Edit: Loveyoumore
Người anh hùng kịp thời tới cứu mỹ nhân kia tên là Hạ Thần, lúc Tiểu Dã xách một túi lớn điểm tâm sáng chạy hồng hộc về phòng học, đập vào mắt đầu tiên chính là cảnh Hạ Thần đang đỡ Tảo Tảo đã bị dọa mất hồn trở lại trên chỗ ngồi. Sắc mặt Tảo Tảo trắng xanh, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt uể oải ngồi trên ghế, lập tức khiến anh sợ hết hồn.
Sau khi biết rõ đầu đuôi, Tiểu Dã bắt đầu nghĩ lại mà sợ, nếu không phải Hạ Thần phát hiện bị mất giáo trình mà quay lại kịp, nếu không phải lá gan và sức lực Tảo Tảo tương đối lớn, Tảo Tảo đã trở thành người thứ ba trong trường bị hại rồi, anh không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng kia, sao anh có thể sơ ý để cô ở lại một mình như vậy.
Nhìn Tảo Tảo trước mặt vẫn còn đang sợ đến ngẩn người, phút trước cô vẫn còn vui vẻ là thế, trong lòng Tiểu Dã không kìm nổi đau lòng lẫn tức giận, anh chưa từng căm giận tên biến thái kia giống như lúc này, nếu khi đó anh ở đây, sao Tảo Tảo của anh có thể trở thành như vậy.
Anh ngồi xổm xuống trước Tảo Tảo, đau lòng nhìn cô, "Sao anh lại không nghĩ tới chứ, cứ thế mà để em ở lại chỗ này một mình."
Tảo Tảo vẫn đang ngơ ngác, Tiểu Dã nắm lấy tay cô, "Đừng sợ, Tảo Tảo, anh sẽ bên em, sẽ không bỏ em lại nữa."
Buổi sáng Tảo Tảo và Hạ Thần đều phải đi thi, trong lúc vội vàng, ba người hoàn toàn quên chuyện đi báo án, ăn qua loa mấy món điểm tâm, Tảo Tảo tinh thần ngẩn ngơ cứ thế mà đi thi.
Tảo Tảo không biết cô đã làm bài thi như thế nào, cô lờ mờ làm xong bài thi, còn chưa hết giờ đã nộp bài, lại ngơ ngẩn bước ra ngoài tòa nhà Số học, Tiểu Dã vẫn đứng ở nơi đưa cô tới hồi sáng, cô nhớ lúc sáng anh nói, "Đừng sợ, Tảo Tảo, anh sẽ luôn bên em, sẽ không bỏ em lại nữa."
"Cảm ơn anh, Tiểu Dã." Tảo Tảo mệt mỏi đứng trước mặt Tiểu Dã, trong lòng có phần ấm áp, "Em không sao, anh đừng lo lắng."
Lúc Tảo Tảo quay lại phòng ký túc, trong phòng không một bóng người, chắc đám Lâm Tâm vẫn đang còn vật vã trong phòng thi. Tảo Tảo mệt mỏi không chịu nổi nữa, ngã xuống giường, hành lý về nhà vẫn chưa thu dọn, nhưng hiện giờ thật sự là cô muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi, mỗi một bắp thịt lẫn xương cốt trên người cô đều mỏi nhừ, ê ẩm, đầu cô lại tỉnh táo vô cùng. Cô cứ như vậy, nằm xụi lơ trên giường, mãi đến khi điện thoại vang lên.
Là cuộc gọi của mẹ, hỏi cô nghỉ đông có đi đến nhà chị gái cô ăn Tết cùng bố mẹ không. Năm trước chị gái Tảo Tảo lấy chồng xa đến Quảng Châu, tháng trước vừa mới sinh một em bé mập mạp, theo tập tục ở quê Tảo Tảo, con gái đã lấy chồng tháng thứ hai sau khi sinh con phải mang đứa bé về nhà mẹ đẻ, để nhà mẹ đẻ chăm sóc một tháng, chị gái Tảo Tảo lấy chồng xa nên không thể về nhà, mẹ Tảo Tảo lại thương con gái, dứt khoát đi cùng bố Tảo Tảo đến nhà con gái ở Quảng Châu chăm sóc con gái lẫn cháu ngoại.
Tảo Tảo nghĩ đến căn nhà hai phòng đã chứa một nhà ba người của chị gái, giờ lại thêm bố mẹ cô, còn có mẹ chồng của chị gái nữa, cô lập tức đau đầu, nhưng nếu cô về nhà mình, lại không có ai nấu cơm cho cô ăn, bởi vì mẹ Tảo Tảo rất cưng chiều hai đứa con gái, việc nhà đều không để họ làm, đến bây giờ ngay cả rau hẹ với hành lá Tảo Tảo cũng không phân biệt được, đừng nói tới việc nấu cơm tự lo bữa ăn cho mình.
Vẫn nên ở lại trường thôi, ít ra còn có canteen có thể đối phó qua ngày được, nếu thật sự không được nữa thì đến nhà anh họ xin cơm, Tảo Tảo quyết định. Vậy nên hành lý cũng không cần soạn sửa nữa, Tảo Tảo lại trèo lên giường mình, dù sao cũng đã không ngủ cả một buổi tối, cô mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ.
Tảo Tảo mơ một giấc mơ đáng sợ, ở trong mơ, cô đứng ở nơi hành lang dài không thấy điểm đầu, dưới ngọn đèn âm u, bóng dáng quỷ quái lay động trên hành lang, phía sau cô là bóng tối ngập tràn, trong bóng đêm, không biết là thứ gì đang đuổi theo cô, cô cảm thấy được hơi thở nguy hiểm cận kề, liều mạng chạy về phía trước, chạy rồi lại chạy, vẫn không hề chạy ra khỏi hành lang, cô đã mệt lử, nhưng nguy hiểm phía sau vẫn còn đuổi theo cô, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cô tuyệt vọng lẫn mệt mỏi mà tiếp tục chạy về phía trước không có tận cùng.
"Ầm". Tiếng đóng cửa lẫn tiếng ồn ào cười nói kéo Tảo Tảo ra khỏi cảnh đáng sợ trong mơ kia, sau khi mở to mắt Tảo Tảo vẫn nằm trong chăn không nhúc nhích, cảnh tượng khủng khiếp trong mơ kia lẫn cảm giác tuyệt vọng rõ ràng đến thế, giữa mùa đông giá rét, cô làm tổ trong chiếc chăn thật dày lại hoàn toàn bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh.
Lâm Tâm lớn giọng thảo luận đề thi với Hồng Nhan, cô nàng đã đặt vé xe lửa vào ngày mai, cho nên không vội sửa soạn hành lý. A Y một bên vừa luống cuống chân tay thu dọn đồ đạc, vừa tán gẫu với Cổ Lệ bằng tiếng Duy tộc, giữa trưa bọn họ sẽ đi, thỉnh thoảng lại có một cô gái Duy tộc ở khoa khác chạy vào thúc giục bọn họ. Trong phòng là tình cảnh náo nhiệt lộn xộn, không khí ồn ào này xua đuổi sự sợ hãi của Tảo Tảo, cô bắt đầu cảm thấy đói bụng, buổi sáng cô không yên lòng nên chỉ ăn được chút ít đồ.
Tảo Tảo bò ra khỏi ổ chăn, tự mình sửa soạn một phen, đứng ở trước gương, cô bị bản thân ở trong gương làm giật nảy mình, vành mắt xanh xao, hai mắt vô hồn, sắc mặt vàng như nến, càng nổi lên lông mi thưa nhàn nhạt lẫn đôi môi tái nhợt, lần này ngay cả Cô bé Lọ Lem cũng không làm nổi rồi.
Lâm Tâm cũng nhận ra Tảo Tảo khác thường, "Tảo Tảo, mới chịu đựng một đêm, sao cậu lại thành bộ dạng quỷ quái này rồi?"
Tảo Tảo thở dài, "Các chị em, tớ còn thực sự gặp quỷ ấy, thiếu chút nữa đã không còn được gặp các cậu."
Lời Tảo Tảo nói kinh người, thành công thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả A Y cũng dừng việc trong tay tới nghe cô kể chuyện kinh hồn đêm qua.
Tảo Tảo kể sinh động như thật, kể hết việc nguy hiểm mình đã trải qua, kể xong trong phòng liền bùng nổ. Nếu như bình thường, dù nghe được lời đồn kinh khủng thế nào tất cả mọi người cũng sẽ không sợ, cảm thấy những việc đó cách mình rất xa xôi, nhưng khi nguy hiểm xảy ra bên mình, cảm giác lại hoàn toàn khác, lúc bắt đầu những nữ sinh này còn không tin, sau đó trong lòng sợ hãi, cuối cùng tất cả chỉ hận không thể rời khỏi trường ngay lập tức, líu ríu thảo luận không ngừng.
Vẫn là Hồng Nhan còn tương đối bình tĩnh, cô hỏi một vấn đề thực tế, "Các cậu không đi báo án?"
Tảo Tảo ngơ ra, lúc ấy ba người bọn họ người thì bị dọa đến ngây ngốc, người thì tự trách, người thì sốt ruột đi thi, cũng không ai nghĩ đến việc này, "Giờ tớ đi báo."
"Cậu ngốc à, giờ mới báo thì có tác dụng gì nữa, sáng nay không biết đã có biết bao người ra vào toilet kia rồi, càng không nói đến cái hành lang kia." Ánh mắt khinh bỉ của Hồng Nhan khiến Tảo Tảo rất không thoải mái, chị hai à, tớ là người bị hại đó, có thể thông cảm chút hay không~~
Hồng Nhan vẫn còn tiếp tục thể hiện sự thông minh khôn khéo đặc biệt của người Thượng Hải bọn họ, "Hơn nữa, trong trường xảy ra loại chuyện này, nếu cậu bất chấp báo nguy, truyền ra ngoài không xuôi tai, đến lúc đó không biết sẽ còn sinh ra những phiền phức gì nữa."
"Vậy tớ cứ để mặc vậy sao?" Tảo Tảo buồn bực hỏi, cô không thể không thừa nhận lời Hồng Nhan nói cũng có vài phần đạo lý.
"Đi đến chỗ bảo vệ trường nói đi." Hồng Nhan khoác áo khoác, theo sau Tảo Tảo ra cửa, đi theo cô dọc đường.
"Cậu đi đâu?" Tảo Tảo buồn bực.
Hồng Nhan liếc nhìn Tảo Tảo, "Để cậu đi một mình, ai biết lỡ cậu lại xảy ra chuyện gì, đi tự học còn có thể gặp phải loại chuyện này, tớ thực sự phục cậu luôn."
"Tên Tiểu Dã kia làm ăn kiểu gì thế không biết, bình thường nhìn cũng là người thông minh lanh lợi, lại để cậu xảy ra chuyện." Hồng Nhan tiếp tục phát biểu ý kiến, "À, đúng rồi, Tiểu Dã cứ luôn đi theo cậu, Tảo Tảo, phải chăng hai người...?"
"Không phải, không phải." Tảo Tảo cười tít mắt tiến lên khoác vai Hồng Nhan, người này, cứ luôn thích luận điệu này, rõ ràng là quan tâm cô, thế nhưng lúc nào cũng phải dùng phương thức nói móc đả kích để diễn tả, "Tiểu Dã cũng giống cậu, là chị em, Hồng Nhan à, tớ phát hiện cậu rất giống mẹ tớ nhá."
Hồng Nhan nổi giận, "Giống mẹ cậu? Được, xem bà mẹ này trừng phạt cậu thế nào."
Tảo Tảo và Hồng Nhan ồn ào ầm ĩ, tinh thần cũng hồi phục không tệ, đấy là một điểm rất tốt ở cô, có nhiều chuyện cũng không quá để trong lòng, dù tối hôm qua bị dọa gần chết, trải qua nửa ngày cũng đã khôi phục tám, chín phần, thế nên lúc đến chỗ bảo vệ, nhân viên ở đó đều cho rằng người bị hại là Hồng Nhan nhỏ nhắn mảnh khảnh, hoàn toàn không ngờ nữ sinh vui vẻ lớn giọng này mới đúng là người bị hại.
Sau khi trở về từ chỗ bảo vệ, ở dưới ký túc xá, gặp được Tiêu Dương đã rất lâu rồi không thấy. Tiêu Dương mặc áo gió ngắn sẫm màu, vẫn là bộ dáng nghiêng người dựa lan can, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên sườn mặt anh tuấn của anh, nhìn qua gầy gò một chút, nhưng không còn vẻ chán chường như lần gặp trước nữa.
Tiêu Dương nhìn thấy Tảo Tảo, trong mắt sáng lên, sải bước đi tới trước mặt cô, anh nở một nụ cười lâu ngày không thấy, hàm răng trắng tinh làm Tảo Tảo hoa cả mắt, dù là mùa đông, nhưng trong phút chốc Tảo Tảo chỉ cảm thấy cảnh xuân rực rỡ trăm hoa đua nở, Tiểu Dương vẫn đẹp trai rạng ngời như trước.
"Tiểu Dương, anh tìm em có việc gì sao?" Tảo Tảo thoải mái nói, bỗng nhiên cô cảm thấy khi đối diện với Tiêu Dương, tâm tình của cô không còn kích động, hồi hộp giống như trước kia nữa rồi.
Nghe Tảo Tảo lại bắt đầu gọi mình là Tiểu Dương, trong đôi mắt Tiêu Dương hiện lên một tia vui sướng, nụ cười càng thêm sáng ngời, "Em định khi nào thì về nhà?"
Tiểu Dương muốn về nhà cùng cô sao? Tảo Tảo ngẩn người, sau đó cười nói, "Kỳ nghỉ đông này em không về, bố mẹ em đến nhà chị em ăn Tết, trong nhà không có ai."
"Vậy à." Tiêu Dương thoáng chút thất vọng, cũng có chút thương xót, "Chẳng lẽ Tết Âm lịch cũng chỉ có mình em ở lại trong trường?"
"Đúng vậy." Tảo Tảo phất phất tay ra vẻ không để ý chút nào, "Em đã nghĩ kỹ rồi, kỳ nghỉ đông này có thể giết thời gian trong thư viện, mỗi ngày còn có thể ngủ một mạch đến giữa trưa mới dậy, chẳng phải rất đã sao..."
Giữa gió lạnh, Tảo Tảo hít hít cái mũi đỏ hồng, nhảy nhảy, hà hơi vào lòng bàn tay, tràn ngập mong chờ đối với cuộc sống trong kỳ nghỉ đông sắp tới.