Cô cùng với Cao Lương là ai người duy nhất không có đồ hóa trang, cô cầm một chiếc mặt nạ con cáo nhỏ, vốn là định mang nó, thế nhưng Yến Cao Lương nhìn xuống một chút, nhẹ nhàng giơ tay ra cầm lấy, chiếc mặt nạ tiểu Hồ Ly kia liền nằm trong tay anh.
Cô cong môi lên kháng nghị, nhưng có lẽ đối với Cao Lương này mà nói thì việc kháng nghị ấy là hoàn toàn không có hiệu lực.
Mai tiên sinh là chủ nhân, liền đi đến mời Hứa Tự Nam khiêu vũ.
Mai tiên sinh cũng không có hóa trang nhiều, chỉ khoác vào một bộ quần áo Công Tước, nhiều hơn là dính một bộ ria mép màu trắng, xem ra như vậy lại càng tô thêm vẻ cao quý.
Loại lễ tiết này giống như lời mời vậy, cô cứ tưởng rằng Yến Mộ Thanh sẽ không từ chối, nhưng cô đã sai rồi.
Yến Mộ Thanh mỉm cười xin lỗi: "Mai, cô ấy không biết khiêu vũ, mà cô ấy cũng không thích nơi ồn ào, náo nhiệt như vậy!"
Mai tiên sinh liền cảm thấy áy náy, tiệc rượu này căn bản vì jhai người mà mở, phần quan trọng nhất của bữa tiệc này chính là hóa trang, kết quả lại vì cô không thích mà cảm thấy mình tiếp đãi khách không được chu đáo, liên tục xin lỗi.
Nhìn dáng vẻ của Mai tiên sinh, chính Hứa Tự Nam cũng cảm thấy có lỗi, thế mà vị Cao Lương kì lạ kia lại mặt dày đi khuyên Mai tiên sinh: "Không sao đâu Mai, nhận được tình cảm này của anh, tôi và vợ rất vui mừng, cô ấy không thích khiêu vũ nhưng lại thích âm nhạc, thích ăn, cô ấy ăn nhiều như vậy mà còn nói với tôi là chưa no, ở nơi này thưởng thức mỹ thực, ngồi nghe nhạc còn gì là thích hơn nữa."
Hai con mắt của Hứa Tự Nam muốn lồi ra, là ai ăn không no? Ai không thích ăn? Không phải lúc này anh thích "chăm sóc" mặt mũi của mình sao?
Nghe anh nói như vậy, Mai tiên sinh mới cảm thấy dễ chịu hơn, lại kêu người mang mỹ thực đến, ý bảo cô thích thì ăn đi...
Cô đã ăn no đến cổ họng rồi, không thể ăn được nữa, kìm nén ai oán mà nhìn người bên cạnh, dĩ nhiên, người nào đó vẫn giả bộ mình không liên quan, nhàn nhã ngồi xuống, trên cổ tay anh vẫn là chiếc dây màu xanh với hai hạt Phỉ Thúy chói lóa dưới ánh đèn, tạo nên một ánh hào quang trong suốt.
"Da mặt dày!" Cô không nhịn được liền nói thầm bằng tiếng Trung. Cô cảm giác rằng mình vẫn biết rõ đạo lý, tuy rằng âm nhạc rất ồn ào, nhưng nếu dùng ngôn ngữ khác mà mắng anh, lỡ như bạn bè người nước ngoài nghe được thì không được hay cho lắm, cái gọi là chuyện xấu trong nhà thì không nên dương ra cho thiên hạ xem, đây xem như là lo lắng cho mặt mũi của anh đi.
Nhưng một người da mặt dày như vậy thì tại sao cô phải nói thầm ở trong lòng chứ? Vẫn nên để tự nhiên một chút đi!
Cô... nhất thời không chịu nổi cái loại này, cô tức giận đến nổ phổi, đối phương vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, xem như không có chuyện gì! Thường thường vào những thời điểm như thế này, cao quý tao nhã, đức nghệ tuyệt vời thì cô sẽ vẫn quên chúng....
Âm thanh liền lớn hơn, nỗ lực áp đảo tiếng nhạc: "Bịa chuyện! Tên lừa đảo!"
Cô cảm thấy anh đâu chỉ là bịa chuyện? Đâu chỉ là tên lừa đảo? Anh chính là tên lừa đảo trong máy bay chiến đấu! Nói dối không hề chớp mắt. Những người bị anh lừa gạt, như là Mai tiên sinh hiền lành kia vậy, vẫn một mực đắm chìm trong sự thương cảm, ấm áp của anh, trong ánh mắt say mê, đây chính là điều mà mọi người hay nói, không những bị anh bán đi mà còn là công cụ kiếm tiền cho anh.
Trong lòng cô đang rất phiền muộn vì điều đó, lại còn bị điều đó bắt tâm quấy phổi nữa. Cô một lòng một dạ muốn đánh thủng sự bình tĩnh đó của anh, liền buông ra một lời nói: "Người nói dối."
Thật ra vốn là cô muốn nói, nói dối thì mũi anh sẽ có biến đổi bất thường, thế nhưng cô lại cảm thấy lời này mà nói ra thì quả thực rất là ngây thơ, giống như trò đùa của mấy đứa trẻ con, nhất ngưng lại, cô muốn đổi lời thoại!
Hết chương