Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

chương 6: trả thù

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chu Liệu vừa nói xong, một nắm đấm nện vào mặt cậu. Khoảng khắc bị đánh, đầu óc Chu Liệu trở nên trống rỗng, như không thể ngờ là loại người gì lại dám đánh cậu.

"ĐCM mày Tần Trạm"

Sau khi đã phản ứng lại, Chu Liệu không cả kịp vứt điếu thuốc, xông lên bóp cổ Tần Trạm dí lên tường, hai người lao vào đánh đập nhau như nổi điên, mỗi một nắm đấm đều đánh vào chỗ hiểm.

Cũng không biết là ai đột nhiên hét toáng lên trong bóng đêm, Chu Liệu nghe thấy nhìn qua, Tần Trạm liền giáng một nắm đấm vào trán cậu, khiến cậu gần như không thể nhìn rõ thứ gì.

"Sao thế? Hét cái gì?"

"Hình như bên kia có người đang đánh nhau" nữ sinh che miệng có chút sợ hãi.

Ánh sáng chói lóa của đèn flash điện thoại chiếu tới, Chu Liệu không đoái hoài đến đau đớn trên người, cậu đẩy Tần Trạm ra, nhanh chóng vòng vào cánh cửa nhỏ bên cạnh chạy đi.

"Có ai đâu?"

"Nhưng đúng là vừa nãy cháu nhìn thấy mà..."

"Có khi nào nhìn thấy ma không?" Bảo vệ lại soi đèn flash qua hành lang.

.....

Trên đường về nhà, Chu Liệu cảm giác xương cốt cả người, nhất là phần trán đau đớn như sắp nứt ra, một đoạn đường này cậu vừa đi vừa thở dốc. Khoảnh khắc nằm lên giường, cậu gần như đã cắn rách môi.

Điện thoại không ngừng nhấp nháy, Chu Liệu cầm qua nhìn là chị em sinh đôi gọi video qua, cậu phiền phức cau mày tắt máy, cũng không quan tâm tin nhắn đối phương gửi sau đó, mà gọi cho Trần Tiện.

"Muộn thế này rồi, có chuyện gì?"

Chu Liệu nghe tiếng thở dốc của đối phương, biết ngay là Trần Tiện đang làm chuyện gì.

"Quán bar lần trước đi tên là gì? Chỗ mà chơi xe xong đi ấy"

"Mày gọi điện thoại chỉ để hỏi cái này? Mày không gửi tin nhắn được à?" Trần Tiện đang làm chính sự, vừa nghe xong liền trợn mắt trắng.

"Trả lời trước đi""Player, làm sao?"

"Mày có quen lễ tân chỗ đó không?"

"...mày muốn làm gì?"

Chu Liệu hơi híp mắt lại: "Hỏi hộ tao xem Tần Trạm đi làm vào thứ mấy, mấy giờ đi, làm bao lâu?"

Tiếng va chạm bên kia đột nhiên chậm dần, Trần Tiện có hơi cảnh giác: "Mày hỏi cái này làm gì?"

"Mày chỉ cần cho tao kết quả thôi"

Qua một hồi, Chu Liệu nhận được tin nhắn Trần Tiện gửi tới, là ảnh chụp màn hình lễ tân hỏi Giám đốc bảng xếp ca làm việc, rất nhanh Trần Tiện đã gửi một tin nhắn thoại đến: "Bình thường nó hay đi vào cuối tuần, ngày trong tuần thỉnh thoảng cần người cũng đi giúp, vừa hay ngày mai Tần Trạm phải đến đó giúp việc"

Chu Liệu nhìn thấy ca làm việc của Tần Trạm là hai giờ sáng ngày mai tan ca, cậu khẽ liếm qua vết máu nhỏ ra trên môi.

"Được"

"Thế thì tôi tan ca trước đây, Tần Trạm, cậu vứt túi rác này đi là được" Ollie thay xong quần áo nhìn sang Tần Trạm vẫn còn đang dọn dẹp vệ sinh: "Vết thương của cậu thật sự không nghiêm trọng chứ?"

Tần Trạm lạnh nhạt lắc đầu, Ollie cũng không hỏi thêm. Mấy vết sẹo trên người đối phương lần trước dọa cậu ấy sợ mất vía, cứ như đã từng chịu đựng sự ngược đãi nào đó, không ngờ rằng lần này lại thêm vài vết thương nhỏ mới trên mặt và cổ.

"À à, vậy tôi về trước đây"

"Ừm"

Oliie vừa đi, nhà kho sau quán bar chỉ còn lại mình hắn. Hắn gói gọn đống rác hôi thối xong, kiểm tra lại một lần cuối rồi tắt đèn, ngày trong tuần quán bar sẽ không mở đến quá muộn, bởi vì rất ít khách.

Con đường nhỏ này tối đen, không có đèn đường, hắn vứt rác xong lại kéo thấp mũ xuống như thường ngày, đi về phía nhà.

Có điều mới quay người đi được hai bước, đầu gối đột nhiên bị ai đó đạp một phát, một phát này đã đạp tới gân cốt hắn, khiến hắn lập tức quỳ xuống đất.

Tần Trạm còn chưa kịp đứng dậy, hai tay hắn đã bị người khác ấn xuống, ngay sau đó đế giày thô ráp đạp thẳng lên mặt hắn, tầm mắt đột nhiên tối sầm xuống, chỉ còn lại đế giày vẫn day đi day lại khiến đau đớn trên mặt cháy rát.

"Sao lại gặp nhau rồi thế này"

Sau khi chiếc giày rời đi, tầm mắt mới dần trở nên rõ ràng, nhưng ngay sau đó một luồng ánh sáng mãnh liệt chiếu vào mắt hắn.

Xương trán Chu Liệu còn đang dán băng cá nhân, cậu ngồi xổm xuống, điện thoại bật flash chiếu lên gương mặt có vết bụi đất do dấu giày để lại.

Đầu gối của người bên cạnh quỳ đè lên xương sống hắn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kêu của xương cốt, Tần Trạm lập tức khẽ rên một tiếng.

"Anh Liệu, giờ sao đây?" người bên cạnh nhìn về phía Chu Liệu vẻ nịnh nọt.

Sáng nay Chu Liệu chỉ tùy ý nhắc về tranh chấp tối qua thôi, cũng không có chỉ thị gì, nhưng bọn họ bình thường vẫn bám đùi cậu, đương nhiên hiểu lúc nào nên lấy lòng đối phương.

Cho dù sức lực Tần Trạm có lớn đến đâu, cũng không thể đọ sức với sáu bảy người dưới tình huống đang bị khống chế. Hắn híp mắt nhìn về phía Chu Liệu không nói lời nào.

Chu Liệu cũng không lên tiếng, chỉ chụp lại một bức ảnh của hắn, sau đó giơ màn hình điện thoại lên trước mặt Tần Trạm: "Biểu cảm không tệ đâu, có cần tao gửi cho Bạch Linh xem không"

Tần Trạm nhìn nửa bên mặt bị day đến đỏ ửng của mình trong ảnh, vẫn im lặng không nói gì.

"Anh Liệu nói chuyện với mày đấy, không nghe thấy à" kẻ đang ghì hắn xuống vừa nói, lực độ trên đầu gối càng tăng thêm, hắn ta túm lấy tóc Tần Trạm, ép Tần Trạm phải ngẩng đầu lên nhìn mình: "Hửm?"

Tần Trạm chỉ cảm thấy cảm giác đau xé thịt từ xương sống và da đầu truyền đến, hai tay hắn cũng bị người bên cạnh siết chặt, dường như chỉ khẽ cựa quậy cũng là việc khó khăn. Hắn nhìn vết thương trên mặt Chu Liệu, giọng nói lạnh nhạt đến cực điểm.

"Tùy cậu"

Chỉ có điều thái độ này đã cực kỳ kích động Chu Liệu. Cả đời cậu được người ta cung phụng như vua, lớn lên trong sự vây quanh của bao người, cho dù gặp phải người không phục nói xấu sau lưng, chỉ cần vài cú đạp là đối phương nước mắt ngắn nước mắt dài dập đầu cầu xin, không chút thú vị.

Nhưng loại chuột cống như Tần Trạm này, nhỏ bé thấp hèn, bị đánh cũng không phản kháng cầu xin, Chu Liệu khó có thể gặp được loại người như này, phút chốc dấy lên bao nhiêu hứng thú và phẫn nộ.

"Tùy tao à?"

Chu Liệu không ra chỉ thị gì, chỉ là lời vừa nói xong, người bên cạnh như muốn ra oai phủ đầu, giáng một cái tát lên mặt Tần Trạm, đến nỗi tai hắn chỉ nghe thấy tiếng ù ù, thậm chí còn nếm được mùi máu tanh rỉ ra trong miệng.

Chu Liệu thấy cái tát này giáng xuống khiến má Tần Trạm lập tức sưng lên, cậu hơi sững người, sau đó bật cười thật lớn. Bạo lực vẫn là cách phát tiết nguyên thủy nhất được khắc vào gen của mỗi con người, một khi đánh thức nó, dòng máu phấn khích sẽ lan tràn khắp tứ chi.

"Đáng thương thật đấy, không trách tao chứ" Chu Liệu đứng thẳng người, dựa vào bức tường phía sau đốt cho mình điếu thuốc: "Đây chính là kết cục câu nói tùy tao của mày nhỉ"

...............

Âm thanh nắm đấm và những cái tát đánh vào cơ thể vang lên trong con ngõ nhỏ tịch mịch, chẳng ai biết ở đây xảy ra chuyện gì, trong đó không biết còn có ai nhặt chai rượu lên đập vào đầu Tần Trạm.

Tần Trạm từ lúc không hé một lời cho đến khi những tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng thoát ra từ miệng, Chu Liệu cảm giác chất nicotine hít vào phổi cũng trở lên tươi mới.

Âm thanh của phụ nữ ở trên giường còn không vui tai bằng tiếng rên đau khổ của Tần Trạm, cậu đứng ở một bên xem màn lấy lòng nịnh hót của bọn chúng.

Đại khái lúc hút hết một điếu thuốc, Chu Liệu dựa vào tường nhìn gương mặt Tần Trạm, đối phương đã thoi thóp từng hơi, nhưng ánh mắt thì vẫn chẳng hề thay đổi, cùng lắm còn có thêm chút đau đớn mệt mỏi trong con ngươi lạnh nhạt.

"Lì đòn đấy" Chu Liệu vốn đang là người đứng xem, cậu đi qua khẽ đá vào mặt Tần Trạm, sau đó nâng cằm hắn lên, cả người từ trên xuống dưới đầy bụi đất và vết máu: "Tần Trạm, bây giờ nhìn lại xem tao với mày ai bẩn hơn?"

Tần Trạm nhìn cậu dạ dày cuồn cuộn sôi trào, cảm giác ù tai kéo dài làm hắn không thể nghe rõ lời nói của Chu Liệu. Hắn ngước mắt lên, ngay cả suy nghĩ cũng khó tập trung, chỉ là một giây sau phần cổ truyền đến đau đớn như bị đốt cháy, kéo hắn quay về hiện thực, diện tích bị đốt cháy nhỏ hơn nhiều so với trong quá khứ, nhưng vẫn khiến cả người hắn bắt đầu run rẩy.

"Sư......"

Bên cánh mũi là mùi cháy khét và mùi khói gay mũi khó ngửi, phần da cạnh hầu khiết của Tần Trạm rất nhanh đã bị nhiệt độ tạo ra một vết bỏng sưng đỏ, bên trên lập tức nổi bọng nước bị vỡ nát.

Cậu hơi nghiêng đầu, day lên da đối phương rồi vứt điếu thuốc đã tắt đi: "Không có gạt tàn, mượn mày để dập thuốc"

Cậu lười chờ người bên dưới đáp lại, đứng dậy vuỗi vuỗi tàn thuốc rơi trên quần mình: "À đúng rồi"

"Mẹ của Bạch Linh làm nội trợ, bố là phó viện trưởng bệnh viện Lâm Vân, nhận hối lộ bốn triệu tám trăm tệ, hơn nữa còn nuôi người thứ ba ở bên ngoài"

"Hiểu ý của tao chứ, chắc mày cũng không muốn gia đình mà cô gái mình quan tâm không có trụ cột đâu nhỉ?"

Trong con ngõ đen như mực, chẳng ai biết có một người nằm trong đó.

Tần Trạm không biết bọn Chu Liệu đã rời đi từ lúc nào, lúc hắn tỉnh lại lần nữa liền lật người nôn ra một đống nước chua, cơn đau trên da thịt vẫn liên tục truyền tới khiến da đầu hắn cũng trở nên tê dại, xương sống bị đè ép xuống giờ cong người lại như muốn gãy làm đôi.

Không lâu sau trời có mưa nhỏ, vừa đủ để làm ướt người hắn, giọt mưa rơi lên vết thương bị thiêu đốt, khiến hắn chỉ cần nuốt nước bọt, hầu khiết cử động lên xuống cũng cảm thấy đau xé thịt.

Điện thoại đột nhiên nhảy ra một tin nhắn, màn hình sáng lên giữa đống bùn đất lạnh lẽo bẩn thỉu, không biết nửa đêm ai đó đã gửi nhầm mã xác minh đến số điện thoại này, bên dưới còn có một tin nhắn chưa đọc.

Tần Trạm biết, là tin nhắn giục trả nợ.

- -----------------

Lời tác giả: không được học theo bạo lực học đường, chỉ xuất hiện ở phần đầu truyện, không cổ vũ không học theo, hãy tích cực nhé.

Truyện Chữ Hay