chỉ hờ hững nói một câu: "Khi ở bên ngoài, hãy luôn nhớ rằng mình đã có chồng, anh không muốn dâu trưởng của nhà họ Yến lại ngây ngô như một học sinh trung học đuổi theo một ca sĩ để xin chữ kí của họ."
"..." Cô rất muốn dựa vào lý lẽ mà tranh luận với anh, tại sao theo đuổi ngôi sao mà lại trở thành ngây ngô rồi? Tại sao chỉ có học sinh trung học mới có thể đuổi theo ngôi sao? Ngôi sao thì sao chứ? Anh có biết là ngôi sao phải cố gắng nhiều như thế nào không? Anh xem thường họ, có bản lĩnh thì hát thử xem nào. Hay là anh ghen tị người nhà anh yêu mến ngôi sao nhiều hơn anh sao? Vốn là cô đã nghĩ sẵn trong đầu là do anh ghen ti người ta đẹp trai hơn anh. Nhưng nghĩ lại, anh ấy đúng là không soái bằng người nhà anh.
Đương nhiên là những điều này chỉ xuất hiện trong suy nghĩ của cô, cô biết, thân là Yến phu nhân, nếu như cô dám đem những lời này nói ra, không chừng Yến tiên sinh thật sự muốn trả hàng rồi...
Cô thầm tính toán trong đầu, ngay lập tức nghĩ đến vấn đề khác, làm sao anh lại biết cô đuổi theo ngôi sao là để xin chữ kí. Cô một câu cũng chưa từng nói qua, chỉ có điều, chỉ khi ngồi bên cạnh anh mới có thể suy nghĩ đến những điều này.
Suy nghĩ rất kĩ càng...
Chẳng nghẽ anh có "Độc tâm thuật"
Độc tâm thuật: thuật đọc tâm
Lần thứ hai lợi dụng ánh sáng nhìn anh, căn bản là anh đâu có nhìn cô.
Có điều, ánh mắt của anh lúc này không hề đáng sợ, còn có một tia nhu hòa nữa, thêm vào đó là nụ cười "đàm hoa nhất hiện" của anh đã làm tăng không ít can đảm cho cô, anh là một người như vậy, rõ ràng lấy đá chọi đá thì không ổn một chút nào.
đàm hoa nhất hiện: hoa quỳnh sớm nở tối tàn.
Vì vậy cô liền trau dồi cảm xúc của mình, dáng vẻ ủy khuất liền xuất hiện, xoay người nhẹ kéo cánh tay của anh lại làm nũng: "Anh Yến.... anh Yến..."
Rõ rành là anh bị đột biến gen của cô làm sợ hết hồn, có điều, như vậy cũng tốt, không đẩy cô ra, cũng không rút tay về, cô đoán chắc là bị cô dọa đến sợ luôn rồi, bởi vì chính cô còn bị cái âm thanh ỏn à ỏn ẻn của mình dọa sợ cơ mà...