"Ngôn Lạc!" Ngôn Diệc Hoằng phẫn nộ đến rống to: "Con quay lại đây cho ba!”
Ngôn Lạc mở cửa phòng, không thèm để ý mà đi ra ngoài.
Anh sải bước dài đi qua hành lang, đi về phía cầu thang, trái tim bị sự sảng khoái, âm u và đau đớn tê dại giày xéo liên tục.
"Ầm" một tiếng, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng ghế dựa đập xuống đất, đi đôi với đó là một âm thanh nặng nề.
Anh lập tức quay đầu, nhìn thấy Ngôn Diệc Hoằng ngã xuống đất...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
—
Từ khi còn rất nhỏ, Ngôn Lạc đã chứng kiến Ngôn Diệc Hoằng lạnh lùng với mẹ anh, sự căm ghét của anh đối với ông ấy đã cắm rễ, nảy mầm từ lâu.
Mà sau khi mẹ qua đời, sự căm ghét đó triệt để phát triển thành đại thụ che trời trong lòng anh.
Khi phát hiện ra sự thật giám định quan hệ huyết thống, Ngôn Lạc không chỉ một lần nghĩ tới, nếu Ngôn Diệc Hoằng biết sự thật thì sẽ như thế nào.
Nhưng anh không muốn chủ động nói cho ông ấy biết, anh hiểu đây là sự trả thù của Chung Tịnh, từ trong tiềm thức anh cho rằng, Ngôn Diệc Hoằng đáng phải nhận lấy sự trả thù này.
Khi ở cùng Thịnh Vọng Thư, anh đồng ý với Thịnh Vọng Thư chuyện tạm thời giấu giếm tình cảm với người lớn hai bên, anh biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy. Khi đó, anh mơ hồ, âm u nghĩ rằng, Ngôn Diệc Hoằng sẽ có biểu hiện kinh hoảng rối loạn như thế nào.
Hiện tại, anh thấy được như ước nguyện, nhưng lại không thấy được sự vui sướng sau khi trả thù như tưởng tượng.
Trong khúc mắc tình cảm cẩu huyết hoang đường này của Ngôn Diệc Hoằng, anh, Thịnh Vọng Thư, mẹ, Thịnh Tri Hành, bọn họ đều là những nạn nhân vô tội.
Nhưng người đã qua đời, hồi ức khó theo, cho dù hôm nay Ngôn Diệc Hoằng gặp phải cảm xúc kịch liệt cỡ nào, hôn nhân sai lầm của ông ấy và Trần Nhã Trân đều không thể sửa lại, chuyện cũ hoang đường giữa ông ấy và Chung Tịnh cũng sẽ không thể nào thay đổi, mà thời gian mấy năm Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư bỏ lỡ nhau cũng không bù đắp được.
Khi tiếng xe cứu hộ vang vọng bên tai, Ngôn Lạc lạnh lùng nhìn mọi người vội vàng tất bật trong biệt thự, còn anh thì chỉ cảm thấy hứng thú.
Anh chết lặng mà mệt mỏi, chỉ cảm thấy năng lượng từ trong ra ngoài đều bị vét sạch, tất cả đều không còn hứng thú.
Ngôn Lạc theo Ngôn Diệc Hoằng lên xe cứu thương, tiếng xe cứu thương kêu inh ỏi rời đi, xe của Tống Nguyên đến chậm một bước.
Trong biệt thự còn rất hỗn loạn, quản gia vài người giúp việc đều chen chúc trước cửa, giống như một đám chim bị hoảng sợ.
Tống Nguyên hạ cửa kính xe xuống, hiểu rõ nguyên nhân sự việc qua lời kể năm mồm bảy miệng của người giúp việc, anh ta kinh ngạc chửi tục một câu, đạp mạnh chân ga, đuổi theo xe cứu thương.
Đến bệnh viện, vào phòng cấp cứu, Ngôn Lạc vẫn bình tĩnh ứng phó như cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không biết tại sao mình lại bình tĩnh lạnh lùng như vậy, tỉnh táo đến nỗi gần như máu lạnh, hệ như người đang được cấp cứu không phải nhập viện vì anh, không phải người thân của anh, chỉ là một người xa lạ trên đường được anh tiện tay cứu giúp.
Nhưng mà chờ đến khi Ngôn Dự chạy tới, vỗ nhẹ lên vai anh an ủi, anh mới bừng tỉnh, thả lỏng từ trong sự lạnh lùng căng thẳng, đao thương bất nhập.
Lúc này anh mới giật mình phát hiện lòng bàn tay mình lạnh như băng, thấm đầy mồ hôi lạnh.
Ngôn Diệc Hoằng hôn mê vì nhồi máu cơ tim, tiến hành phẫu thuật cấp cứu suốt đêm. Đèn đỏ chói mắt bên ngoài phòng phẫu thuật vẫn sáng lên, khuôn mặt Ngôn Lạc không chút thay đổi đứng ở hành lang một hồi lâu, anh buồn chán đi tới cầu thang hút thuốc.
Tàn thuốc đỏ tươi rõ ràng dần lụi tàn trên đầu ngón tay anh, phản chiếu góc nghiêng cong cong như lưỡi dao, con ngươi anh sâu thẳm, còn đen hơn bóng đêm ngoài cửa sổ, chết lặng rút ra từng cây một.
Hút xong nửa gói thuốc lá, cổ họng anh bật ra một tiếng cười khổ tự giễu, anh chà xát ấn đường, móc điện thoại di động ra.
Lúc này anh mới phát hiện mình không cầm theo điện thoại di động hoặc có lẽ là anh đã đánh rơi ở một góc nào đó trong nhà.
Anh giật mình một lát, định quay lại bên ngoài phòng phẫu thuật mượn điện thoại di động của Ngôn Dự để gọi cho Thịnh Vọng Thư.
Anh đã không liên lạc với cô trong một thời gian dài như vậy, có lẽ cô sẽ rất lo lắng.
Ngôn Lạc rũ mắt xuống, sải bước đi lên lầu, anh đẩy cửa cầu thang đang muốn đi ra ngoài, trước mắt anh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, đó là Thịnh Vọng Thư.
Bước chân anh dừng lại, mí mắt khẽ động một cái.
Thịnh Vọng Thư mím chặt môi, chen vào từ khe cửa nửa mở, không nói lời nào ôm lấy anh.
Hai má cô dán sát vào lồng ngực anh, cánh tay mảnh khảnh khóa chặt bên hông anh từng chút một.
Yết hầu Ngôn Lạc chậm rãi giật giật, cổ họng bị khói thuốc làm khàn: "Xin lỗi, anh đã nuốt lời.”
Anh cười một tiếng: "Vẫn không nhịn được mà cãi nhau với ông ấy.”
Nếu hôm nay Ngôn Diệc Hoằng qua đời ở trong phòng phẫu thuật, vậy anh chính là kẻ giết ba mình.
Ngôn Lạc lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Đáp lại anh, là giọng nói dịu dàng mà kiên định của Thịnh Vọng Thư: "Không phải là lỗi của anh, bác Ngôn nhất định sẽ không sao đâu.”
Cô ngửa đầu lên, ánh mắt trong trẻo chăm chú nhìn anh thật lâu, đáy mắt tràn đầy sự đau lòng.
Cô giơ tay lên, cẩn thận vuốt ve đuôi mắt anh, lại một lần nữa nói: "Không phải là lỗi của anh, anh đừng tự trách mình.”
Ngôn Lạc "Ừ" một tiếng, đè lên gáy cô, ôm chặt cô vào trong ngực.
Anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, từng đợt nhiệt độ mềm mại đó an ủi tâm hồn anh từng chút từng chút một.
Làm cho trái tim trống rỗng của anh dần được lấp đầy, dần dần bình ổn trở lại.
—
Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, Ngôn Diệc Hoằng được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Ngôn Lạc nhờ Tống Nguyên đưa Thịnh Vọng Thư về nhà.
Thịnh Vọng Thư không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh, nói: "Vậy em đi đây.”
"Ừm, em về đi, đừng lo lắng." Ngôn Lạc khẽ cười xoa xoa mái tóc cô.
Thịnh Vọng Thư cũng cười khẽ với anh, chờ khi cô xoay người, lên xe, anh mới lẳng lặng mím thẳng khóe môi trong bóng đêm.
Cô không biết Ngôn Lạc và Ngôn Diệc Hoằng nói chuyện gì, vì sao lại cãi nhau đến tình cảnh này, nhưng cô cũng biết, cuộc cãi vã này xác suất rất lớn có liên quan đến cô.
Thì ra bác Ngôn thật sự không vui khi cô và Ngôn Lạc yêu nhau.
Nhưng tại sao? Rõ ràng bác Ngôn luôn đối xử với cô rất tốt.
Trong đầu Thịnh Vọng Thư chứa trăm ngàn dấu chấm hỏi, nhưng lại không tìm được đầu mối.
Cô mệt mỏi dựa vào cửa sổ xe, nghĩ đến khoảnh khắc Ngôn Lạc đi ra từ cầu thang với vẻ mặt tự chán ghét bản thân của mình, trái tim cô lại trở nên đau đớn.
Không cần biết đêm nay rốt cuộc bọn họ đã nói chuyện gì, cô biết, Ngôn Lạc nhất định đã cố gắng vì cô, kiên định bảo vệ tình cảm giữa bọn họ.
Mà nếu Ngôn Diệc Hoằng thật sự phản đối việc bọn họ yêu nhau, cho dù lý do ông ấy phản đối là gì, cô cũng sẽ không lùi bước.
Ba ngày sau, Ngôn Diệc Hoằng chuyển đến phòng VIP tư nhân.
Ngôn Lạc vẫn ở trong bệnh viện, chờ ông ấy thoát khỏi nguy hiểm anh mới rời đi.
Anh không về nhà mà lại anh lại đi thẳng đến nhà họ Thịnh.
Thịnh Vọng Thư vừa mở cửa ra, liền bị anh ôm trong lòng.
Cô giật mình trong chớp mắt, sau đó đưa tay ra ôm lấy anh.
Hai người yên lặng ôm nhau một hồi lâu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và hơi thở của nhau.
Ngôn Lạc khom lưng, nghiêng mặt vùi đầu vào cổ cô, môi anh khẽ cọ lên da cô, giọng nói khàn khàn thì thào: "Anh nhớ em.”
Ba chữ này thốt ra từ miệng anh nhẹ đến không nghe rõ nhưng lại mơ hồ bay vào bên tai cô, trái tim Thịnh Vọng Thư hóa thành một vũng nước trong nháy mắt.
Ngôn Lạc tắm xong, anh ôm Thịnh Vọng Thư vào phòng ngủ ngủ bù.
Đã lâu anh không được chợp mắt, đáy mắt anh xuất hiện một mảng quầng thâm xám xịt, lúc anh yên tĩnh nhắm mắt lại, có một cảm giác yếu ớt khiến cô đau lòng.
Hoặc có lẽ anh chỉ mệt mỏi, nhưng cô lại vô cùng chua xót.
Thịnh Vọng Thư không biết, có phải thật sự khi yêu một người thì cô sẽ như vậy.
Sẽ trở nên mẫn cảm, sẽ trở nên mềm mại, sẽ đau lòng lúc nào cũng muốn ôm lấy anh, sẽ muốn dâng cả người và toàn bộ trái tim lên cho anh.
Ngày thứ năm Ngôn Diệc Hoằng nằm viện, Ngôn Lạc một mình trở về vườn Thịnh Cảnh một chuyến.
Thịnh Vọng Thư vốn định đi cùng anh, nhưng lại bị anh từ chối.
"Anh chỉ quay lại lấy ít đồ thôi." Anh đã trở lại dáng vẻ bình thường, cười nói với cô.
Thứ mà Ngôn Lạc trở về nhà lấy, đó là giấy giám định quan hệ huyết thống mà anh giấu trong két sắt.
Lấy giấy giám định xong, anh trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Ngôn Lạc bảo nhân viên y tế trong phòng bệnh ra ngoài hết, đóng cửa lại, từng bước từng bước đi về phía Ngôn Diệc Hoằng.
Bệnh tật là một điều khủng khiếp hơn bất kỳ hình phạt nào, chỉ trong vài ngày, Ngôn Diệc Hoằng đã lộ rõ vẻ suy yếu, già đi.
Về nguyên nhân chân chính khiến ông ấy bị nhồi máu cơ tim, ông ấy và Ngôn Lạc đều ngầm hiểu và giữ trong lòng, nhưng chuyện đó giống như một cái gai đâm vào trong lòng anh, không ngừng tra tấn anh lúc anh thức dậy.
Ngôn Lạc và Trăng nhỏ, con trai ruột và con gái riêng của ông ấy, bọn họ làm sao có thể...
Ngôn Diệc Hoằng như bị người ta nướng trên giá lửa, cả ngày không được ngủ yên.
Hoang đường, buồn cười, ông ấy tự giễu nghĩ, đây có phải là báo ứng mà ông trời ban cho ông ta không.
Khoảnh khắc ông ấy nhìn thấy Ngôn Lạc, ánh mắt Ngôn Diệc Hoằng lại u tối.
Ông ấy biết rõ, sai lầm này đều do ông ấy gây ra, không liên quan đến Ngôn Lạc, nhưng ông ấy vẫn nhịn không được mà lạnh mặt với anh.
"Con và Trăng nhỏ..." Ông ấy ho khan vài tiếng, âm lượng càng ngày càng yếu, quả thực giống như bất đắc dĩ cầu xin: "Ngôn Lạc, con và Trăng nhỏ không thể yêu nhau được.”
Ngôn Lạc dừng cách giường bệnh hai bước, từ trên cao nhìn xuống nhìn ông ấy: "Vì sao?”
"Bởi vì..."
"Bởi vì..." Môi Ngôn Diệc Hoằng không ngừng run rẩy, nhưng một chữ cũng không thể nói nên lời.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh trở nên suy nhược, đang ngày một già nua, không còn khí độ phong lưu nho nhã, nói một không hai như thường ngày.
Ngôn Lạc đau lòng nhìn ông ấy, bình tĩnh thay ông ấy nói ra: "Bởi vì hai người chúng con đều là con của ba?”
"......"
Đồng tử Ngôn Diệc Hoằng không ngừng chấn động, gần như không phát ra được thanh âm: "Con, làm sao con..."
"Làm sao con biết được?"
Ngôn Lạc khẽ nói: "Ngày ba biết điều này, thì con cũng đã biết.”
Hồi ức giống như là dao cùn mài thịt, anh hơi nheo mắt lại: "Đêm sinh nhật lần thứ mười bảy của con, trong hành lang giữa phòng lớn của nhà họ Thịnh, dì Chung Tịnh nói cho ba biết bí mật này, con liền đứng ở bên ngoài, giống như ba, nghe rất rõ ràng. ”
Giọng điệu của anh càng bình tĩnh, Ngôn Diệc Hoằng chấn động càng kịch liệt, đôi mắt mất đi ánh sáng đó bất giác đã phiếm hồng.
Người vừa mới phẫu thuật tim không thể bị thích mạnh nữa, Ngôn Lạc vô tình khiến ông ấy tức chết trên giường bệnh, cười một tiếng ngắn ngủi, nói: "Dì Chung Tịnh đang trả thù ba.”
Ngôn Diệc Hoằng nhắm chặt hai mắt lại, một lúc lâu sau mới nói: "Ba biết.”
Chính là vì trả thù ông ấy, năm đó bà mới có thể cho ông ấy xem giám định quan hệ huyết thống, để cho ông ấy biết Thịnh Vọng Thư chính là con gái ruột của mình, để ông ấy cả đời nhìn thấy con gái mình nhưng không thể nhận, cả đời không dám thừa nhận mình là ba của cô.
Nhưng mà, giờ phút này, Ngôn Lạc chợt nói cho ông ấy: "Giám định quan hệ huyết thống năm đó dì cho ba xem là giả.”
"Trăng nhỏ và ba không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, dì ấy cố ý lừa gạt ba, là vì muốn trả thù ba.”
Trước mắt Ngôn Diệc Hoằng chợt tối sầm lại, dường như muốn ngất đi lần nữa.
Ông ấy cố sức ổn định tinh thần, đè nén hô hấp đang dồn dập, cầm lấy giấy xác nhận giám định quan hệ huyết thống.
"Con đã sai người đi thực hiện giám định hai lần tại hai cơ sở khác nhau bằng cách sử dụng tóc và bàn chải đánh răng của ba, kết quả của hai bản báo cáo là như nhau.”
Ngôn Lạc nhìn ngón tay run rẩy của Ngôn Diệc Lang, lạnh nhạt nói: "Bây giờ ba có thể tin rằng con không có mối quan hệ huyết thống với cô ấy. ”
Anh nhẹ nhàng rũ mắt xuống, thu lại cảm xúc hỗn loạn trong đáy mắt, lần nữa nhìn về phía Ngôn Diệc Hoằng.
"Cho dù giữa hai người có ân án bất hòa gì đi nữa, đều không ảnh hưởng đến quyết tâm muốn bên nhau của con và Trăng nhỏ.”
Anh gằn từng chữ, trịnh trọng nói: "Con nhất định sẽ cưới em ấy.”
—
Khi Ngôn Lạc xoay người rời đi, Ngôn Diệc Lang yên lặng đưa lưng về phía anh.
Ngôn Lạc không nhìn ông ấy nữa, vẻ mặt uể oải mở cửa ra.
Khi bước ra khỏi phòng, bước chân anh đột nhiên dừng lại.
Thịnh Vọng Thư không biết ở đây từ lúc nào, ôm một cái bình giữ nhiệt, cô đang cúi đầu ngồi bên sô pha.
Trái tim Ngôn Lạc chợt chùng xuống, trong nháy mắt cảm giác anh mất trọng lượng khiến thần kinh toàn thân anh cũng căng thẳng theo.
"Trăng nhỏ.” Giọng nói của anh trầm hơn.
Dừng lại một chút, Thịnh Vọng Thư cười nhạt quay đầu lại dưới ánh mắt khẩn trương của anh.
Ngôn Lạc liếm liếm môi, giọng nói đè xuống cực thấp: "Không phải em đã đến phòng làm việc rồi sao... Em đến đây từ khi nào vậy?”
Thịnh Vọng Thư dùng sức ấn ngón tay vào bình giữ nhiệt đến nỗi đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch, đầy ưu tư nói: "Đến được một lúc rồi.”
"Vậy em..."
"Ừm." Thịnh Vọng Thư bình tĩnh gật đầu, bên môi tràn ra một nụ cười cứng rắn, cố gắng gượng cười.
Ngực Ngôn Lạc chua xót, đau đớn trong anh dâng lên cuồn cuộn như sóng biển, chuyện anh lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Một giây sau, đuôi mắt Thịnh Vọng Thư bất chợt đỏ lên: "Đây mới là nguyên nhân thật sự sao? Cho nên lúc đó anh mới đột nhiên lạnh nhạt với em?”
"Ngôn Lạc." Giọng nói của cô run rẩy: "Mẹ em có phải là người thứ ba không?"