17.
Lục Dương Vân đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt: "Lục Thư Ngọc, muội thật độc ác!"
Độc ác ư?
Ta cười hỏi lại: "Lúc đó An Tề Minh có giúp tỷ sao? Tỷ luôn nói hắn hãm hại tỷ, vậy thì hắn chính là kẻ thù của tỷ rồi, ta bảo tỷ kẻ thù mà tỷ còn nói ta độc ác, thật là mâu thuẫn!"
Lục Dương Vân bị ta nói cho á khẩu không trả lời được.
"Dương Vân, nếu ngươi An Tề Minh, ta sẽ tin ngươi trong sạch, nếu không..."
Thái tử liếc mắt ra hiệu, lập tức các thị vệ bên cạnh đều đồng loạt rút kiếm!
"Nếu không, đêm nay ta sẽ tru di cửu tộc Lục phủ các ngươi!"Phụ mẫu họ Lục run rẩy toàn thân, kinh ngạc nhìn Thái tử: "Điện hạ, Dương Vân bị oan..."
"Im miệng!"
Thái tử quát lớn một tiếng.
Phụ mẫu họ Lục không dám nói tiếp, họ đã tính toán Thái tử sủng ái trưởng nữ, nhất định sẽ nương tay với trưởng nữ.
Nhưng họ không biết chuyện trưởng nữ "ch đi sống lại" nhà mình đã quấn quýt với An Tề Minh trong Địa cung như thế nào, tất cả đều bị Thái tử thu vào tầm mắt.
Chứng cứ vững như núi!
Dù Thái tử có thích trưởng nữ đến đâu, cũng không thể coi như chuyện đó chưa từng xảy ra!
"Động thủ đi tỷ, nếu tỷ và An Tề Minh không có gì thì sợ gì mà không dám ra tay?"
Ta tiến lên một bước, nhét con găm vào tay trưởng tỷ: "Tình yêu nam nữ quan trọng, hay là cha mẹ quan trọng hơn?"
"Động thủ đi, tỷ không dám sao? Tỷ có tâm tư khác sao?"
"Tỷ không động thủ, chứng tỏ tỷ và An Tề Minh có tình cảm bất chính."
"Tỷ giả ch chính là để trốn đi với tên nam nhân kia."
"Tỷ dám thách thức uy nghiêm hoàng thất, tỷ tự lừa dối quân vương tìm đường ch, còn kéo cả Lục gia đi ch theo."
"Tỷ chính là loại gian phu dâm phụ hại nước hại dân!"
Ta liên tục khiêu khích trưởng tỷ, trưởng tỷ nắm chặt con găm, trừng mắt nhìn ta, toàn thân run rẩy vì xấu hổ và tức giận.
"Ra tay đi Dương Vân!"
Cha Lục cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, ra lệnh: "Gi//ết An Tề Minh, chứng minh sự trong sạch của con! Chứng minh Lục gia chúng ta vô tội! Động thủ đi! Tình yêu nam nữ quan trọng hơn cả gia tộc sao?!"
Chủ mẫu cũng cầu xin: "Dương Vân, con mau hắn đi! Giết tên nam nhân đó đi! Con vẫn là trưởng nữ tôn quý nhất của Lục gia chúng ta! Con vẫn là Thái tử phi!"
Dưới nhiều áp lực, Lục Dương Vân cầm lên.
Kẻ hầu người hạ đang trói chân An Tề Minh, miệng thì bị bịt kín. Hắn ta không thể nói lấy một lời, chỉ nhìn trưởng tỷ với vẻ mặt kinh hoàng rồi điên cuồng lắc đầu van xin bằng những âm thanh không rõ ràng.
Tay Lục Dương Vân cầm run lẩy bẩy, đột nhiên trưởng tỷ òa khóc: "Con không ra tay được! Con yêu An lang!"