29.
"Dương Vân của trẫm đã ch từ lâu trong địa cung rồi, ngươi đừng làm vấy bẩn nàng ấy!"
Hoàng đế rút thanh trường kiếm ra, của Lục Dương Vân tung tóe trên mặt đất.
Tất cả triều thần đều kinh hãi, Lục lão tướng quân nhìn thấy trưởng nữ của mình bị kiếm xuyên bụng, chỉ cảm thấy mất mặt, hận không thể lập tức cắt đứt quan hệ.
Lục Dương Vân muốn giải thích cũng không có cơ hội, thân thể trưởng tỷ ngã ra sau, lăn xuống bậc thang, chảy đầy đất, trâm bạc trên đầu cũng rơi xuống.
Ta nhặt trâm bạc lên, bước xuống bậc thang, giúp trưởng tỷ cài lại lên tóc, mọi người nhìn vào đều thấy ta là một Hoàng hậu nhân từ.
Chỉ có Lục Dương Vân nghe thấy ta nói gì. "Những năm qua trưởng tỷ viết cho bệ hạ những lá thư đó, đều được gửi đến chỗ của ta."
Lục Dương Vân kinh hãi mở to mắt: "Ngươi, ngươi đã làm gì?"
Ta vẻ mặt vô tội: "Ta chỉ sửa lại nội dung một chút, tất cả hối hận và tình ý của trưởng tỷ sửa thành chuyện vợ chồng giữa tỷ và tên gian phu kia thôi."
"Hoàng thượng vốn rất lưu luyến trưởng tỷ, nhưng đọc những lá thư đó ngày qua ngày, tình ý dù nhiều đến đâu cũng bị xóa sạch, chỉ còn lại chán ghét."
"Nếu không có những lá thư đó, hôm nay trưởng tỷ trở về, hoàng thượng thật sự sẽ tái hợp với tỷ đấy."
Ta cười, thì thầm bên tai trưởng tỷ: "Là ta đã chặn đứng con đường trở thành hoàng hậu của trưởng tỷ."
Lục Dương Vân giơ tay nắm lấy cổ áo của ta, muốn ta.
Ta lắc lắc trâm bạc trên tay: "Muốn dùng cây trâm này xuyên cổ họng của ta sao? Giống như trong giấc mộng của tỷ vậy?"
Ta nói ra giấc mơ của trưởng tỷ, khiến trưởng tỷ cảm thấy kinh hãi.
Ta sờ lên cổ Lục Dương Vân, từ từ tìm đến huyệt mệnh, cười âm u quỷ dị: "Giấc mơ đó của trưởng tỷ thật là một giấc mộng đẹp, tỷ lợi dụng lòng thương hại của ta để giả ch trốn đi, ta phải gánh chịu hậu quả vì sự ích kỷ của tỷ mà gả cho người đàn ông không yêu, bị coi như một công cụ để phát ti3t d*c vọng mà sống lay lắt qua ngày!"
"Cuộc sống khó khăn lắm mới dần ổn, vậy mà tỷ lại trở về! Đã giả ch thoát thân rồi thì nên yên ổn như vậy luôn đi! Vậy mà tỷ lại dám trở về!"
"Tỷ vừa trở về, đã đập nát tất cả những gì ta dày công gầy dựng!"
"Lục Dương Vân, ta chỉ muốn sống thôi! Nhưng tỷ lại keo kiệt không chịu ban cho ta chút cơ hội nào!"
"Tỷ muốn trốn đi thì cứ trốn, tỷ muốn làm hoàng hậu thì cứ làm, vậy còn ta thì sao, là con kiến hôi bị tỷ giẫm dưới chân sao?! Không đúng! Trưởng tỷ, ta là người!"
"Người, sẽ phản kháng!"
"Địa ngục mà tỷ mơ thấy, ta đã thực sự trải qua, từ địa ngục bò ra, một kẻ như ta tất nhiên phải đòi nợ!"
Trâm bạc vào cổ Lục Dương Vân, khuôn mặt trưởng tỷ đã bắt đầu vặn vẹo vì đau đớn, tươi phun ra từ miệng, ta bóp chặt cằm trưởng tỷ, từng chữ từng câu rất rõ ràng: "Tất cả bi kịch của tỷ kiếp này, đều do ta ban tặng!"
"Đứng trước Diêm Vương, tỷ cứ việc báo tên Lục Thư Ngọc của ta, xem Diêm Vương có chịu giúp tỷ minh oan hay không, hay là phán tỷ xuống tầng thứ mười tám của địa ngục!"