IV
- Báo cáo! Phát hiện tàu lạ không rõ danh tính ở hướng 4:30!
Khi nhận được báo cáo từ khu trục hạm hộ vệ phía sau, trung tướng Moore - tư lệnh chỉ huy hạm đội VI của quân Liên minh hãy còn đang dùng bữa với nhóm sĩ quan tham mưu của mình.
Vẫn cắm nguyên con dao vào miếng cốt lết phủ bột tiểu mạch chiên, trung tướng híp mắt nhìn viên sĩ quan thông tin vừa mới từ trung tâm chỉ huy soái hạm chạy đến. Ánh mắt sắc bén hơn cả con dao thép của ông khiến người sĩ quan thông tin lạnh sống lưng. Mọi người đều biết trung tướng Moore hào phóng nhưng cũng đủ lỗ mãng.
- Hướng 4:30?
Giọng nói của trung tướng cũng sắc như ánh mắt của ông.
- V-vâng, góc 4:30. Vẫn còn chưa phân biệt được là ta hay địch.
- Hử, 4:30 nào? Sáng hay chiều?
Mặc dù hỏi bằng giọng bực bội, trung tướng Moore vẫn buông dao nĩa, rời phòng ăn dành cho sĩ quan. Nhìn đám tham mưu của mình luống cuống tay chân, đôi va rộng của trung tướng run lên vì giận dữ:
- Gấp gì mà gấp? Hướng 4:30 không thể có tàu địch! Bọn chúng còn đang ở phía trước chúng ta!
Trung tướng cao giọng nói tiếp:
- Chúng ta đang dùng tốc độ nhanh nhất tới chiến trường. Chắc chắn hạm đội II cũng đang hành động giống hệt như vậy. Làm được điều này, ta có thể giáp công quân địch từ hai phía. Và hoàn toàn có cơ hội chiến thắng. Không, phải là cầm chắc thắng lợi. Bất kể là về quân số hay vị trí...
- Nhưng, thưa tư lệnh...
Cắt ngang bài hùng biện của trung tướng là một trong số thuộc hạ của ông - thiếu tá Lapp. Anh ta đang dùng khăn tay lau vết mỡ trên khóe miệng mình.
- Chuyện gì!?
- Tôi đang tự hỏi, có khi nào kẻ địch đã di chuyển chiến trường rồi không...
- Chúng chịu bỏ qua hạm đội IV sao?
- Xin thứ lỗi cho tôi, nhưng theo những gì tôi dự đoán, hạm đội IV đã chiến bại rồi.
Đôi hàng chân mày rậm của trung tướng dựng đứng:
- Thiếu tá, đồng chí to gan lắm mới dám phun ra câu dự tính kiểu đó. Mau dùng chỗ mỡ kia mà bôi cho mồm miệng mình trơn tru một chút đi!
Thiếu tá Lapp đỏ mặt dẹp chiếc khăn tay.
Lúc này, bọn họ đã bước trên hành lang tự động và sắp về đến trung tâm chỉ huy. Bất chợt, cả nhóm người mất thăng bằng, loạng choạng. Hệ thống điều khiển trọng lực trên soái hạm vừa phát sinh sai số trong một chớp mắt. Rõ ràng con tàu vừa đột ngột thay đổi hướng di chuyển, khiến thiết bị quan trắc năng lượng trên tàu phán đoán vỏ tàu có nguy cơ bị phá hủy nên ưu tiên tập trung dòng năng lượng về đó.
- Quân địch tấn công từ cánh phải phía sau!
Tiếng chuông báo động vang khắp hạm đội VI, rồi mau chóng bị thay thế bằng đủ thứ âm thanh hỗn tạp.
Nhóm sĩ quan choáng váng. Vì hệ thống liên lạc bị quấy nhiễu, nên khi họ phát hiện thì quân địch đã ở sát sau lưng. Sự thật này cũng là bằng chứng tốt nhất cho phần tranh luận vừa rồi.
- Hoảng gì mà hoảng?!
Trung tướng Moore mắng to. Nhưng phân nửa là để trấn an chính mình. Nỗi hối hận vì đã xem nhẹ tình hình làm đôi gò má của ông chùng xuống.
Những tàu hộ vệ phía sau hạm đội vốn chẳng phải chiến hạm tối tân gì, nên khi bị tập kích bất ngờ, họ gần như không thể chống đỡ.
Sau lưng họ có quân Đế quốc! Như vậy, tức là hạm đội IV đã bại trận rồi? Hay quân Đế quốc hãy còn chuẩn bị một hạm đội biệt động đông đúc khác?
- Chuẩn bị nghênh chiến! Mở các khẩu pháo!
Đầu óc rối bời, trung tướng quên cả việc phải khống chế những náo loạn hiện giờ mà chỉ ra những mệnh lệnh ở cấp độ thấp.
Trong khi đó, dưới sự chỉ huy của đại tướng Merkatz dạn dày kinh nghiệm, quân Đế quốc đã bày ra trận hình tề chỉnh, tấn công hậu quân bên phải của hạm đội VI. Những khẩu pháo neutron bắn ra những chùm tia tử vong sáng loá, xuyên thủng lớp màng từ trường yếu ớt, chọc thẳng vào thân những chiếc chiến hạm cũ kỹ phía Liên minh.
Những quả cầu lửa đỏ rực bùng lên rồi dần lụi tàn giữa màn đêm thăm thẳm. Đại tướng Merkatz quan sát chúng qua màn hình hiển thị. Bốn mươi năm qua, ông đã sớm nhìn quen khung cảnh này, nhưng lúc này đây, trong ông lại trào lên niềm cảm khái trước giờ chưa từng có. Ông đã không còn xem Reinhard như “một con búp bê tóc vàng”. Giai đoạn vừa rồi thắng lợi chẳng phải do may mắn. Đó là kết quả đương nhiên của những phán đoán chuẩn sát, tính toán tinh tế được thực hiện bởi một bộ óc linh hoạt và can đảm. Trong tình huống sắp bị bao vây từ ba mặt, Reinhard đã tung ra sách lược đập tan từng mụi tiến công của đối thủ trước khi chúng kịp khép vòng vây.
Ông không làm được điều như thế. Cả các chiến hữu trước giờ vẫn chiến đấu cùng ông cũng vậy. Chỉ có người trẻ tuổi không bị đóng khung bởi những thói quen mới có khả năng làm ra hành động trên.
Có lẽ thời đại của đám lính già chúng ta đã qua rồi. Ý nghĩ ấy bất chợt nảy lên nơi tâm trí Merkatz.
Trong khi đó, chiến đấu đang mỗi lúc một thêm khốc liệt.
Quân Đế quốc đã thọc sâu vào trận hình quân Liên minh. Họ đang chiếm thế thượng phong cả về hỏa lực lẫn tác chiến tầm gần. Toàn quân thừa thế xông lên, tận dụng đối đa ưu thế ban đầu. Quân Liên minh cũng ôm quyết tâm kháng cự đến cùng, nhưng tướng chỉ huy của họ không thể giữ cho bản thân bình tĩnh lại, nên hết thảy căn bản là vô vọng.
- Toàn hạm đội, lui lại!
Trung tướng Moore đứng giữa trung tâm chỉ huy mà hô lên như thế. Rốt cuộc ông cũng hạ quyết tâm. Tử nãy đến giờ ông chỉ toàn luống cuống không biết phải làm gì.
- Trung tướng, quay lại sẽ chỉ càng hỗn loạn thêm! Theo tôi chúng ta nên dùng hết tốc lực di chuyển theo chiều kim đồng hồ, từ đó vòng lại tấn công hậu quân của địch.
Câu đề nghị của thiếu tá Lapp như dội ngược lại ngay khi đập vào thân hình cường tráng của trung tướng.
- Trước khi tới được sau lưng quân địch, quá nửa số quân của ta đã chết sạch! Quay lại tấn công!
- Nhưng...
- Im miệng!
Trung tướng Moore giận giữ đến toàn thân bốc khói. Viên thiếu tá ngậm miệng. Anh biết rõ vị trưởng quan của mình thiếu một cái đầu lạnh.
Thân hình khổng lồ của soái hạm Pergamon bắt đầu chuyển hướng, các chiến hạm khác cũng bám sát theo sau. Nhưng vừa chiến đấu vừa xoay tàu lại chẳng phải chuyện dễ dàng. Đại tướng Merkatz đầy lão luyện liền thừa cơ đối thủ đang rối loạn...
Từng chùm đạn của quân Đế quốc trút xuống như mưa thiên thạch. Từ trường trung hòa trải đầy vết rạn vì quá tải rồi vỡ nát. Hạm đội Liên minh đã bị chọc thủng!
Cơn sóng năng lượng từng cuồng nộ nơi chiến trường cũ lại một lần nữa tái hiện ngay trên chiến trường mới. Nhưng cả trung tướng Moore lẫn thiếu tá Lapp đều cảm thấy chỉ có hạm đội quân Liên minh là bị trận cuồng phong vùi dập.
- Có rất nhiều chiếm hạm loại nhỏ đang lao đến chỗ chúng ta!
Quan trắc viên kêu to. Binh đoàn Walküre xuất hiện trên một màn hình quan sát, rồi chẳng mấy chốc tràn ra chiếm chứ mọi màn hình. Chúng lao vút tới thật gần như muốn khoe khoang tính cơ động tuyệt vời của mình rồi mới phát động chùm tia công kích.
- Triển khai giáp lá cà! Spartanian, xuất kích!
Mệnh lệnh phát ra quá chậm. Spartanian vừa rời mẫu hạm, Walküre đã sớm chờ sẵn. Những chùm tia tàn khốc bắn ra, không dung đoàn chiến đấu hạm của quân Liên minh một kết cục nào khác ngoài cái chết. Cả đoàn Spartania đều hóa thành những quả cầu lửa rụng rơi lả tả.
- Tư lệnh, bên kia!
Quan trắc viên chỉ vào một trong những màn hình. Hạm đội quân Đế quốc đã áp sát. Khắp nơi đều là chiến hạm của địch quân. Áp lực nặng nề tràn khắp trung tâm chỉ huy soái hạm. Pergamon đã lọt vào giữa trùng vây.
- Có tín hiệu quang học truyền tới.
Quan trắc viên thì thào báo lại.
- Đồng chí giải mã nó xem.
Vì trung tướng Moore vẫn đang im lặng, thiếu tá Lapp đành mở miệng. Giọng anh cũng khô khốc.
- Vâng... chiến hạm của các vị đã hoàn toàn bị bao vây, không còn đường thoát. Nếu đầu hàng, chúng ta cam kết sẽ khoan hồng...
Khi đoạn tín hiệu được giải mã xong, vô số tầm mắt cùng vô tận trầm mặc đều rơi xuống thân hình cao lớn của trung tướng Moore. Hết thảy bây giờ tùy thuộc vào quyết định của tư lệnh chỉ huy quân.
- Đầu hàng sao...
Trung tướng khẽ than, rồi, sắc mặt ông đột ngột thay đổi:
- Không! Ta có thể bất tài nhưng không bao giờ là một tên hèn nhát!
20 giây sau, ánh sáng trắng toát bao trùm lấy họ.