.
Thuở còn mặc quần thủng đít, Giản Tư Tề nhăn khuôn mặt nhỏ xíu mà đau khổ ngẫm nghĩ, rồi hạ từng nét bút xuống quyển sổ nhật ký của tên kia: Giàu sang chớ quên bạn hiền.
Hà Viên nhìn, nắm lấy tay hắn, trịnh trọng đáp: “Nhất trí bạn mình.”
Khi đã trưởng thành, Giản Tư Tề ngồi xổm ven đường ăn hoành thánh, Hà Viên chễm chệ trên con BMW của anh nói với ra: “Chớ quên mang cho anh một suất tiểu long bao đấy.”
Giản Tư Tề: “Mang con mẹ anh!”
Hắn phải sớm nhận ra oắt con kia là một bụng đểu cáng chứ, nào có tí lương tâm nào.
Giản Tư Tề nhận ra bản thân mình có vấn đề là hồi bị bắt phải tham gia một lớp học thêm.
Hắn bước vào lớp, người đầu tiên mà hắn liếc thấy là Hà Viên đang ngồi ngay ngắn làm bài tập. Quạt hai bên tường thổi qua ống tay áo anh bay bay, phảng phất như thế ngoại cao nhân đang đứng trên núi, đèn dây tóc trên trần nhà cũng mạ cho anh một vòng tròn học sinh giỏi sáng lấp lánh. Trong phút chốc, Giản Tư Tề thế mà lại bị tư thế thần tiên này làm cho lóa hết cả mắt, ôm chặt cuốn truyện tranh trong ngực rồi thất thần lướt qua.
Đến lúc hoàn hồn, hắn mới nhận ra mình đã bỏ lỡ cơ hội được ngủ ở dãy bàn cuối, mà lại ngồi ngay ngắn tại dãy bàn thứ ba trong lớp, ngây đơ nhìn thầy giáo có mái “tóc đi đây đầu ở lại nhé” trên bục giảng. Ngay cả cuốn truyện tranh được hắn mang để đọc giết thời gian cũng bị hắn “giao nộp”.
Điên rồi, đích thị là điên rồi.
Mới nãy thôi hắn còn chém gió hăng say với đám bạn: “Muốn tao ngồi ngoan ngoãn với đám con nhà người ta ấy á, trừ phi ngồi cạnh tao là gái xinh đỉnh chóp, mà phải đúng gu tao thích cơ.”
Toang rồi, giờ hắn đang trộm liếc Hà Viên đến lé cả mắt, bụng bảo trước mắt chỉ còn một con đường có thể đi thôi.
Không phá thì không thể đứng vững được!
Hắn hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Hà Viên chép bài cho tao!”
Và hôm ấy, hắn đã đứng phạt trọn hai tiết để cứu vãn danh dự tuổi thanh xuân của mình.
Sau khi tốt nghiệp, Giản Tư Tề và Hà Viên, mỗi người tự mình trải qua năm kiếm sống.
Khoảnh khắc gặp lại nhau, Giản Tư Tề ngồi chồm hỗm dưới đất buộc dây giày thể thao, còn chưa thắt được hẳn hoi thì bỗng một đôi giày da bóng loáng chợt nhảy vào tầm mắt hắn, ngước mặt ngó lên dọc theo ống quần, thấy ngay một khuôn mặt “mặt người dạ người” chuẩn tinh anh.
Hà Viên nhoẻn miệng cười với hắn: “Nhờ lời chúc tốt đẹp của cưng, anh phất rồi.”
Giản Tư Tề ngẩn tò te, tự dưng phun ra câu: “Về bao nuôi tao hả?”
Nụ cười bên môi Hà Viên càng thêm sâu. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gạt tay hắn ra rồi buộc chặt lại dây giày cho hắn.
“Về khoe cưng thôi.”
Lúc ấy Giản Tư Tề nào lĩnh hội được ý nghĩ thâm sâu của câu này, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn.
Hà Viên là một người rất có năng lực hành động, ngay hôm sau liền mua chuộc chủ trọ nhà hắn, chính thức trở thành bạn cùng nhà với hắn.
Giản Tư Tề đi siêu thị, anh cũng đi siêu thị.
Giản Tư Tề tranh cướp mua thịt bò giảm giá, anh liền mua luôn thịt bò thượng hạng.
Giản Tư Tề so sánh xem loại giấy cuộn nào rẻ hơn, anh liền lấy một phát gần chục hộp giấy rút bỏ vào xe đẩy hàng.
Giản Tư Tề tìm bàn chải đánh răng giá mười tệ, anh thì tìm bàn chải điện giá mấy trăm tệ, lại còn phải là loại kêu to, đánh mạnh.
……
Ok, mấy chuyện này có thể nhịn được, nhưng cay nhất chính là Hà Viên cố tình mua một đống lớn nguyên liệu làm lẩu, chờ đúng đến lúc tối, Giản Tư Tề lôi mì tôm ra ăn, anh sẽ ngồi ngay bên cạnh bắc nổi ăn lẩu.
Ăn lẩu!
Mặt đối mặt, ăn cho hắn nhìn, ngay cả một viên chả cá cũng đếu cho!
Nếu thời gian có quay trở lại, Giản Tư Tề nhất định sẽ xé nát cái trang sổ kia đi và viết lại bảy chữ.
Giàu sang, cút cmm đi.
.
Trải qua mấy ngày bị tra tấn tinh thần, Giản Tư Tề cảm thấy cuộc đời này khó sống quá, Shakespeare nói chỉ có chuẩn, Không bùng nổ trong yên lặng sẽ diệt vong trong yên lặng!
Bởi lẽ đó, hắn mặt ủ mày chau mà ôm lấy đùi Hà Viên.
“Anh ơi, anh trai yêu quý của em ơi, anh bao nuôi em đi chứ đừng hành hạ em nữa.”
Hà Viên xoa đầu hắn, cười rất chi là hiền từ.
“Ngoan, tiểu thuyết bao nuôi nhiều lắm, hai đứa mình đổi mới chút, gắng giữ gìn tình bạn trong sáng thuở bé thơ nhé.”
Giản Tư Tề lên án: “Đổi mới mà lại ăn lẩu?!”
Hà Viên mặt không đổi sắc đáp: “Quần anh giá ba ngàn tám đấy, kéo rách rồi, cưng xem mà làm.”
Giản Tư Tề: “Ủa tình bạn trong sáng thuở bé thơ đâu?”
Hà Viên: “Nể tình bạn trong sáng thuở ấu thơ, giảm cho cưng năm mươi phần trăm, còn một ngàn chín.”
Giản Tư Tề: “…”
Ánh mắt Hà Viên chiếu xuống vị trí nguy hiểm nơi bàn tay hắn đang nắm, nhướn mày ra chiều ám chỉ.
“Chẳng lẽ cưng định đền anh bằng cách khác?”
Giản Tư Tề tức thì giật phắt tay ra như bị điện giật.
“Đừng uống xe khi lái rượu bia.”
Hà Viên nghe xong thì cười phá lên như được mùa, gì thì gì chứ anh thích nhất là tính cách này của Giản Tư Tề, mặc kệ thế giới có đổi thay như nào, bản thân hắn vẫn luôn dừng lại ở cái tuổi thiếu niên ngô nghê ấy.
Giản Tư Tề bị anh cười đến cáu cả cái thằng mình, bắt đầu hoài nghi cái sự rung rinh của mình với tên này trước kia đều là giả hết.
Nam thần chỗ nào, có mà nam thần kinh thì có.
Hắn tự đắm chìm trong suy tư trăn trở của chính mình, cả đêm trằn trọc khó ngủ, sáng hôm sau thành công dậy muộn.
Vác theo cái đầu ổ gà và hai quầng thâm như mắt gấu trúc, Giản Tư Tề leo lên con xe đạp rồi điên cuồng đạp đạp đạp, biểu diễn trình độ đạp xe thượng thừa qua bao năm kinh nghiệm trên đường cái.
Hà Viên thong thả lái xe chậm rãi phía sau, thưởng thức kỹ thuật đạp xe sứt sẹo của hắn.
Giản Tư Tề quay đầu hô to: “Có thấy ông mày sắp đến muộn không hả thằng kia!”
Hà Viên hạ cửa sổ xe xuống: “Thế thì cưng đạp nhanh lên, đừng chặn đường của anh nữa.”
Giản Tư Tề giơ ngón giữa: “Chở ông một đoạn thì chết chắc?”
Hà Viên kéo cửa kính lên, vờ như không nghe thấy.
Ông chú đi xe đạp điện phía sau nhìn hai người họ, chửi to câu “Lũ điên” rồi nghênh ngang lái vèo đi.
Giản Tư Tề không ngờ rằng cuối cùng mình không đến muộn, trái lại là Hà Viên lại đi trễ mười phút do đi cùng hắn đến công ty hắn, rồi mới lượn về công ty mình.
Còn Hà Viên thì lại đang nhìn máy chấm công quẹt thẻ, như có điều suy tư.