Editor: Voicoi
Beta: Lô Vỹ Vy Vy, Maria Nyoko
Theo âm lịch, hôm nay là tháng , trời bắt đầu có tuyết rơi, đa số các công ty đều được nghỉ phép, Tảo Tảo vẫn giữ vững vị trí.
Trong phòng tài vụ và kế toán có ba người chỉ còn lại mình cô, nhân viên thu chi Tiểu Vương gặp lãnh đạo rồi sau cũng đi trước, kế toán là chị Lí thì trong nhà có việc, hôm nay chị cũng gọi điện thoại đến nói không đi.
Tảo Tảo ngồi trong phòng làm việc không có việc gì, một bên lật xem sách kế toán, một bên kiểm tra sổ kế toán trên màn hình máy tính. Cô đến công ty này được nửa năm, sau khi thi được bằng kế toán, kế toán Lý sợ cô đoạt mất vị trí, không chịu dạy cho cô chuyện gì, Tảo Tảo cũng thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mua sách kế toán về học.
Dưới phân xưởng mọi người cũng đã nghỉ phép từ sớm, trong văn phòng cũng không có người, Tảo Tảo đọc mệt mỏi, đứng lên chuẩn bị rót cốc nước uống, lúc này Thái tử gia lại mang một người đi vào.
Thái tử gia dùng giọng điệu ban ơn nói: “Trước đưa cho anh một nửa, thật sự là nhìn vào chuyện đến năm mới mà anh còn chưa về nhà, giống với một số công ty trong vùng này thì đến sau này cũng chưa chắc đã được lấy tiền đâu.”
Thái tử gia quay đầu nhìn văn phòng, nhíu nhíu mày: “Tại sao trong phòng chỉ có mình cô, kế toàn Lý và Tiểu Vương đâu?”
Tảo Tảo lấy chìa khóa tủ sắt ra, mở tủ lấy chi phiếu ra đưa cho Thái Tử: “Kế toán Lý có chút việc nên giao chìa khóa cho tôi.”
Thái Tử giận tím mặt: “Không giống nhau, cái chìa khóa này là cô ấy chuyên trách bảo quản, tại sao có thể tùy tiện giao cho người khác.”
Nói nhiều sai nhiều, Tảo Tảo im lặng, người đến đòi tiền càng nơm nớp lo sợ, sợ Thái tử gia trong cơn tức giận mà một nửa cũng không cho.
Thái tử gia viết xong chi phiếu lại bắt đầu tức giận: “Tiểu Vương đâu, ngay cả một con nhóc cũng bắt đầu nhàn hạ, Tiểu Tần, cô gọi điện cho cô ta, bảo cô ta lập tức trở về cho tôi.”
Tảo Tảo không nói hai lời, lập tức gọi vào số máy ở nhà của Tiểu Vương, Tiểu Vương đang chơi đùa với bạn trai, trong tai nghe truyền đến tiếng cười ha ha, mặt Thái tử gia càng thêm đen.
Lúc Tiểu Vương chạy đến, Thái tử gia còn chưa đi, đang chờ cô ấy, sau khi Thái tử gia mắng Tiểu Vương một trận xong, bỗng nhiên ánh mắt hoa đào lại nhíu lại, nhìn về phía Tảo Tảo mở miệng: “Cùng là người trẻ tuổi, Tiểu Vương, theo lí cô là nhân viên cũ, nhưng chính cô tự nhìn xem, Tiểu Tần người ta làm gì, cô làm gì?”
Tảo Tảo hô to hỏng bét trong lòng, Thái Tử hà khắc này ngang nhiên gây thù hằn cho cô sao, trong phòng, kế toán Lý như hổ rình mồi cô, khó khăn lắm Tiểu Vương mới đối xử với cô đơn giản chút, thế này thì ngay cả cô cũng phải chịu tội rồi.
Tảo Tảo ngẩng đầu, quả nhiên cô nhận được ánh mắt tức giận và khinh thường của Tiểu Vương, xong rồi, chắc là cô ấy cảm thấy cô nói xấu sau lưng cô ấy với Thái Tử rồi.
Tiểu Vương đạp tuyết đến ngân hàng, Thái tử gia cũng đi rồi, Tảo Tảo ngồi trong phòng làm việc với tâm trạng buồn bực, điện thoại Tảo Tảo vang lên, là Tiêu Dương: “Tảo Tảo, anh đứng ở cửa công ty em, khi nào em tan tầm?”
Tảo Tảo không thể nói lên lời là cô đang cảm thấy thế nào, sau khi Tiêu Dương nghỉ phép đều đến đón cô về nhà, trong công ty đã có rất nhiều người trêu chọc cô, nhưng vì sao cô vẫn không thấy vui vẻ.
Lúc Tảo Tảo ra đến cửa công ty, tuyết đã ngừng rơi, tất cả mọi thứ đều trở nên trắng xóa, gió lạnh đên thấu xương, cô hơi run lên một chút, Tiêu Dương cởi khăn quàng cổ của anh xuống quàng lên cho cô, anh đứng trước mặt cô, vẻ mặt dịu dàng quàng khăn cho cô, lông mi dài hơi cúi xuống, nửa che đi đôi mắt xinh đẹp.
Đối mặt với hành động thân mật của Tiêu Dương, Tảo Tảo có chút băn khoăn bất an, trên khăn quàng cổ thật ấm áp, nhưng cũng chỉ là ấm áp mà thôi.
“Tiểu Dương, anh không cần mỗi ngày đều đến đón em, nhà em cách chỗ này cũng gần, lại nói, thời gian anh về nhà cũng không nhiều lắm, để nhiều thời gian ở cùng người trong nhà thì hơn.” Bỗng nhiên Tảo Tảo không thể nói được nữa, bởi vì cô thấy được ánh mắt của Tiêu Dương, trong một đôi mắt sao lại có thể chứa đựng được nhiều tình ý như vậy chứ, nhiều đau lòng như vậy, còn có nhiều kiên nhẫn đến vậy.
Hai người đều im lặng, tiếng động khi dẫm xuống tuyết đọng, mỗi người một suy nghĩ cho đến dưới tầng nhà cô, Tiêu Dương cũng không đi lên: “Tảo Tảo, anh không muốn cho em áp lực, nhưng dù sao em cũng phải đi ra từ tình cảm, chẳng lẽ cả đời này em định như vậy mãi sao?”
Cả đời? Tảo Tảo cảm thấy trong lòng chua chát, thật sự cả đời cũng không thể quên được sao? Vì sao? Không phải anh đã rời đi một cách gọn gàng linh hoạt sao? Hóa ra cô vẫn để ý, để ý anh rời đi rõ ràng như vậy, nhanh như vậy đã có bạn gái.
Tiêu Dương nhìn Tảo Tảo, cô vừa nghe nhắc đến người ấy đã hồn bay phách lạc như vậy, anh cảm thấy không đành lòng, anh không đành lòng nhìn cô khó xử, trước kia lúc Tiểu Dã ở bên cạnh cô là thế này, bây giờ cô chỉ còn lại một mình cũng vậy.
Anh thà rằng kiềm chế tình cảm đang sôi trào xuống lồng ngực, anh thà rằng một người vất vả kiên nhẫn xót xa, cũng không muốn nhìn dáng vẻ giao phó này của cô, anh thở dài, vươn tay muốn vuốt lên hàng mi thanh tú đang nhíu chặt kia, nhưng nửa đường lại thu lại: “Lên đi, Tảo Tảo, chỗ này gió lớn, về sau anh không đi đón em nữa, lúc em tan làm thì cẩn thận một chút.”
Sang năm mới, thái tử gia giống như vừa phát hiện bảo bối, đối với Tảo Tảo càng thưởng thức có thêm, khắp nơi tuyên truyền cô không giống người thường, Tảo Tảo ở trong phòng tài vụ càng ngày càng khổ sở, một người mới lại vượt mặt hai nhân viên cũ được tầng trên ưu ái, Tảo Tảo trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Một lần, trong đơn vị tổ chức đi liên hoan, thái tử gia phát hiện tửu lượng của cô thì càng coi cô như chí bảo, mỗi lần đều mang cô theo, Tảo Tảo không chịu nổi phiền phức như vậy, nhưng lại không có cách nào. Trong công ty cái gì cũng nói, thái tử là thanh niên anh tuấn và nữ sinh viên thanh tú động lòng người, thật sự là đề tài tốt để bát quái.
Kế toán Lý không chịu dạy cô, không sao, cô tự mua sách về học, hiện tại vẫn như thường có thể độc chắn một mặt, Tiểu Vương bí mật xa lánh cô, chuyện gì cũng giao cho cô, không sao cả, Tảo Tảo tự an ủi bản thân, làm nhiều việc thì chính là tích lũy kinh nghiệm, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.
Nhưng khiến cô không chịu nổi là tiệc rượu không dứt của thái tử, không chịu nổi trên tiệc rượu bị trêu đùa, không chịu nổi ánh mắt ái muội của thái tử, không chịu nổi trên ghế của KTV mọi người làm trò hề.
Có khi trong những lúc xa hoa trụy lạc, cô lại nhớ đến lúc bản thân xúc động vì chính nghĩa, khi đó cô cũng không nghĩ đến Triệu Kiếm cũng dễ dàng tha cho cô, có một ngày, cô cũng sẽ biến mình thành một người a dua nịnh hót, gương mặt tươi cười đón chào.
Lại một lần trong khách sạn xa hoa rực rỡ vào nhà vệ sinh phun đến dời sông lấp biển, lại một lần ở KTV bị một lãnh đạo nào đó ngập mùi rượu ôm chặt khiêu vũ, cuối cùng Tảo Tảo quyết tâm phải rời khỏi nơi này, một lần nữa tìm công việc khác.
.-.-.- Tôi là phân cách tuyến kết thúc sự nhớ lại.-.-.--.
Trong túi truyền ra tiếng chuông điện thoại di động, Tần Tảo Tảo như vừa tỉnh lại từ trong mộng, lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua dãy số: “Tiểu Dương, em đến rồi, ở cửa sau trường học đấy.”
“Em thay đổi chuyến bay sao không nói với anh một tiếng để anh chuẩn bị đi đón em.” Di động truyền đến giọng nói quen thuộc của Tiêu Dương: “Bây giờ em đứng ở cửa sau, đừng đi đâu, anh lập tức đến ngay.”
Tần Tảo Tảo mỉm cười cúp điện thoại, Tiểu Dương vẫn coi cô như một cô gái nhỏ liều lĩnh, cảm giác được người khác quan tâm khiến lòng cô nóng lên.
Đối với Tiêu Dương cô luôn cảm thấy áy náy, từ ngày tuyết rơi đó, Tiêu Dương giống như lại trở về thân phận bạn bè với cô, anh có gọi điện thoại qua lại, nhưng số lần không khiến cô cảm thấy quá thân mật, ngày nghỉ anh về nhà cũng sẽ đến gặp cô, nhưng vẫn luôn cẩn thận duy trì khoảng cách thích hợp với cô.
Tảo Tảo đến Thượng Hải cũng là do anh cố gắng hết sức mới thành công, lúc Tảo Tảo đến cửa sau thì Tiêu Dương đã ở đó rồi.
Ba năm sau khi tốt nghiệp, Tiêu Dương đã trở thành một người đàn ông trưởng thành phong độ, anh tùy ý đứng ở nói đó, dáng người cao to, gương mặt cương nghị, anh đang nhíu mày khiến ngũ quan xinh đẹp tăng thêm chút kiên cường, hấp dẫn biết bao ánh mắt yêu mến của em gái sinh viên.
Một người đàn ông ưu tú như vậy, tại sao lại đưa đến trong tay cô, tại sao bản thân cô lại không hề động tâm chút nào, Tảo Tảo lắc đầu, bỗng nhiên lại nổi hứng chơi đùa, cô lén lút đi đến sau lưng Tiêu Dương, nhân lúc anh không chú ý muốn vỗ một cái lên vai anh.
Cô vừa đi đến sau lưng Tiêu Dương còn chưa kịp động tay thì phía sau có hai học sinh đang chạy đuổi nhau chơi đùa, cô bị bọn họ đập mạnh một cái, Tảo Tảo nghiêng ngả chao đảo về phía trước, ngay sau đó ngã lên người Tiêu Dương.
Tiêu Dương vội vàng quay lại, theo bản năng đỡ được Tảo Tảo ngã lên người anh, hai người lại dùng một tư thế vô cùng thân mật gặp mặt, mặt Tiêu Dương gần trong gang tấc, trong mắt anh hiện lên ánh sáng rực rỡ không giống trong quá khứ, cả người anh phát ra một nhiệt lượng khiến cho tim người ta đập loạn nhịp.