…
Liễu Nhị ngơ ngác, nhóm người Đầu Bự cũng không dám thả lỏng, nhìn tình huống thế này chắc chắn là có liên quan tới Liễu Nhị rồi, bọn họ đều nhao lên bắt lấy Liễu Nhị.
Mấy tiểu thương ló đầu ra hóng hớt chỉ trỏ Liễu Nhị, bọn họ đoán cậu ta đã phạm tội gì rồi.
Liễu Nhị bị hai cảnh sát túm chặt, mắt nhìn chằm chằm Hoắc Chấn Diệp: “Đừng tìm sư tỷ tôi.”
Khuôn mặt Hoắc Chấn Diệp vô cùng nghiêm túc, cho dù là Kim Đan Quế và Liễu Đại đã làm gì thì Tô Mạn Lệ vẫn vô tội.
Mấy người áp giải Liễu Nhị về Đồn Cảnh sát, Liễu Nhị cảm thấy mình đã hành động không hề có sơ hở.
Khi Hoắc Chấn Diệp nói ra cách cậu ta vào phòng Tô Mạn Lệ thế nào, sắc mặt cậu ta tái mét, ngay cả dấu chân và dấu tay cũng tìm được rồi sao?
“Anh đã biết từ trước đúng không?”
“Đúng.” Hoắc Chấn Diệp gõ mặt bàn: “Lúc cậu tới Đồn Cảnh sát đón Liễu Đại, tin tức Tô Mạn Lệ bị giết còn chưa được công bố, tại sao cậu lại biết được?”
Đây chỉ là phỏng đoán, sau đó mới tìm thấy chứng cứ xác thực.
Liễu Nhị không tin Hoắc Chấn Diệp đã biết từ lúc đó, bởi vì trong quá trình điều tra bọn họ còn gặp mặt thêm ba lần nữa, vậy mà người này không để lộ sắc mặt gì.
Hoắc Chấn Diệp biết được suy nghĩ trong lòng cậu ta, cười cười: “Còn chưa tìm đủ chứng cứ, tôi sợ mấy người chạy mất.”
Khi cảnh sát đi lấy dấu chân và dấu vân tay của Liễu Nhị để so sánh, Liễu Nhị không phản kháng.
Hoắc Chấn Diệp hỏi cậu: “Cậu mô phỏng phương pháp ra tay của hung thủ, là vì muốn anh mình thoát tội đúng không?”
Liễu Nhị chỉ nhìn mặt bàn, không nói gì.
“Nhưng mà cậu ta đâu có xứng.”
Liễu Nhị ngẩng đầu, mặc dù không nói nhưng vẫn dùng ánh mắt để phản bác Hoắc Chấn Diệp.
Sư huynh đã nói rồi, một nhà ba người bọn họ sẽ cùng nhau sống qua những ngày tháng tốt đẹp.
Hoắc Chấn Diệp lấy ra một hộp thuốc lá bạc, rút một điếu, hắn bóp trong tay chứ không châm lửa: “Sư phụ cậu để lại cho sư tỷ một hộp hồi môn.”
Trong mắt Liệu Nhị thoáng vẻ kinh ngạc, cậu ta không ngờ Hoắc Chấn Diệp còn tra được những chuyện này, trước khi sư phụ mất đã giao cho sư tỷ của hồi môn.
Hoắc Chấn Diệp kẹp thuốc trong tay, lục lọi tìm kiếm gì đó trong túi hồ sơ, rồi đưa đôi khuyên tai bằng kim cương cho cậu ta nhìn.
“Liễu Đại đã tặng cho Kim Đan Quế cái này, chúng tôi đã điều tra rồi, Liễu Đại dùng một chuỗi vòng cổ phỉ thúy để đổi lấy nó từ một thương nhân người Indonesia.”
Thương nhân người Indonesia kia không chịu đưa chiếc vòng cổ phỉ thúy làm vật chứng nên Hoắc Chấn Diệp đã mua lại, giờ lấy ra cho Liễu Nhị xem.
Vòng phỉ thúy hạt nào hạt nấy xanh biếc, thế nước vừa đủ, nhìn qua là biết ngay thứ tốt, bên dưới còn rũ xuống con bươm bướm phỉ thúy viền vàng.
Liễu Đại dùng chuỗi phỉ thúy này để đổi lấy khuyên tai kim cương, thực sự lỗ to.
Liễu Nhị đương nhiên nhận ra chuỗi vòng này, đó là chuỗi mà sư tỷ thích nhất trong hộp sư phụ đưa.
Cô không định dùng nó làm của hồi môn mà nói muốn bán những thứ đó đi, tiền bán được sẽ đầu tư sản xuất hoặc làm buôn bán nhỏ, cuộc sống sẽ ổn định hơn.
Liễu Nhị nhớ rất rõ vẻ mặt khi sư tỷ vuốt ve chuỗi ngọc này, lúc đó cậu ta còn nói ngày sư tỷ thành hơn đeo lên chắc chắn sẽ rất đẹp.
Không ngờ lại bị anh trai cậu ta cầm đi đổi khuyên tai tặng cho Kim Đan Quế.
“Anh nói dối!” Liễu Nhị lớn tiếng tranh cãi, nhưng trong lòng cậu ta đã tin tưởng mất rồi.
“Cậu ta còn định dẫn Kim Đan Quế rời khỏi Thượng Hải, vé tàu đã chuẩn bị sẵn, nhưng chỉ có hai vé thôi.” Hoắc Chấn diệp giả vờ như lấy hai tấm vé xe trong túi hồ sơ ra, đầu ngón tay hắn tách mấy tấm vé đính cùng nhau, chỉ đưa cho Liễu Nhị xem đúng hai vé.
Sau đó liếc mắt nhìn: “Ngày hai mươi tám tháng này.”
Liễu Nhị tựa như bị đấm mạnh vào ngực, cả người hồn bay phách lạc.
Hai mươi tám là ngày cúng tế sư phụ, vậy mà anh cậu ta còn không định dập đầu sư phụ một cái đã muốn bỏ đi.
Chuyện vòng cổ khuyên tai là có thật, vé xe là giả, nhưng Hoắc Chấn Diệp lấy từng chứng cứ trong túi hồ sơ ra, Liễu Nhị đã không còn gì để nghi ngờ nữa.
“Cậu ta đáng giá để cậu gánh một mạng người trên lưng sao?”
Hoắc Chấn Diệp nói xong thì cất bước rời khỏi phòng thẩm vấn.
So sánh dấu chân và dấu vân tay xác nhận Liễu Nhị chính là người đêm hôm ấy trèo vào nhà Tô Mạn Lệ, cộng thêm lời khai của bản thân Liễu Nhị, vụ án này coi như được phá.
Đầu Bự phục Hoắc Chấn Diệp sát đất: “Hoắc thiếu gia, cậu thật sự giỏi lắm luôn, tại sao cậu có thể đoán ra là Liễu Nhị vậy? Lần này Đồn Cảnh sát chúng tôi được tiếng lớn rồi đây.”
Cảnh sát trưởng Tống mặt mày hớn hở, đây là vụ án lớn rúng động Thượng Hải, thế mà cấp dưới của ông ta chỉ trong vòng một tuần đã tra ra chân tướng vụ án, Kim Đan Quế còn chưa kịp cúng thất đầu tiên.
Đúng là nở mày nở mặt với nước Anh.
“Tôi sẽ báo công lao của mọi người với cấp trên, tối nay mọi người đều tới cả đi, tôi mời khách.”
Hoắc Chấn Diệp nhìn mọi người trong phòng đều reo hò vui mừng, nói: “Vụ án của Kim Đan Quế vẫn chưa có chứng cứ xác thực chứng minh Liễu Nhị là hung thủ.”
Cảnh sát trưởng Tống nhìn Hoắc Chấn Diệp, lần này phá án không thể thiếu công lao của Hoắc Chấn Diệp.
Ông ta vừa nghe được tin lập tức gọi điện tới Nam Kinh, khen ngợi tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc thông minh tài trí cỡ nào với thư ký Hà.
Phá án thông minh như vậy, nhưng sao trên phương diện này lại ngố thế?
“Cần chứng cứ gì nữa, hai vụ án đều là do Liễu Nhị làm.” Cảnh sát trưởng Tống nói một câu coi như đã định kết cục của vụ án này.
Vụ án mỹ nhân Hoa Quốc sẽ được công bố như vậy.
Đầu Bự hơi nghi ngờ: “Hoắc thiếu gia, nếu như không phải cậu ta thì còn ai nữa?”
Mọi người đều hò reo vui mừng, chỉ có mình Hoắc Chấn Diệp là cảm thấy nhàm chán, hắn muốn gặp Bạch Chuẩn.
Bạch Chuẩn ngủ một giấc tới trưa mới tỉnh.
Sáng nay cậu đã ăn sữa đặc và bánh bao váng đậu cho nên cũng không thấy đói, chỉ cảm thấy nhàn rỗi tới phát chán.
Cậu lại cho “Mục Quế Anh” và “Nhạc Vương Gia” đi ra giếng trời, còn bản thân thì ngồi xuống bậc thang dưới mái hiên, nhìn hai người giấy đùa nghịch thương.
Bình thường cậu vẫn dùng cách này để giết thời gian, cũng không buồn chán, nhưng hôm nay lại cảm thấy trong nhà yên tĩnh hơn mọi ngày.
Càng xem lại càng cảm thấy chán, cậu phất tay, hai người giấy nghe lời dừng lại.
A Tú ôm một bình hoa giấy tới, đưa ra trước mặt Bạch Chuẩn, cô chỉ chỉ những bông hoa này rồi lắc đầu.
Hoa giấy trong nhà để năm này qua năm khác cũng không héo tàn, vẫn luôn mang vẻ tươi đẹp như khi vừa được tạo nên, nhưng bó hoa này mới qua nửa ngày đã không ổn rồi.
Cánh hoa màu hồng hơi cong lại, A Tú không hiểu vì sao, chỉ đành ôm bình hoa đi tìm Bạch Chuẩn.
“Sắp khô chết rồi.” Bạch Chuẩn suy nghĩ, trong nhà chỉ có bình hoa nhỏ ở trước thần đài, bó hoa to thế này thật sự không biết nên cắm vào đâu.
A Tú nghiêng đầu, cô không hiểu “chết” là gì, giấy không mục thì cô vẫn sống, cô chỉ cúi đầu rầu rĩ nhìn bó hoa.
Bạch Chuẩn hừ một tiếng: “Yêu tinh rắc rối, chỉ biết kéo thêm việc cho mình.” Phải nói chuyện sống chết với một người giấy như thế nào đây?
Nhắc tới rắc rối thì rắc rối tìm tới.
Cửa vang lên ba tiếng, một tiếng dài, hai tiếng ngắn.
Bạch Chuẩn lườm xéo, còn gõ cửa theo nhịp nữa cơ đấy!
Chưa đợi Bạch Chuẩn đồng ý, A Tú đã vội vàng mở cửa cho Hoắc Chấn Diệp, vừa nhìn thấy hắn đã giơ bình hoa, ra hiệu cho hắn cứu lấy bình hoa này.
Hoắc Chấn Diệp luôn cho rằng A Tú là người câm, nhìn thấy cô còn không biết phải cho nước vào bình hoa, hắn nghĩ rằng tâm trí của cô vẫn còn dừng lại ở khoảng thời gian còn bé, cho nên an ủi cô: “Không sao, anh mang hoa này về, ngày mai sẽ cứu nó sống lại rồi mang tới cho em.”
A Tú gật đầu, cô rất vui.
Hoắc Chấn Diệp đặt hộp cơm lên bàn: “Tôi mang vi cá kho cho cậu này.”
“Có gì ngon đâu, không cứng thì nát, tôi không ăn.”
“Không phải loại vi cá ấy đâu.” Hoắc Chấn Diệp lấy bát to trong hộp ra.
Trong những quán ăn ở Huy Châu thường có món cá kho, nhưng cho dù đuôi cá trắm đen có nhiều thịt cũng không tài nào sánh được với vây cá.
Món ăn này làm bằng vây cá chuyên dụng, nước sốt thơm nồng, thịt cá tươi ngon.
“Có tiền có khác.” Bạch Chuẩn vừa lòng, nhưng ngoài miệng vẫn phải châm chọc hắn một câu.
Cậu gắp một miếng nếm thử, Hoắc Chấn Diệp nhìn cậu ăn.
Món này phải ăn kèm với cơm mới ngon, cơm vừa mới xới, trộn thêm nước sốt, Bạch Chuẩn ăn nửa bát nhỏ, đã lâu lắm rồi cậu không ăn thoải mái như vậy, càng ăn đuôi mày càng lộ ra vẻ hài lòng.
Hoắc Chấn Diệp chống tay lên bàn, đến ăn cơm mà cậu cũng trưng ra cái bộ dáng như hạ mình lắm, chiếc đũa gẩy gẩy cơm như không muốn ăn.
Hoắc Chấn Diệp thấy vậy thì bật cười, Bạch Chuẩn liếc qua, hắn vội vàng nhịn xuống rồi nói lảng sang chuyện khác: “Máy quay đĩa đâu rồi, sao cậu không dùng?”
Bạch Chuẩn không biết dùng, nhưng cậu sẽ không nói là mình không biết.
Hoắc Chấn Diệp cũng hiểu, hắn cố nhịn tới căng da mặt, sợ mình sẽ cười ra tiếng rồi bị quăng ra ngoài cửa nhà họ Bạch lần thứ ba.
Hắn xắn tay áo lên, bê máy quay đĩa ra.
Tay phải và trái của hắn đều giơ một đĩa nhạc: “Muốn nghe cái nào? “Đả thần cáo miếu” hay là “Ô bồn ký”?
Cả hai khúc hí này đều viết về oan hồn sau khi chết đi tố cáo.
Bạch Chuẩn lườm hắn, Hoắc Chấn Diệp coi cậu là Minh Thần hay Bao Công? Đây là đang thử cậu mà, hừ lạnh: “Tôi đâu có năng lực lớn như vậy.”
Những chuyện cậu làm đều có mục đích cả.
Hoắc Chấn Diệp bị từ chối uyển chuyển, vẫn cái điệu nịnh bợ Bạch Chuẩn như trước: “Vậy thì mở “Đả thần cáo miếu” nhé.”
Hắn đặt đĩa nhạc vào máy quay đĩa, xách máy lên, quay lưng về phía Bạch Chuẩn: “Liễu Nhị nhận tội rồi.”
Nhưng Liễu Nhị không phải là hung thủ giết Kim Đan Quế, hắn nhấc kim máy hát nhẹ nhàng đẩy lên trên đĩa, sau đó quay người về phía Bạch Chuẩn: “Rốt cuộc thứ thuốc gây mê trong rượu là gì? Tại sao cô ta lại không để lại chút dấu vết nào?”
Loại thuốc thế kia không dễ dàng mua bán, Hoắc Chấn Diệp đã điều tra tất cả những hiệu thuốc Tây mà Hàn Châu có thể tiếp xúc, nhưng không tìm được ghi chép cô tới mua hàng.
Đĩa nhạc bắt đầu chuyển động, Kiểu Quế Anh khóc lóc cáo trạng với miếu Hải Thần, Bạch Chuẩn nhắm mắt nghe được hai câu, chậm rãi nói: “Hoa trong vườn nhà cô ta nở rất tươi tốt.”
Hoắc Chấn Diệp không biết tại sao cậu lại nghĩ tới hoa, muốn trồng hoa ở giếng trời sao?
“Cậu thích hoa hả? Ngày mai tôi mang mấy chậu tới cho cậu, hay là bắc giàn trồng mấy dây tử đằng? Mùa xuân hoa nở chắc là đẹp lắm.”
Bạch Chuẩn buồn bực, khó lắm mới nhắc nhở hắn một câu, hắn lại còn không hiểu? Cậu nhắm mắt, chẳng thèm để ý tới tên ngu ngốc này nữa.
Qua một lát chợt nghe thấy Hoắc Chấn Diệp vội vàng ra ngoài, Bạch Chuẩn mở mắt ra, hơi sầu não, mối ân tình nợ Hàn Tam phải trả thế nào đây?
Hoắc Chấn Diệp lần thứ ba tới tiểu viện nhà họ Hàn, Hàn Châu đang lấy quần áo, trong vườn có một giá trúc, phơi nửa ngày là khô cong rồi.
Cô vừa lấy quần áo vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, Tiểu Liễu ra ngoài bày sạp giờ này cũng nên về rồi mới phải.
Khi nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp, Hàn Châu còn chưa nhúc nhích thì Liễu Đại đã kêu ú ớ.
Cả một ngày nay gã chưa được ăn uống gì, còn bị đẩy ra ngoài phơi nắng, người sắp hạ đường huyết do mất nước tới nơi rồi.
Liễu Đại ngồi trên chiếc xe lăn dưới chân bức tường, chiếc xe lăn này là Liễu Nhị làm cho gã.
Hoắc Chấn Diệp thấy cảnh này thì sắc mặt đen sầm, hắn không muốn người này ngồi xe lăn giống của Bạch Chuẩn.
Hàn Châu cười nói: “Cậu ta đã là người tàn phế, sao có thể đánh đồng với Thất gia được chứ?”
“Liễu Nhị đã giết Tô Mạn Lệ.”
Hàn Châu siết chặt tay, cô đã sớm biết, biết vào ngày Liễu Nhị đón Liễu Đại về nhà.
“Nhưng ai mới là người giết Kim Đan Quế đây?” Hoắc Chấn Diệp bước lên trước mấy bước, nói thẳng luôn: “Tôi đã điều tra cô, nhưng cô rất gian trá, người ở khách sạn Richard quá phức tạp, căn bản không thể được dấu vân tay hữu ích.
Tôi đã kiểm tra nhà thuốc rồi, nhưng không tìm ra chứng cứ cô đã mua thuốc.”
Liễu Đại sửng sốt, hai mắt gã trợn cực lớn, ngực không ngừng phập phồng, nhìn Hàn Châu không rời mắt.
Hàn Châu giũ quần áo, gấp lại vắt lên tay: “Anh Hoắc nói gì, tôi không hiểu.”
“Hoa túy tâm, còn có tên là cà độc dược, thu hoạch hoa vào tháng Tám, phơi khô nghiền thành bột, dùng rượu pha chế, mơ màng như say, sau khi uống có bị chặt ra cũng không thấy đau, trong sách “Mộc Thảo” có ghi như thế.” Nếu như dùng quá liều lượng sẽ trở thành giống như Liễu Đại.
Dưới giàn hoa còn có một mẹt trúc, Hàn Châu nhìn theo ánh mắt Hoắc Chấn Diệp: “Anh Hoắc nói đùa à, tôi không biết “Mộc Thảo” là gì, nhưng kia là phương thuốc cổ truyền chữa phong thấp của cha tôi, có rất nhiều người dùng phương thuốc này.”
“Khi ông ấy sống dùng cái đó, bây giờ cô phơi nắng làm gì?”
“Để đốt một trăm ngày cho cha, những thứ này đều là tấm lòng hiếu thảo của tôi, tới lúc ấy sẽ cùng đốt cho cha.”
Hai người nhìn nhau qua giàn hoa, Hàn Châu cẩn thận không để lộ sơ hở, chỉ dựa vào một mẹt hoa khô không thể nói cô là hung thủ được.
Toàn thân Liễu Đại run rẩy, cố gắng phát ra âm thanh, nhưng chỉ có thể “a a” mấy tiếng.
Hoắc Chấn Diệp vốn cũng không tới để bắt Hàn Châu, hắn chỉ muốn biết hung thủ thật sự là ai.
Hắn lấy trong túi ra một thứ đồ đưa cho Hàn Châu: “Đây là của cô.”
Vòng ngọc phỉ thúy hồ điệp trượt xuống từ tay hắn, cánh bướm tung bay.
Hàn Châu lắc đầu: “Anh Hoắc đã mua thì chính là đồ của anh Hoắc, tôi chỉ muốn… gặp Tiểu Liễu.”
“Có thể, tôi sẽ sắp xếp.”
Trong viện chỉ còn mình Hàn Châu và Liễu Đại.
Liễu Đại nhìn chằm chằm cửa, còn chưa hết hy vọng, gã chỉ mong Hoắc Chấn Diệp có thể quay lại bắt Hàn Châu đi.
Hàn Châu đứng rất lâu trước giá phơi quần áo, nắng chiều kéo dài chiếc bóng của cô, cô nhẹ nhàng xoay người, mỉm cười với Liễu Đại.
Lòng Liễu Đại run lên, hơi lạnh tản ra từ tận xương cốt.
Gã đột nhiên ý thức được em trai mình không về nữa, sư tỷ sẽ không cần phải diễn trò.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc gia: Khi sắp sửa bị quăng ra ngoài thì lập tức chuyển sang thăm dò ~
HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI MỘT.