Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem

chương 31: hội trưởng tiêu dương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tịnh Hảo

Beta: Lavender - Blue

Ngày hôm sau Tảo Tảo thức dậy rất sớm, giường đối diện vẫn trống, Lâm Tâm còn chưa trở về, cô không nhịn được nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, chỉ liếc mắt một cái, lòng của cô chợt nặng nề, dưới lầu vẫn còn bóng dáng cô độc đang dựa trên lan can ở sân bóng rổ.

Tảo Tảo quay đầu nhìn chiếc giường trống của Lâm Tâm, trong lòng thầm mắng, được lắm Lâm Tâm, cậu đầu bếp sắp bị cậu đùa chết rồi kìa.

Tảo Tảo thu dọn sơ đồ đạc của mình, rồi cùng Hồng Nhan đến căn tin mua bữa sáng, dọc theo đường đi, cô đều nghĩ đến chuyện của Lâm Tâm và cậu đầu bếp, nếu cậu đầu bếp nhìn thấy Lâm Tâm và bạn trai cả đêm chưa về cùng nhau xuất hiện, sẽ càng khiến cậu khó chịu và đau lòng. Lâm Tâm này, không thích người ta thì sao không nói rõ với người ta, cậu đầu bếp kia nhìn qua rất thẳng thắn, nói với cậu, chắc chắn cậu sẽ không quấn quít làm phiền nữa.

Hồng Nhan cảm thấy rất kỳ quái, Tảo Tảo không ngừng ríu rít lại không nói lời nào, từ phòng ngủ đến căn tin rồi trở về, dọc đường vẫn luôn cau mày bước đi, “Hôm qua cậu và Tiểu Dã còn chơi vui vẻ với nhau, sao qua một đêm mà tâm sự nặng nề rồi, buổi tối mơ thấy ác mộng à.”

Tảo Tảo thở dài, “Hồng Nhan, tớ cảm thấy cậu rất lợi hại, trong khoa ngoài khoa có rất nhiều người theo đuổi cậu, cậu nói không yêu đương khi học đại học thì không yêu thật, rất biết kiềm chế đấy.”

Hồng Nhan nhíu mày, "Nhưng cũng không phải tớ cố ý không yêu, mà là những người trong trường không trưởng thành lắm, tớ chướng mắt, thay vì sau này đau khổ chia tay, không bằng bây giờ cô đơn một tí.”

“Cậu lúc nào cũng có lý trí.” Tảo Tảo cảm thán, “Nhưng có lúc biết là người đó không hợp, nhưng tình cảm vừa tới thì đã mất hết lý trí.”

"Không thể nào." Hồng Nhan kinh ngạc, "Tớ thấy cậu đối với Tiểu Dã cũng không tới mức này.”

Tảo Tảo dừng bước, ánh mắt nhìn lom lom về phía trước, trong miệng tự lẩm bẩm, "Quả nhiên đụng phải."

Vẻ mặt cậu đầu bếp cả đêm không ngủ lộ ra vẻ chẳng biết làm sao, Tảo Tảo không mở mắt, không đành lòng nhìn nữa, Lâm Tâm lại lúng túng giải thích gì đó với bạn trai, Tảo Tảo nhìn thấy bạn trai của cô ấy không để ý lắm rời đi, Lâm Tâm đi đến trước mặt cậu đầu bếp, mặt không biểu cảm nói gì đó, Tảo Tảo bỗng không muốn nhìn thấy nữa, kéo Hồng Nhan chạy vào tòa ký túc xá.

Tảo Tảo và Hồng Nhan vào phòng ngủ, Hồng Nhan như có điều suy nghĩ nhìn Tảo Tảo, "Lát nữa đừng có tức giận, cậu ấy biết mình đang làm gì mà."

"Hồng Nhan, tớ nghĩ không thông sao?" Tảo Tảo cúi đầu, "Là quan niệm của tớ quá lỗi thời sao, đã sai rồi sao?"

Hồng Nhan cắn một miếng bánh bao, nhai kỹ nuốt chậm, "Cậu không sai, cậu ấy cũng không sai, tất cả mọi người đều có cuộc sống của riêng mình.

——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ————————–

Hôm nay Linh Lợi có việc, Tảo Tảo tự mình đến Hội học sinh, chạm mặt Tiêu Dương của cô dưới ký túc xá, nghe nói cô đến Hội học sinh, Tiêu Dương bèn nói anh cũng muốn đến Hội học sinh một chuyến, cũng thuận đường đi tới phòng làm việc của Hội học sinh.

Buổi chiều, trong Hội học sinh không có việc gì, Tiêu Dương đi tìm người, Tảo Tảo một mình nhàm chán ngồi ở chỗ trực. Sau đó có một tiếng cười quen tai, Tiêu Dương và một nữ sinh cùng đi tới đây, chính là Thẩm Oánh Sướng, hai người dừng lại ở hành lang trước cửa văn phòng làm việc, Tảo Tảo nâng mắt nhìn, chàng trai khôi ngô, cô gái xinh xắn, nhìn qua rất đẹp mắt. Cô nhíu mày, quan hệ giữa Thẩm Oánh Sướng và Tiêu Dương không tệ, Tiểu Dã nói Tiêu Dương thích nữ sinh đơn thuần, cô gái này nóng bỏng như thế, xem ra chắc không phải kiểu Tiêu Dương thích.

Tảo Tảo loáng thoáng nghe thấy họ nhắc tới tên của Tiểu Dã, cô vễnh tai nghe, nhưng không nghe được gì. Chỉ thấy Thẩm Oánh Sướng nhún vai, dửng dưng vươn tay nói gì đó, Tiêu Dương nhìn thoáng qua về phía cô. Cô gái này cảm thấy khá hứng thú nhìn Tảo Tảo, lại gần Tiêu Dương, khẽ cười nói chuyện, Tiêu Dương gật đầu, cô gái đó cười lớn rồi rời khỏi.

Tiêu Dương nói chuyện xong, vào phòng làm việc, Tảo Tảo tò mò hỏi, "Tiểu Dương, anh cũng biết chị ấy à, chị ấy đẹp thật đấy."

"Tiểu Sướng? Tụi anh cùng vào Hội học sinh, rồi biết nhau."

“Hả, Tiểu Dương, anh cũng ở Hội học sinh à, sao chưa từng nghe anh nhắc tới?” Tảo Tảo kinh ngạc, hình như bình thường cũng không thấy Tiểu Dương đến Hội học sinh làm việc.

"Ồ, Tiêu Dương, hiếm thấy nha, tìm Tiểu Sướng à, cô ấy mới đi ra đó.” Một giọng nói vang dội ngắt lời cuộc nói chuyện của Tảo Tảo và Tiêu Dương, thư ký trưởng Lưu Tuấn đã đến, anh ấy thân thiết chào hỏi Tiêu Dương, “Sau khi Tiểu Dã và Vương Phinh rời đi, ngay cả cậu cũng không thường qua đây, cậu yên tâm ném cho Bộ tuyên truyền Tiểu Hạ à.”

Tiêu Dương bình thản nói, "Chúng tôi sắp thực tập rồi, Tiểu Hạ cũng nên làm việc độc lập."

Trước giờ Tảo Tảo chưa từng thấy dáng vẻ này của Tiêu Dương, Tiêu Dương mãi mãi là ánh mặt trời dịu dàng vào mùa đông, tuy nhàn nhạt nhưng khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng cả người Tiêu Dương bây giờ lại tràn ngập vẻ khách sáo và xa cách, Tảo Tảo nhìn Lưu Tuấn, anh ấy cũng không phát hiện sự hời hợt của Tiêu Dương, vẫn nhiệt tình nói chuyện với Tiêu Dương.

Tảo Tảo vào Hội học sinh chưa được mấy ngày, người quen cũng chỉ giới hạn ở mấy người của ban thư ký này, nghe Lưu Tuấn và Tiêu Dương không mặn không nhạt nói chuyện, cô dứt khoát không nghe họ nói nữa, lấy quyển tiểu thuyết ra từ trong cặp dựa vào ghế đọc.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Lưu Tuấn lướt qua quyển tiểu thuyết trong tay Tảo Tảo, khẽ nhíu mày, gián đoạn cuộc nói chuyện với Tiêu Dương, “Bạn Tảo Tảo, phòng làm việc này đối diện với cửa sổ của Hội học sinh chúng ta, khi trực ban là em đang đại diện cho hình tượng của Hội học sinh.”

"Lưu Tuấn." Tiêu Dương ngắt lời thao thao bất tuyệt của Lưu Tuấn, “Tảo Tảo là đàn em của tôi, vừa mới vào Ban thư ký của cậu, cô gái nhỏ không hiểu chuyện, sau này cậu giúp tôi chăm sóc em ấy nhiều một chút.”

"Đàn em của cậu?" Lưu Tuấn chợt nhìn Tảo Tảo, một tia sáng tỏ lướt qua trên mặt anh ấy, anh ấy nhiệt tình vỗ vai Tiêu Dương, “Được, tôi biết rồi, tôi còn có chút việc, đi trước nhé.”

Lưu Tuấn đi khỏi, Tảo Tảo lập tức trở nên rất nhẹ nhõm, "Tiểu Dương, anh làm trong gì trong Hội học sinh vậy, ngay cả thư ký trưởng cũng khách sáo với anh như thế.”

"Thư ký trưởng?" Trên mặt Tiêu Dương thoáng qua vẻ khinh thường, "Lưu Tuấn tính là gì chứ, nếu như lúc đầu Tiểu Dã và Vương Phinh không đi, còn đến phiên cậu ta làm thư ký trưởng sao?”

"Tiểu Dã?" Tảo Tảo nổi lên hứng thú, đôi mắt lóe sáng nhìn Tiêu Dương chằm chằm, “Anh ấy cũng vào Hội học sinh sao, em nghĩ anh ấy chỉ biết theo đuổi con gái.”

Ánh mắt trong veo của Tiêu Dương nhìn Tảo Tảo, nhưng trong lòng thì nặng trĩu, đây là ánh mắt tỏa sáng vì Tiểu Dã, anh cảm thấy mình rất ngu ngốc, sao lại nhắc Tiểu Dã ở trước mặt Tảo Tảo chứ, “Lúc trước năm người bọn anh cùng vào Hội học sinh, sau này Tiểu Dã và Vương Phinh nhìn không quen một số chuyện trong Hội học sinh nên rời khỏi.”

"Vậy còn anh?" Tảo Tảo rất nhanh dời đi hứng thú, "Lúc nãy thư ký trưởng nói anh là người của phòng tuyên truyền sao? Chức vụ của anh là gì?”

Trên mặt Tảo Tảo viết đầy hai chữ sùng bái, Tiêu Dương chợt rất muốn chọc cô, “Sao thế, nếu như chức vụ lớn, có muốn làm việc cho anh không.”

"Được." Tảo Tảo không chút nghĩ ngợi nói, "Ở đây chỉ nhận điện thoại, làm đăng ký, nhiều nhất cũng chỉ là tiếp đãi khách, thật sự rất nhàm chán, hơn nữa mỗi lần thư ký trưởng kia tới, cả người em đều không thoải mái. Tiểu Dương, để em theo anh nhé.”

“Em không thích công việc của Hội học sinh, tại sao còn nhận lời?” Tiêu Dương không hiểu nhìn cô.

“Còn không phải là do bạn trai của Linh Lỵ sao, không đủ người, nên kéo tụi em đến đây.” Tảo Tảo mím môi.

“Em không thích làm thì sẽ không làm tốt, nhưng mà, công việc của Hội học sinh cũng có tính tôi luyện con người, Tảo Tảo, tính em khá hấp tấp, làm việc ở đây cũng tốt.” Tiêu Dương nhìn miệng méo xẹo của Tảo Tảo, khẽ cười, “Em ở đây làm việc một khoảng thời gian, Lưu Tuấn sẽ không làm khó em đâu, qua một thời gian để anh xem thử, tìm cơ hội nói với Lưu Tuấn sẽ dẫn em sang.”

"Hội trưởng Tiêu?" Kèm theo đó là một giọng nói giống như đã từng nghe qua, một nam sinh đang kinh ngạc đứng ở cửa, Tảo Tảo nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng như băng.

Truyện Chữ Hay