Ginga Eiyuu Densetsu

v

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

V.

Và như thế, Dương Văn Lý “tiện thể” vào học trường sĩ quan. Quyết định của anh chẳng liên quan gì đến lòng yêu nước hay tính hiếu chiến.

Anh vứt bỏ gần hết mớ ĐỒNG NÁT của cha mình, chỉ giữ lại một phần nhỏ, ký gửi trong kho hàng, rồi tay trắng vào ký túc xá trường sĩ quan theo đúng nghĩa đen.

Với một động lực như thế, chắc chắn Dương không phải là một sinh viên ưu tú. Anh dốc lòng học tập các học phần lịch sử chiến tranh và bối cảnh sâu xa đằng sau những trận chiến, nhưng các môn khác thì qua loa cho xong. Nhất là những môn Dương không chút hứng thú như bắn súng, điều khiển phi thuyền hay kỹ thuật máy, thành tích của anh chỉ vừa đủ để qua môn.

Rớt môn sẽ bị đuổi học, có được châm chước nhẹ hơn cũng phải tốn thời gian thi lại nên mục tiêu của Dương chỉ là đừng bị vướng môn nào. Anh không định trở thành cục trưởng Cục Tác chiến Tổng hợp hay tổng tư lệnh Hạm đội Vũ trụ, mà chỉ mong được làm một nhân viên nghiên cứu thuộc Phòng Biên tập Lịch sử chiến tranh. Dương chưa bao giờ muốn trở thành một quân nhân nổi bật.

Chỉ có thành tích lịch sử quân sự là xuất chúng, mọi học phần kỹ thuật khác đều suýt rớt, điểm tổng kết cuối cùng ở mức trung bình. Thế nhưng, thành tích môn thực hành chiến thuật của Dương Văn Lý lại rất không tồi. Điểm số môn này được quyết định trên kết quả chiến đấu giả lập bằng máy tính giữa các sinh viên, và Dương đã khiến các sĩ quan huấn luyện của anh phải giật mình khi đánh bại thủ khoa năm đó là Widerborn - người vốn được ngợi khen là anh tài mười năm có một.

Dương tập trung toàn bộ binh lực của mình vào một điểm, cắt đứt đường tiếp viện quân nhu của đối thủ, rồi nhàn nhã phòng ngự. Widerborn dùng đủ loại chiến thuật hòng thọc sâu vào căn cứ của anh, nhưng sau cùng đành phải rút lui vì cạn đồ tiếp tế. Cả máy tính lẫn các giáo sư cho điểm đều khẳng định Dương chiến thắng áp đảo.

Lòng kiêu hãnh bị tổn thương, Widerborn giận dữ quát:

- Tên đó mà chiến đấu đàng hoàng thì tôi đã thắng! Hắn chịu đối đầu trực diện thì tôi đã hành cho hắn chạy trốn khắp bản đồ rồi!

Dương không hề phản bác. Điểm số này đã đủ bù vào thành tích môn kỹ thuật máy. Mà anh chỉ cần có bấy nhiêu.

Nhưng, Dương cũng chẳng hài lòng được bao lâu.

Cuối năm học thứ hai, sĩ quan huấn luyện gọi Dương, đề nghị anh chuyển sang khoa Chiến lược quân sự.

- Không chỉ có một mình em đâu - sĩ quan huấn luyện khuyên - Khoa Lịch sử quân sự sẽ ngưng đào tạo, mọi sinh viên trong khoa đều sẽ chuyển sang khoa khác. Em từng đánh bại Widerborn trong phần thi mô phỏng nên chuyển khoa theo đúng sở trường của em vẫn tốt hơn.

- Nhưng em vào trường sĩ quan là để học lịch sử quân sự. Nhà trường tuyển chúng em vào, rồi dẹp bỏ khoa trước khi bọn em tốt nghiệp thì thật bất công.

- Học viên Dương! Mặc dù cậu còn chưa nhận quyết định bổ nhiệm, nhưng ngay tại thời điểm vào học ngôi trường này, cậu đã là một người lính! Nhận đãi ngộ như một hạ sĩ quan! Là lính, cậu có nghĩa vụ tuân lệnh thượng cấp!

- ...

- Thứ nhất, với cậu, đây không phải tin xấu. Khoa chiến lược quân sự là chỗ nhân tài tụ tập. Trên thực tế, thí sinh không đủ điểm vào khoa chiến lược quân sự mới chuyển sang khoa khác. Cậu gần như là trường hợp duy nhất lội ngược dòng.

- Đó là vinh hạnh của em. Nhưng em vốn chẳng phải nhân tài...

- Không bàn cãi nữa. Tất nhiên, nếu không muốn, cậu có quyền nghỉ học. Nhưng một khi nghỉ, cậu phải hoàn trả học phí đào tạo cho nhà trường. Chỉ có quân nhân mới được miễn học phí mà thôi.

Dương Văn Lý ngửa mặt nhìn trời. Anh không khỏi nhớ đến câu lý luận về tiền bạc của cha mình. Mà thôi, đã là con người thì đâu thể cứ tự do sống theo ý mình.

Năm 20 tuổi, Dương Văn Lý tốt nghiệp khoa Chiến lược quân sự với thành tích bình thường, nhận quân hàm thiếu úy. Một năm sau, anh thăng hàm trung úy. Đây là chuyện hết sức bình thường với sinh viên tốt nghiệp học viện sĩ quan, và Dương lên chức vì có thành tích công tác ưu tú cũng chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên: anh được giao một chân trong Phòng Lưu trữ Thông tin ở trụ sở chính Cục Tác chiến. Bản thân Dương không định lập công, nhưng công việc được phép tiếp xúc trực tiếp với những văn kiện cổ vẫn khiến anh mừng thầm.

Nhưng khi lên chức trung úy, Dương nhận lệnh ra tiền tuyến công tác. Anh đến nhiệm sở mới dưới tư cách một thành viên thuộc quân đoàn trú đóng tại tinh hệ El Facil.

- Thật là sai một ly đi một dặm mà.

Vị trung úy trẻ tuổi đấm ngực than thầm như thế.

Dương Văn Lý chưa bao giờ nghiêm túc suy xét chuyện đi lính, nhưng hiện tại, anh vẫn cứ khoác lên người bộ quân phục thông minh được thiết kế cẩn thận: nón bê rê đen gắn ngôi sao trắng năm cánh, áo khoác đen, khăn quàng màu ngà gài trên cổ, mang đôi bốt đen dưới chiếc quần dài cùng màu khăn quàng...

Cũng chính trong năm 788 lịch Vũ trụ ấy, trận chiến El Facil nổ ra, đẩy nhanh tốc độ thăng tiến của người trung úy họ Dương.

El Facil là một chiến dịch nhục nhã của Liên minh Các Hành tinh Tự do. Trong trận chiến này, quân đội đôi bên trước sau điều động khoảng 1000 tàu chiến, và tạm kết thúc chiến dịch khi tổng thiệt hại của cả hai phía đều lên đến chừng 20%. Dương không làm gì trong trận chiến này. Anh chỉ ngồi yên vị chỗ mình, quan sát cuộc chiến từ trung tâm chỉ huy của soái hạm[1][note13749] . Cũng chẳng ai hỏi đến ý kiến của anh.

Thế nhưng, lúc quân Liên minh chuẩn bị rút về, hạm đội bất ngờ bị đột kích từ phía sau. Thì ra, Đế quốc chỉ vờ rút quân, rồi vòng lại tấn công đám quân Liên minh đã chủ quan lơ là phòng ngự phía sau.

Chùm tia từ những khẩu pháo quang năng lóe sáng, rạch nát bóng tối trong vũ trụ, át đi ánh sáng những ngôi sao cỡ nhỏ rồi vụt tắt. Năng lượng từ những con tàu bị phá hủy tràn ra, hóa thành cơn cuồng phong vùi dập những chiến hạm chung quanh. Thiếu tướng Lynch chỉ huy quân Liên minh hoảng sợ. Thay vì ổn định cục diện hỗn loạn, ông lại điều khiển soái hạm trốn về đại bản doanh trên El Facil.

Lẽ đương nhiên là khi hay tin chỉ huy chạy trốn, quân Liên minh cũng mất ý chí chiến đấu. Đến cả những chiến hạm không bị ảnh hưởng vốn đang chiến đấu giữa vòng vây kẻ thù cũng lần lượt quay đầu rút khỏi chiến trường. Phân nửa trong số đó tự tìm đường rút khỏi tinh hệ, nửa còn lại thì theo chân soái hạm lùi về bản doanh trên El Facil. Số chiến hạm không kịp rút lui chỉ có hai con đường để chọn: chấp nhận bị đánh đắm hoặc đầu hàng. Gần như toàn bộ họ đều chọn đầu hàng.

Tàn quân lui về El Facil của phe Liên minh hãy còn hơn 200 tàu chiến và trên 50.000 quân tướng. Nhưng sau đó, Đế quốc tăng quân số lên gấp ba lần hòng nhân cơ hội “giải phóng” hệ sao El Facil khỏi “bàn tay khủng bố của quân phản loạn”. Tình thế nguy ngập ấy khiến ba triệu dân thường trên El Facil bàng hoàng. Tinh hệ rơi vào tay Đế quốc đã là chuyện không thể tránh.

Cư dân sống trên El Facil đàm phán với phía quân đội, mong có được một phương án đưa toàn dân di tản. Trung úy Dương Văn Lý xuất hiện trước mắt họ với tư cách là người chịu trách nhiệm cho kế hoạch nói trên.

Người này quá trẻ, cấp bậc cũng quá thấp! Có thật là quân đội đang nghiêm túc không đây? - Dân chúng đầy bụng hoài nghi. Dương gãi đầu, dùng bộ dạng không quá đáng tin đi làm những chuyện cần phải làm. Giữa tình cảnh rối loạn vì quân Đế quốc sắp tấn công, anh hạ lệnh điều động tất cả tàu quân sự lẫn dân dụng, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc di tản.

Cho đến lúc này, một người lính có chút năng lực cũng sẽ làm ra những động thái như Dương đang làm. Nhưng tiếp đó, anh chỉ trấn an những người dân đang sốt ruột. Dường như anh đang chờ đợi thời cơ.

Rồi thì, một ngày nọ, cư dân El Facil lại sững sờ bởi tin cấp báo: Tư lệnh Lynch và một nhóm thuộc hạ dưới quyền ông đã vứt bỏ dân chúng cùng số thuộc cấp còn lại, mang theo vật tư quân nhu, trốn khỏi hành tinh. Mãi tận lúc này, giữa lúc dân tình nhốn nháo, Dương mới hạ lệnh di tản. Lộ tuyến rút lui ngược với hướng di chuyển của tư lệnh Lynch.

- Đừng lo. Ngài tư lệnh sẽ thu hút sự chú ý của quân Đế quốc cho chúng ta. Không cần bật thiết bị đánh lừa radar, cứ thong thả lướt theo gió sao[2][note13750] cũng thoát được.

Thì ra vị trung úy trẻ tuổi đã dùng ngài tư lệnh làm mồi nhử.

Đúng như Dương dự đoán, quân đội Đế quốc vốn đã mài gươm rình sẵn một bên vừa phát hiện ra toán quân của thiếu tướng Lynch liền lập tức truy đuổi đến cùng, vây bắt bằng được. Rốt cuộc, cánh quân nọ chỉ đành giơ cờ trắng, chấp nhận làm tù binh.

Trong khoảng thời gian đó, đội tàu do Dương chỉ huy đã kịp rời khỏi hệ sao El Facil, an toàn rút về dải tinh vực hậu phương. Radar trinh sát của quân Đế quốc phát hiện được họ, nhưng phía Đế quốc lại cứ đinh ninh rằng tàu vũ trụ dùng chạy trốn chắc chắn sẽ gắn thiết bị chống radar, nên thứ hiển thị trên màn hình trinh sát không thể là một đám phi thuyền, mà chỉ là một đám mây thiên thạch lớn. Cứ thế, đoàn người trốn thoát ngay dưới mí mắt quân Đế quốc.

Nghe nói, tới tận khi uống mừng chiến thắng, đám quan quân Đế quốc mới biết được chuyện này. Có tin đồn là bọn họ đập nát bét mấy ly rượu mừng lúc hay tin.

Còn Dương Văn Lý đưa ba triệu thường dân rút về hậu phương một cách an toàn, thì được hoan nghênh nồng nhiệt.

Các vị lãnh đạo trong quân đội trút xuống Dương vô số lời tán thưởng cho sự bình tĩnh và quả cảm của anh vì họ không có lựa chọn nào khác. Để gột rửa vết nhơ bại trận, đào vong, vứt bỏ nhân dân vốn đang cần quân đội bảo vệ, họ cần phải có một quân nhân anh hùng. Vậy nên, trung úy Dương Văn Lý chính là tấm gương mẫu mực cho mọi người lính ở Liên minh Các Hành tinh Tự do! Anh là một chiến sĩ ngập tràn lý tưởng chính nghĩa cùng tinh thần nhân ái! Là hình mẫu thanh niên anh hùng cho toàn quân học tập!

Năm đó, ngày 12 tháng 6, lúc 9 giờ sáng theo lịch tiêu chuẩn, Dương thăng chức đại úy. Đến 1 giờ chiều cùng ngày, anh nhận quyết định lên lon thiếu tá. Luật quân sự của Liên minh không cho phép người còn sống thăng liền hai cấp nên phía cao tầng trong quân đội mới đưa ra lối giải quyết lạ lùng như vậy.

Nhân vật chính là Dương lại không hề quan tâm tới bầu không khí náo động chung quanh. Anh chỉ so vai lẩm bẩm “Thế quái nào...”. Nhưng lên chức thì lương cũng tăng theo, và như thế anh sẽ có đủ tiền mua những quyển sách sử cổ. Bấy nhiêu cũng đã đủ để Dương thấy vui lòng...

Nhưng, lúc này đây, Dương cũng bắt đầu thấy hứng thú với thuật dùng binh.

- Tóm lại, suốt ba, bốn ngàn năm nay, bản chất của chiến tranh vẫn chưa từng thay đổi. Trước khi đến chiến trường, thắng bại phụ thuộc vào nguồn tiếp tế quân nhu, còn khi ra tới chiến địa, năng lực sĩ quan chỉ huy sẽ quyết định thắng bại.

Kết hợp với kiến thức từ lịch sử chiến tranh, anh kết luận như thế.

Từ xưa đến nay, số câu danh ngôn cường điệu tầm quan trọng của người chỉ huy như “Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn”, “Tôi không sợ một đàn sư tử được lãnh đạo bởi một con cừu. Nhưng tôi e ngại một đàn cừu được dẫn dắt bởi một con sư tử”,... vốn nhiều không kể xiết.

Vị thiếu tá 21 tuổi hiểu rõ nguyên nhân thành công của mình hơn bất kỳ ai. Không chỉ có quân Đế quốc, đến cả quân Liên minh cũng quá mức phụ thuộc vào công nghệ. Kết quả của nó là lối mòn tư duy rằng “thứ xuất hiện trên radar không thể do con người chế tạo”. Chính nhờ vào kẽ hở này, anh mới tạo ra được cơ hội cho mình.

Không có gì nguy hiểm hơn một tư tưởng bị đóng khung cứng nhắc. Ngẫm lại thì, thời sinh viên, anh chiến thắng Widerborn trong phần thi mô phỏng chẳng phải cũng nhờ đối thủ mặc nhiên cho rằng đôi bên phải quyết chiến trực diện hay sao? Lối chiến đấu của anh hoàn toàn ngoài dự tính của cậu ta.

Dùng binh, điểm quan trọng nhất là nắm bắt tâm lý đối thủ. Tiếp đó, để có thể phát huy đầy đủ thực lực của quân đội trên chiến trường, tiếp viện là không thể thiếu. Nói một cách cực đoan thì, không cần phải tấn công bản doanh địch, chỉ cần cắt đứt đường tiếp viện là đủ. Khi đó, không cần chiến đấu, quân địch cũng tự rút lui.

Cha của Dương Văn Lý vẫn luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của tiền tài. Nếu ví toàn quân như một người sống, thì tiền tài chính là nguồn tiếp viện. Giờ ngẫm lại, anh mới thấy lời cha mình chí lý đến nhường nào.

Về sau, Dương lại tham chiến, lại lập kỳ công. Bằng những chiến công ấy, anh được thăng trung tá, đại tá, rồi trở thành chuẩn tướng vào năm 29 tuổi. Widerborn học cùng khóa với Dương ngày trước được phong thiếu tướng. Nhưng đó là vì đại tá Widerborn đã quá câu nệ vào lối chiến đấu chính quy, nên bị địch bất ngờ đánh úp trong một hồi chiến dịch. Anh ta anh dũng chiến đấu đến cùng nên được truy phong, thăng liền hai cấp...

Còn lúc này, Dương Văn Lý đang ở hệ sao Astarte[3][note13751] .

Bất chợt, một tiếng còi vang khắp trung tâm chỉ huy chiến hạm. Đó không phải là tín hiệu gì tốt lành, mà là tin cấp báo từ tàu trinh sát:

- Quân Đế quốc không xuất hiện trong phạm vi dự tính! Họ đang tăng tốc lao thẳng về phía hạm đội IV!

- Cái gì? Chuyện này quá điên rồ... Không thể nào!

Tiếng quát của trung tướng Paetta còn mang theo kích động.

Dương cầm lên mớ văn kiện chất cao đến ngang vai mình trên bàn điều khiển. Chúng là văn kiện giấy. Người Trung Quốc cổ đã phát minh ra giấy từ hơn 4000 năm về trước, nhưng đến tận bây giờ con người vẫn chưa tìm ra thứ vật liệu dùng ghi chép nào tốt hơn nó.

Chỗ giấy tờ này chính là phần kế hoạch tác chiến Dương vừa đề xuất. Anh lật giở từng trang. Những dòng chữ đánh máy vô cảm đập vào mắt anh:

“... Trong trường hợp quân địch có lối suy nghĩ tích cực, chúng sẽ không cảm thấy mình sắp bị bao vây, mà xem đây là cơ hội tốt để công kích từng hạm đội riêng rẽ của ta. Khi đó, mục tiêu tấn công đầu tiên của địch sẽ là hạm đội IV ở ngay trước mặt. Số tàu chiến của hạm đội IV ít nhất nên quân Đế quốc sẽ dễ dàng giành chiến thắng. Sau khi thắng lợi, việc lựa chọn hạm đội II hay VI làm mục tiêu tiếp theo hoàn toàn nằm trong tay quân địch. Tôi đề nghị biện pháp ứng đối như sau: hạm đội IV khi bị tấn công sẽ chống trả đôi chút rồi chậm rãi lùi về, nhử địch đuổi theo, còn hạm đội II và VI sẽ bắn hạ chúng từ phía sau. Nếu quân địch đổi hướng tấn công, hạm đội II và VI cũng sẽ chống trả đôi chút rồi lui lại, để hạm đội IV tấn công. Lặp lại như thế, đợi đến khi quân Đế quốc kiệt sức thì tiến hành bao vây/ tiêu diệt. Đây là biện pháp tác chiến có hiệu suất thành công cao, nhưng phải lưu ý tập trung binh lực, đảm bảo liên lạc giữa các hạm đội cũng như sự phối hợp tiến thối nhịp nhàng...

Dương khép lại văn kiện, nhìn đăm đăm lên màn hình góc rộng trên trần. Vô số ngôi sao lạnh lùng nhìn lại anh.

Vị chuẩn tướng trẻ tuổi bỏ ý định huýt sáo, bắt đầu bận rộng thao tác gì đó trên bàn điều khiển.

(Hết chương 1)

Truyện Chữ Hay