II.
Lúc này, hạm đội II và VI cũng đã hay tin dữ. Họ bàng hoàng vì tình thế đang diễn ra nằm ngoài dự tính ban đầu, nhưng vẫn không thay đổi kế hoạch tác chiến, chỉ tiếp tục dùng tốc độ cũ tiến về phía trước.
Trung tướng Paetta chỉ huy hạm đội IV ngồi lặng im trên ghế chỉ huy của soái hạm Patroclus, dùng góc độ mà những kẻ khác không thể nhận thấy âm thầm nhíu mày. Cơn nóng nảy làm đầu gối ông không ngừng đánh nhịp. Tâm tình của vị chỉ huy lan sang thuộc hạ, khiến toàn bộ không khí trong trung tâm chỉ huy soái hạm như đông đặc lại.
Trung tướng nhận ra trong tình huống này, hãy còn một người giữ được bình tĩnh. Sau một chớp mắt do dự, ông gọi người nọ:
- Chuẩn tướng Dương!
- Vâng?
- Đồng chí nhìn nhận tình thế hiện giờ ra sao? Tôi muốn nghe ý kiến của đồng chí.
Dương tháo chiếc mũ bê rê xuống, dùng tay gãi gãi mớ tóc đen của mình khi đứng dậy:
- Quân địch tính toán lần lượt tiêu diệt từng hạm đội của ta. Hạm đội IV đi đầu, lại có quân số ít nhất tự nhiên sẽ thành mục tiêu đầu tiên trong kế hoạch của họ. Họ có quyền lựa chọn kẻ địch để đối đầu giữa số quân Liên minh đang phân tán và họ chỉ đang sử dụng quyền lợi đó của mình mà thôi.
- ... Hạm đội IV có thể cầm cự được không?
- Trong tình huống hai quân xung đột chính diện, bên nào có số quân đông hơn đối thủ, lại chiếm được tiên cơ sẽ có lợi hơn.
Cả ngữ khí lẫn sắc mặt của Dương đều hết sức bình thản. Trung tướng Petta thì hết siết chặt hai nắm đấm lại thả ra hòng rũ bỏ sự khó chịu của mình trước điều đó.
- Tóm lại, chúng ta phải mau chóng tới chiến trường cứu viện hạm đội IV. Nếu thuận lợi, ta có thể tấn công quân Đế quốc từ phía sau, từ đó xoay chuyển cục diện trên chiến trường.
- Tôi e là vô dụng thôi.
Giọng của Dương vẫn cứ bình thản như trước khiến trung tướng Paetta suýt nữa đã nghe từ tai này qua tai kia. Ông dời mắt khỏi màn hình, lần nữa nhìn thẳng vào khuôn mặt người thuộc cấp trẻ măng:
- Đồng chí có ý gì?
- Khi quân ta tới nơi, chiến đấu đã kết thúc. Quân địch đã rời khỏi chiến trường rồi. Và trước khi hạm đội II cùng hạm đội VI nhập lại, kẻ địch sẽ quay đầu, tấn công một trong hai cánh quân của ta. Khả năng cao là hạm đội VI có số quân ít hơn sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp. Tôi cho rằng chúng ta nên hành động trước, hơn nữa, là hành động trước ngay từ bây giờ. Có như vậy, chúng ta mới thoát ra ngoài dự tính của quân thù.
- Tóm lại, chúng ta cần làm gì?
- Thay đổi thứ tự thực hiện kế hoạch. Chúng ta sẽ không gặp hạm đội VI tại chiến trường, mà nhanh chân tập hợp với hạm đội VI trước, rồi mở ra một chiến trường mới ở khu vực vừa tập hợp. Hai hạm đội có tổng cộng 28.000 tàu chiến, khi đó, phần thắng của chúng ta sẽ nhiều hơn 50%.
- ... Như vậy, ý đồng chí là, chúng ta nên bỏ mặc hạm đội IV?
Giọng điệu trách móc lộ rõ trong lời trung tướng. Ông cảm thấy lời Dương vừa nói quá mức tàn nhẫn.
- Bây giờ chúng ta có đi cũng không kịp.
Không rõ Dương có hiểu tâm tình lúc này của vị trung tướng hay không mà ngữ khí của anh vẫn không hề đổi khác.
- Nhưng chúng ta không thể bỏ mặc an nguy của quân mình!
Trung tướng cao giọng. Dương khẽ nhún vai:
- Như vậy, kết quả sẽ là quân địch lần lượt tấn công cả ba hạm đội quân ta, toàn bộ chúng ta sẽ thành mồi ngon cho bọn họ.
- Cũng chưa chắc. Hạm đội IV không dễ bị đánh bại. Nếu họ có thể cầm cự tới khi...
- Tôi vừa nói không thể có chuyện đó...
- Dương chuẩn tướng, đây là thực tế chứ không phải kế hoạch do đồng chí lập ra. Chỉ huy của địch là Bá tước Lohengramm. Hắn ta còn trẻ và thiếu kinh nghiệm. Trái lại, trung tướng Pastolle đã thân kinh bách chiến.
- Nhưng thưa tư lệnh, mặc dù khuyết thiếu kinh nghiệm, tư duy chiến lược đó...
- Đủ rồi, chuẩn tướng!
Trung tướng bực tức ngắt lời Dương. Đó không phải câu trả lời ông muốn. Và ông không sao ngăn được ác cảm của mình với người thuộc cấp trẻ tuổi này.
Ra hiệu cho Dương ngồi lại vị trí, trung tướng dời mắt về phía màn hình.