Giấu Trăng

chương 88: chương 88:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc nhìn nhau cười một tiếng, cô không giải thích gì thêm, nhanh chóng rời khỏi sân khấu.

Trong bài phỏng vấn sau khi lễ trao giải kết thúc, quả nhiên các cánh truyền thông đặt câu hỏi về nguyên do và ý nghĩa của câu nói đó, Thịnh Vọng Thư cười khẽ trước một dãy micro để trước mặt: “Tôi nghĩ mình không cần phải giải thích nhiều thêm, anh ấy đã hiểu rồi.”

Rời khỏi địa điểm tổ chức buổi lễ, trời đổ mưa bụi bay mịt mùng, Ngôn Lạc mặc bộ đồ vét trắng, vóc dáng nhẹ nhàng, nhã nhặn cầm chiếc dù màu đen che mưa cho cô.

Thịnh Vọng Thư sánh vai bên anh bên dưới tán dù, nhẹ nhàng đưa mắt, thoáng thấy khuy măng sét bằng kim cương màu hồng hình vầng trăng lưỡi liềm ở chỗ tay áo của anh.

Ăn khớp với sợi dây chuyền trên xương quai xanh của cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cuối tháng mười, show diễn thời trang cá nhân của Thịnh Vọng Thư được tổ chức như đã định.

Châu Y nói được làm được, bay về nước trước ba tháng, hỗ trợ cho cô suốt toàn bộ quá trình cho tới tận phút cuối cùng, giống như trước đây Thịnh Vọng Thư đã hỗ trợ cô ấy kiểm soát tới từng chi tiết.

Show diễn thời trang cá nhân của Thịnh Vọng Thư có chủ đề là “Thiền”, khéo léo đưa các yếu tố Phật giáo và non nước vào trong trang phục, thiết kế táo bạo và cực kỳ đẳng cấp.

Đêm đó, ngàn sao hội tụ, toàn bộ nghệ sĩ của Điện ảnh Thịnh Thế đều có mặt, các siêu mẫu quốc tế, nhà thiết kế nổi tiếng, minh tinh nổi tiếng đều quy tụ về dưới một mái nhà, ảnh đế Cố Từ Niên mang đến niềm vui bất ngờ cho các khách mời khi là người trình diễn áp chót, đây là lần đi catwalk đầu tiên của anh ấy kể từ khi vào nghề tới nay.

Show diễn đi tới những phút cuối, Thịnh Vọng Thư mặc bộ váy do chính mình thiết kế cùng xuất hiện trên sàn catwalk với toàn bộ các người mẫu.

Đèn đuốc sáng rực, cô đứng dưới ánh đèn, tự tin, nhẹ nhàng phát biểu lời cảm ơn.

Nói xong câu cuối, cô cúi đầu gửi lời cảm ơn. Giữa tiếng vỗ tay như sấm rền của toàn bộ hội trường, vô số những cánh hoa hồng từ từ rơi xuống.

Cảnh này không hề có trong kế hoạch ban đầu cũng như lần tổng duyệt cuối cùng của cô. Lẽ ra thứ bay xuống lúc này phải là những mảnh giấy màu màu vàng kim.

Thế nhưng thứ bay xuống hiện tại lại là hoa hồng Diana màu hồng nhạt.

Trong lòng Thịnh Vọng Thư có một suy nghĩ. Xuyên qua những cánh hồng rơi xuống, cô trông mong nhìn về phía cuối sân khấu. Ngôn Lạc ôm một bó hoa tươi, chậm rãi đi về phía cô.

Bó hoa được trao cho cô, đó là những loài hoa cô thích nhất, hoa hướng dương, hoa bách hợp, hoa bluebell và hoa hồng màu hồng nhạt.

Ngôn Lạc với phong độ nhẹ nhàng, chững chạc cầm lấy tay cô: “Xin chúc mừng nhà thiết kế Thịnh.”

Thịnh Vọng Thư cười, xòe bàn tay ra cầm tay anh.

Một giây sau, anh nắm tay cô, thuận đà kéo cô vào lòng.

Anh ôm cô trước sự chứng kiến của mọi người, khẽ thì thầm quyến luyến bên tai cô: “Toại nguyện nhé, chúc mừng em, Trăng nhỏ của anh.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

...

Lại một tháng mười một nữa tới.

Sinh nhật năm nay của Thịnh Vọng Thư vẫn do Ngôn Lạc chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Giống như năm ngoái, cô không hề hỏi tiếng nào, kìm nén sự tò mò, cố gắng giữ gìn niềm vui bất ngờ mà anh muốn dành tặng cô.

Tối ngày mồng chín tháng mười một, cô tổ chức tiệc sinh nhật cùng với bạn bè. Đúng 0 giờ, Thịnh Vọng Thư cầu nguyện và thổi nến giữa tiếng chúc mừng của mọi người. Mọi người vui chơi tới tận khuya.

Sau khi bạn bè ra về, cô và Ngôn Lạc nghỉ lại biệt thự trống trải suốt nửa đêm còn lại.

Hôm sau, ngày sinh nhật, Thịnh Vọng Thư ngủ thả phanh tới tận chiều mới dậy, Ngôn Lạc lái xe chở cô đi ăn bữa tối dưới ánh nến.

Sau bữa tối, Ngôn Lạc đưa cô tới rạp phim Tinh Thần.

“Tặng thêm cho em một món quà sinh nhật nữa đây.”

Thịnh Vọng Thư đi cùng anh vào rạp chiếu phim đã được sắp xếp không còn lại một ai, bước vào phòng chiếu phim.

Ngôn Lạc dắt cô ngồi xuống chiếc ghế chính giữa ở hàng đầu tiên.

Cửa phòng chiếu phim đóng lại, Thịnh Vọng Thư bối rối chớp mắt, nhìn thấy trên màn hình phát sáng xuất hiện biểu tượng hình rồng.

Cô quay đầu nhìn về phía Ngôn Lạc: “Phim gì vậy ạ?”

“Phim công ty bọn anh mới quay, chưa từng chiếu công khai, hôm nay là lần đầu tiên.”

Thịnh Vọng Thư tập trung nhìn chăm chú vào màn hình, thấy có váy đồng phục chợt lóe lên và gương mặt trong veo của những cô cậu thiếu niên.

“Phim tình cảm thanh xuân?” Cô cười: “Tinh Thần quay bộ phim này khi nào vậy? Vậy mà không thấy tuyên truyền cũng không thấy tiết lộ phong thanh gì.”

Đâu chỉ không tuyên truyền, ngay cả cô cũng chỉ vừa mới biết, xem ra là không định kiếm tiền dựa vào bộ phim này.

Ngôn Lạc cười, từ chối phát biểu ý kiến: “Đóng máy hồi tháng tư năm nay.”

Trên màn ảnh rộng xuất hiện tên bộ phim… [Ngắm trăng từ cửa sổ của em].

Một cái tên đậm chất văn nghệ, trích từ một câu trong tiểu thuyết “Khuynh thành chi luyến” của Trương Ái Linh, có nghĩa là bày tỏ tình yêu một cách kín đáo.

Thịnh Vọng Thư tập trung nhìn, nghiêm mặt lại, nghiêm túc xem.

Phim mở đầu bằng màn mưa xuân tí tách cuối tháng ba, cô thiếu nữ mặc đồng phục, giơ cặp lên che đầu, lao ra từ tòa nhà dạy học.

Đôi giày trắng giẫm lên mặt đất tạo nên hết bong bóng nước này tới bong bóng nước khác, bóng dáng mong manh nhanh chóng mờ đi trong màn mưa, biến thành một chiếc bóng mờ ảo, biến mất ở cuối con phố dài.

Góc quay thay đổi, một thiếu niên cao ráo điển trai đi ra khỏi phòng học của học sinh lớp lớn, đi ngược dòng người, nhanh chân đi tới chỗ tòa nhà của cô gái ban nãy.

Khuôn mặt tuấn tú trong trẻo đầy hăng hái giống như một cây tùng thẳng tắp mang theo đôi chút hững hờ, hào hoa.

Cô gái đã đi trước rồi, chàng trai cau nhẹ mày.

Câu chuyện cứ thế bắt đầu.

Trái tim của Thịnh Vọng Thư nổi lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng theo tiếng nhạc nền của đàn cello du dương.

Chàng trai trong phim không tên là Ngôn Lạc, cô gái trong phim cũng không tên là Thịnh Vọng Thư, nhưng những chi tiết giữa hai người họ, những việc vụn vặt không có gì đáng kể nhưng lại là độc nhất vô nhị mà hai người trong phim từng trải qua rõ ràng chính là họ trong quá khứ.

Cô gái vụng trộm viết nhật ký tình yêu.

Chàng trai cẩn thận cất tờ thiệp chúc mừng mà cô gái ném cho.

Cô gái giơ viên đá thủy tinh biển ra trước nắng, đứng trên bờ cát ngắm nhìn nó.

Ánh mắt của chàng trai lén ngắm nhìn cô gái từ xa.

Cô gái vụng trộm học người ta đan găng tay.

Chàng trai với ánh mắt u buồn lặng lẽ giấu chiếc găng tay cô gái đan.

Cô gái đi dưới nắng to ngang qua sân bóng rổ, giả vờ như không hề có chuyện gì.

Chàng trai vứt trái bóng rổ đi, gạt đám đông ra, nhanh chân đi tới trước mặt cô gái.

...

Cô gái ôm cổ chàng trai, mượn men say chếnh choáng để tỏ tình.

Chàng trai cụp mắt, hầu kết chuyển động lên xuống, cúi đầu hôn cô gái…

Thịnh Vọng Thư bất giác đỏ hoe mắt, hơi thở phập phồng lên xuống, quay đầu nhìn về phía người đàn ông: “Hóa ra anh…”

Trên màn ảnh, nụ hôn của chàng trai hụt vào khoảng không, chàng trai hôn lên đỉnh đầu của cô gái đã say rượu, ngủ vùi.

Bên ngoài màn hình, trước mắt Thịnh Vọng Thư chợt tối xuống, tiếng nói bị đôi môi nóng hổi của Ngôn Lạc chặn lại.

Anh nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, thành kính và chuyên chú mút nhẹ cánh môi cô, nuốt tiếng thở nghẹn ngào của cô vào lòng.

Anh sờ gáy cô, không ngừng áp sát hơn về phía cô, cuối cùng nhiệt tình hôn bù lại nụ hôn năm xưa không thể đáp lại cô.

...

Bộ phim vẫn còn đang chiếu tiếp nhưng khóe mắt Thịnh Vọng Thư đã ướt nhòe.

Cô tập trung chăm chú theo dõi nội dung trên màn ảnh, xem “Thịnh Vọng Thư” và “Ngôn Lạc” trong phim giấu giếm tình yêu của mỗi người để làm bạn với đối phương đi qua tuổi xuân, nhìn thấy “Thịnh Vọng Thư” từng bước một thực hiện được ước mơ, đạt được kết thúc hạnh phúc viên mãn.

Bộ phim dài hai tiếng không biết từ lúc nào đã đi tới hồi kết, giống như gói gọn lại những năm đã qua trong một cái búng tay.

Cuối phim là thước phim phỏng vấn hỏi đối tượng được phỏng vấn xem điều hối tiếc nhất và điều may mắn nhất trong thanh xuân của bạn là gì.

Có người nói hối hận vì đã không cố gắng hơn một chút, hối hận không nói chuyện tử tế với ba mẹ, hối hận không tỏ tình với cô bé mình thích.

Có người nói may mắn gặp được bạn tốt, may mắn thi đậu trường đại học mình mơ ước, may mắn cùng tình đầu của mình đi tới bến bờ hạnh phúc.

Thịnh Vọng Thư xem không chớp mắt, bất giác nghĩ điều hối hận nhất và may mắn nhất trong thanh xuân của cô là gì.

Thước phim bất ngờ chuyển cảnh vào đúng lúc này, đôi mắt đào hoa xinh đẹp sâu thẳm của Ngôn Lạc xuất hiện trên màn ảnh.

Anh nhìn thẳng vào ống kính, cánh môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, anh khẽ đáp.

“Chuyện tôi hối hận nhất trong cuộc đời này là năm mười bảy tuổi đã buông tay cô ấy. Chuyện may mắn nhất trong cuộc đời tôi là năm hai mươi bảy tuổi đã tìm lại được cô ấy.”

Trên màn ảnh hiện lên dòng chữ: “Có còn tiếc nuối điều gì không?”

Anh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cười khẽ: “Không còn gì tiếc nuối. Trời cao đã ban ân để cô ấy bằng lòng quay lại bên tôi rồi.”

Anh dừng lại một giây, trịnh trọng lắc đầu: “Không còn gì tiếc nuối nữa.”

Trong những năm tháng cô vụng trộm yêu anh, trong hai năm cô quyết tâm buông bỏ anh, anh vẫn luôn yêu cô hết lòng. Dù giữa chừng từng có lúc bối rối, từng có lúc đi đường vòng, từng làm sai, nhưng điều duy nhất anh vẫn luôn cố chấp đó chính là không muốn buông tay.

Họ không quay đầu lại, chỉ đi về phía trước, quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại gặp nhau.

Không có gì tiếc nuối.

Khung hình tối xuống, bài hát cuối phim vang lên.

Chính là bài “Thanh xuân tươi đẹp” của Tôn Yến Tư.

“Thanh xuân tươi đẹp đều là em

Dù xa xôi sẽ vẫn đi theo em

Nếu như chưa từng chứng kiến cơn mưa to tầm tã

Cớ sao góc áo lại ướt đẫm

Khi tựa vào nhau nơi góc biển”

Nước mắt làm nhòe tầm mắt, Thịnh Vọng Thư đưa tay lau mặt mới phát hiện ra nước mắt đã giàn giụa trên khuôn mặt mình.

Cô quay đầu, bên cạnh không còn bóng dáng Ngôn Lạc.

Trên màn hình lớn, lời bài hát vẫn còn đang lấp lóe.

“Thanh xuân tươi đẹp đều là em

Không có giây phút nào không nhớ em

Dù cho có thể đúng lúc

Gặp được đúng ngươi

Thì thanh xuân đã đánh mất rồi sao có thể trở lại”

Phần danh sách diễn viên tham gia phim chạy hết, tiếp đến là lời cảm ơn đặc biệt. Chỉ có một cái tên: Trăng nhỏ.

Đặc biệt cảm ơn: Trăng nhỏ.

Cửa phòng chiếu phim được mở ra vào đúng lúc này, Hứa Niệm Tịch cầm hai bông hồng Diana bước vào, mỉm cười đi tới trước mặt Thịnh Vọng Thư, dúi hoa vào tay cô rồi đi ngay.

Sau đó, Tống Nguyên cầm hai bông hoa màu hồng nhạt y hệt mang đến trước mặt cô.

Tiếp đó là Nghê Bố Điềm, Cố Từ Niên, Thẩm Minh Ý, Doãn Lê...

Lần lượt từng người bạn tới đây, chẳng biết từ lúc nào Thịnh Vọng Thư đã ôm hoa hồng đầy ắp trong vòng tay.

Tiếng nhạc vẫn đang hát tiếp.

“Nhất định hãy nhớ có người đang chờ em ở nơi chân trời

Dù gió có thổi mạnh đến đâu, anh cũng sẽ không từ bỏ

...”

Bóng dáng Ngôn Lạc xuất hiện ở cửa phòng chiếu phim.

Anh mặc áo sơ mi trắng và áo vét, quần dài màu đen, thân hình cao ráo, khuôn mặt lờ mờ ẩn trong vùng thiếu sáng.

Ánh mắt của anh nhìn xuyên qua khoảng không mờ tối, nhìn thẳng vào Thịnh Vọng Thư.

Bốn mắt nhìn nhau, anh cất bước đi về phía cô.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, đèn trong phòng chiếu phim chợt sáng lên, ánh đèn chói mắt chiếu lên người anh, Thịnh Vọng Thư nhìn thấy rõ đôi mắt đào hoa dạt dào tình cảm của anh lúc này đang phiếm đỏ.

Thịnh Vọng Thư ôm những bông hồng tượng trưng cho mối tình đầu đầy ắp trong vòng tay, đứng nguyên tại chỗ, nhìn Ngôn Lạc đi từng bước từng bước tới trước mặt cô.

Từ tuổi ấu thơ tới thời niên thiếu, qua tuổi thanh xuân và tới tận bây giờ, dáng vẻ anh vẫn y như trước, đôi mắt đẹp đến nỗi làm cô không dời nổi mắt.

Nước mắt của Thịnh Vọng Thư rơi từng giọt từng giọt, trái tim như hồ xuân ăm ắp nước tràn ra niềm vui hân hoan toại nguyện.

Lúc tuổi nhỏ chưa biết gì, cô từng tuyên bố muốn cưới anh Ngôn Lạc.

Lúc mười mấy tuổi, cô tưởng tượng ra cảnh tượng Ngôn Lạc cầu hôn mình.

Hai mươi ba tuổi, cô quyết tâm đập vỡ mọi ảo tưởng.

Hai mươi sáu tuổi, Ngôn Lạc cầm nhẫn kim cương trên tay, quỳ một gối xuống trước mặt cô, khuôn mặt xưa nay luôn phóng khoáng hào sảng ẩn giấu sự dè dặt, đôi mắt thường hay hững hờ đong đầy khát khao và quý trọng.

Hầu kết của anh nhẹ nhàng nhấp nhô, anh ngẩng mặt lên nhìn cô không chớp mắt, khàn giọng khẽ gọi tên cô.

Cái tên gọi suốt hai mươi mấy năm, từ lâu đã ngấm sâu vào máu thịt.

“Trăng nhỏ.” Trong giọng nói hơi gấp gáp của anh ngập tràn căng thẳng.

“Lúc bảy, tám tuổi, anh muốn che chở cho em như một người em gái, lúc mười mấy tuổi, anh muốn cưới em làm vợ. Từ nhỏ đến lớn, ngoài em ra, trong tim anh không hề có một người phụ nữ nào khác, cuộc đời này, ngoài em ra, anh không muốn chia sẻ quãng đời còn lại với ai khác. Trước đây anh làm không tốt, phải đi rất nhiều đường vòng, sau này, ngoại trừ cái chết chia lìa, anh không bao giờ muốn xa em nữa.”

“Cho nên Trăng nhỏ à,” anh cười khẽ: “Em có thể lấy anh không?”

“Có thể cho anh một cơ hội chăm sóc cho em, bảo vệ em bình an mãi mãi được không?”

Thịnh Vọng Thư cụp mắt nhìn vào mắt anh, nhưng không sao nhìn thấy rõ.

Nước mắt ướt nhòe hàng mi, cô đưa tay lên quệt đuôi mắt.

Hít sâu, rồi lại hít sâu một lần nữa, cuối cùng cô cười, hất nhẹ cằm, đưa tay cho anh: “Em chỉ cho anh một cơ hội thôi, anh phải quý trọng đấy.”

“Anh đảm bảo.”

Hai người nhìn nhau cười, Ngôn Lạc trịnh trọng đeo chiếc nhẫn kim cương vào đầu ngón tay áp úp của cô, sau đó cẩn thận đẩy vào trong, ôm trọn lấy ngón tay cô.

Anh đứng dậy, đan chặt tay anh vào tay cô, dịu dàng hôn hết nước mắt của cô, giữa tiếng hoan hô ầm ĩ, anh ôm chặt cô vào lòng.

Bạn bè cười rôm rả vây quanh họ, Thịnh Vọng Thư chợt nảy ra một ý, cô cầm tay Ngôn Lạc, bất ngờ kéo anh rời khỏi vòng vây của đám đông.

Ngôn Lạc không hề nghĩ ngợi, chạy ra ngoài theo cô vô điều kiện, chạy khỏi tòa nhà của rạp chiếu phim, chạy tới đầu đường rực rỡ ánh đèn.

Họ như thể đang bỏ trốn, anh thoải mái để cô tùy ý phát hoa hồng ôm trong lòng cho những người đi đường.

Họ chạy tới bãi đậu xe, lên xe, lái xe đi hóng gió vòng quanh thành phố không có giới hạn này.

Đêm khuya, Ngôn Lạc dừng xe dưới chân núi Gia Quận, bên bờ sông không một bóng người, ôm hôn Thịnh Vọng Thư không chút kiêng dè.

Bóng đêm đêm nay rất đẹp.

Dưới nước có trăng soi bóng, trước mặt là gương mặt tươi cười của cô.

Trăng trong nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong lòng. Trăng nhỏ anh khao khát đã lâu cuối cùng cũng vững vàng sà vào lòng anh, cam lòng để anh giấu cho riêng mình.

Truyện Chữ Hay