Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Ngô Thiến chia sẻ Weibo của T.O hai giờ sau đó, nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: chúc anh hạnh phúc.

Bình luận bên dưới rất đa dạng, có người cảm thấy cô ta đáng thương; có người cảm thấy cô ta bạch liên hoa; cũng có người cảm thấy cô ta tâm cơ gái điếm mượn cơ hội cho mình.

Bình luận : Thiến Thiến, đừng buồn, cô còn có chúng tôi.

Bình luận : Cô vẫn là đừng nói nữa, lại mượn cơ hội, đồ gái điếm!

Bình luân : Khen ngợi toàn bộ những bình luận mắng cô một lần!

Bình luận : Fan não tàn của T.O xin hãy ôm chặt tôi.

Bình luận : Người đàn ông đó có gì tốt? Đừng buồn, trường chúng tôi có cả đám đàn ông xếp hàng chờ cô đó.

Từ khi cô ta chia sẻ Weibo, cái tên T.O và Ngô Thiến liền cùng nhau đứng đầu tìm kiếm của Weibo.

Trái lại là Weibo của Ngô Thiến, cô ta xoa hết tất cả Weibo liên quan đến T.O, bao gồm cả Weibo vạn người biểu lộ tình thư kia, toàn bộ xóa hết, chỉ còn sót lại chúc anh hạnh phúc ở trang chủ. Không xóa thì không biết, xóa một cái liền giật mình, Weibo của cô ta tổng cộng hơn một ngàn cái, sau khi xóa chỉ còn lại khoảng năm trăm cái, có một nửa đều liên quan đến T.O.

Thế là bên dưới lại có dân mạng bắt đầu đồng tình với cô ta.

Bình luận : Trước đây lúc thi đấu, Thiến Thiến của chúng tôi liền đặc biệt chăm sóc T.O, trong thế giới của Thiến Thiến nhà chúng tôi có một nửa là T.O, bây giờ T.O đã có niềm vui mới liền không cần Thiến Thiến của chúng tôi nữa, T.O chính là một tên quên ơi! Đồ quên ơn!

Bình luận : T.O không cần cô, T.O không cần cô.

Bình luận : Nào, fan của Thiến Thiến hãy ôm chặt tôi, fan của T.O đến xâu xé.

Bước ngoặc của sự việc có lẽ là một người bạn thân trong thể thao điện tử của Ngô Thiến, cũng là một nữ bình luận viên, lên Weibo đăng một tấm hình mờ mờ ảo ảo cô ta mua say đồng thời suýt chút nữa bị người khác hành động khiếm nhã ở quán bar, ghi rằng: “Có người vui mừng có người ưu sầu, mượn rượu giải sầu càng thêm sầu, con gái hãy nhớ kỹ, dù có thương tâm hơn đi chăng nữa cũng tuyệt đối đừng đến quán bar mua say, rất dễ bị người khác thừa nước đục thả câu.”

Cùng lúc đó, có người công khai lên Weibo, đại khái chính là liệt kê lại những hoạt động cùng nhau của T.O và Ngô Thiến mấy năm đó.

, Ngô Thiến tuyên bố Weibo vạn nhân tình thư, T.O đã từng khen ngợi, nhưng không lâu sau liền xóa.

, T.O từng chia sẻ lại lời tỏ tình của Ngô Thiến trên Weibo.

, T.O từng gửi icon trái tim lên Weibo Ngô Thiến, thế nhưng lại xóa trong vài giây.

……..

Tất cả các hành động tương tác đều có hình ảnh làm chứng.

Sau bài luận dài, dư luận lại có hơi trở mình, bắt đầu mắng T.O là tên quên ơn, phụ lòng nhiều năm chờ mong của nữ thần vân vân…… Thậm chí có người chỉa mũi dùi vào Nguyễn Tầm Tầm, nói cô là tiểu tam.

Có người lật lại trước đó đã có ai đó nói rằng nữ sinh Bắc Lạc đã bị vây quanh, làm ầm lên.

Ngay cả Đại Bao nhìn bình luận cũng có hơi tức giận, anh ta không có Weibo, cầm điện thoại Từ Thịnh căm phẫn sục sôi nói: “Những người này có phải là rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên thích lên mạng chửi bậy không?”

Khóe miệng Từ Thịnh hơi giật giật, muốn nói rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên thích nhổ nước bọt, anh ta hoàn toàn xứng đáng, Weibo gần đều là thời sự nóng để nhổ nước bọt.

Đại Bao sờ sờ đầu Nguyễn Tầm Tầm, an ủi: “Không sao, anh trai ủng hộ em, chờ anh giúp em và Thời Nhất đính chính.”

Từ Thịnh trào phúng mà nhìn anh ta: “Ngay cả tài khoản Weibo mà cậu còn không có thì làm sao để đính chính?”

Đại Bao hiển nhiên nói: “Thì đăng ký.”

“Nói cái gì? Nói thế nào?” Từ Thịnh xem thường, chế nhạo nói: “Các người không biết T.O, T.O rất tốt sao?”

Đại Bao không chơi Weibo, đương nhiên không biết ý tứ của những lời này, vẻ mặt hơi mờ mịt.

Từ Thịnh: “Không hiểu thì đừng mù quáng dính vào.”

Mấy người ngồi vây quanh đại sảnh lầu một, vẻ mặt khác nhau.

Chu Thời Diệc kéo kéo tay Nguyễn Tầm Tầm.

Cô ngẩng đầu: “Làm gì?”

“Đi lên.”

Chu Thời Diệc kéo cô lên lầu.

Dưới lầu Đại Bao và Từ Thịnh còn đang tranh luận.

Đinh Vân Sam mang theo một giỏ quần áo xuống lầu, Đại Bao nhìn một chút liền nhận ra đó là quần áo của Từ Thịnh: “Vân Sam, tại sao cô phải giúp nó giặt quần áo?”

Đinh Vân Sam mang theo giỏ, đi qua bọn họ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đại Bao một cái: “Anh trả tiền, tôi cũng giúp anh giặt.”

Đại Bao lại gần nói: “Nó đưa cô bao nhiêu tiền?”

Đinh Vân Sam dừng bước chân: “Áo khoác một trăm một cái, còn lại là năm mươi.”

Đại Bao như có điều suy nghĩ nhìn Từ Thịnh một cái: “Được, tôi đưa tiền cho cô, giúp tôi giặt sạch.”

Vừa dứt lời, cẳng chân đau xót, Từ Thịnh mạnh mẽ đạp anh ta một cái: “Ba trăm một cái, giặt cho một mình tôi, giặt sạch một chút.”

Ba trăm một cái, đồ của anh ta giặt khô cũng không mắc như vậy.

Đại Bao có hơi đau lòng.

Đinh Vân Sam hơi tiếc nuối liếc nhìn anh ta một cái, nhấc theo giỏ đi về phía cửa sau.

Đợi bóng người đi xa, Đại Bao mới cúi người, nhe răng toét miệng nói: “Cậu có ý gì?”

Từ Thịnh: “Đồ rách của cậu còn muốn giặt sao? Mặc một lần là có thể vứt đi rồi.”

“Tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của Trung Hoa có được không? Giống cậu sao? Một bộ đồ mấy vạn tệ, tớ ăn no rửng mỡ mới mua đồ đắt tiền như vậy.” Đại Bao căm giận bất bình: “Lại nói, đồ của cậu không phải đều có người chuyên đi lấy giặt cho cậu sao? Cô ấy sao lại giặt cho cậu? Cậu xác định sau khi giặt còn có thể mặc sao?”

“Quản tớ sao?”

……

Nguyễn Tầm Tầm cơ hồ là bị anh lôi kéo về phòng.

Không đợi Chu Thời Diệc mở miệng, cô ngược lại nói trước, giọng điệu vững vàng lại lộ ra một nguồn tác dụng: “Em biết anh muốn nói gì, anh từ từ nói, em nghe.”

Nguyễn Tầm Tầm bình tĩnh ngược lại làm cho Chu Thời Diệc có chút dở khóc dở cười.

Đưa tay kéo cô qua, ôm cô ngồi trên giường, để cô ngồi trên đùi mình, sau đó vùi đầu vào vị trí xương quai xanh của cô, khí nóng phun tới, Nguyễn Tầm Tầm có chút ngứa, né ra, bị anh đè lại, vững vàng đặt trong ngực: “Đừng nhúc nhích.”

“Ngứa.” Cô rụt cổ một cái.

Chu Thời Diệc cười khẽ: “Em bao nhiêu tuổi?”

“Lần trước hỏi rồi, hai mươi mốt, sang năm là hai mươi hai.”

Chu Thời Diệc suy nghĩ một chút, lúc anh hai mươi mốt tuổi, là năm đỉnh cao nhất.

“Thật sự không giận sao?”

“Có chút.” Nguyễn Tầm Tầm đàng hoàng gật đầu: “Trước tiên nghe anh giải thích một chút.”

Chu Thời Diệc cũng không biết phải giải thích thế nào, bởi vì rất nhiều chuyện ngay cả anh cũng không rõ ràng.

Người hâm mộ não tàn của Ngô Thiến làm sao làm ra scandal bạn gái anh, anh cũng không biết.

Vì vậy, đây chính là nguyên nhân anh không thích dùng Weibo, đầy rẫy nông nổi công danh lợi lộc, dối trá.

Anh từ trong cổ cô ngẩng đầu lên, thở dài: “Đi ngủ sớm chút đi, ngày mai dẫn em đi Nhã Giang.”

Nguyễn Tầm Tầm gật đầu, “À” lền một tiếng, chủ động hôn lên môi anh, nói: “Đi gặp những người bạn kia của anh sao?”

Chu Thời Diệc giữ tay sau gáy cô, đổi khách làm chủ, hôn lại.

Một lúc lâu mới buông cô ra: “Bọn họ muốn gặp em.”

“À.”

Không hề nói nhiều, dần dần làm sâu thêm nụ hôn này.

Nguyễn Tầm Tầm chỉ cảm thấy khô nóng, cả người như nhũn ra, ý thức mơ màng, nhưng vẫn còn biết ôm lấy cổ anh.

Thầm nghĩ: ôi, tại sao lại luôn cảm thấy hôn không đủ vậy?

Không biết anh có phải cũng như vậy không?

Hay là chỉ có mình mình?

……….

Ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời đầu tiên vừa chiếu vào.

Cửa phòng Đại Bao và Từ Thịnh đã bị gõ.

Đại Bao vốn là muốn mắng, vừa nhìn mặt không có vẻ gì của Chu Thời Diệc, nhất thời xìu xuống.

Sao anh còn có thể có vẻ mặt bị người ta đánh thức chứ.

Giọng điệu yếu đi: “Làm sao vậy?”

Chu Thời Diệc nói: “Xe tớ lái đi, tớ và cô ấy đi một chuyến đến Nhã Giang, buổi tối về.”

Đại Bao liếc nhìn thời gian: “Sớm như vậy sao?”

“Ừ, hẹn với POT.”

“À.”

“Cậu và A Thịnh xem một chút, mấy ngày nữa chúng ta cần phải đi.”

Đại Bao: “Được.”

Chu Thời Diệc không hề rời đi, nhìn hắn: “Làm sao, có gì muốn nói à?”

“Không, các cậu về sớm một chút.”

Chu Thời Diệc nhàn nhạt ừm một tiếng.

Quay người rời đi.

Hôm nay gặp gỡ xem như là cho T.O mặt mũi,

Năm đó đại thần trong giới game điện tử có thể đếm được trên đầu ngón tay, hôm nay cơ hồ đều đến đông đủ.

Bao gồm mấy đại thần rất mạnh, POT được tính là một.

Trong giải đấu WCG không lâu, POT không phụ sự mong đợi của mọi người đoạt giải quán quân, trở thành tuyển thủ Trung Quốc sau T.O, điểm tổng đứng thứ ba thế giới, nổi danh giống T.O năm đó.

Là T.O mang vào chiến đội ST, quan hệ hai người rất tốt.

Nguyễn Tầm Tầm từ trước đến giờ lá gan lớn, có điều, thời gian một bước tới cửa này, cô vẫn có chút khiếp đảm.

Dù sao bên trong đều là đại thần đứng đầu.

Trong phòng khách chỉ có một chiếc bàn tròn lớn, chừng mười người ngồi vây quanh, dáng vẻ phổ thông: bốn mắt, xấu xí, hơi mập….. cùng với dân mê game trong tưởng tượng của cô kỳ thực không có khác biệt gì.

Vẫn có người dáng dấp xuất chúng.

Tỷ như POT, …..

Chu Thời Diệc kéo tay cô vào cửa, cơ hồ tất cả mọi người đều đứng lên.

Một chàng trai mang kính đi tới, dùng tay đập vào ngực Chu Thời Diệc một cái: “Tiểu tử cậu, nói đi là đi, mấy năm cũng không liên lạc.”

Chu Thời Diệc nở nụ cười, nói: “Đã lâu không gặp.”

Lúc hàn huyên, Chu Thời Diệc vẫn nắm tay cô.

Nguyễn Tầm Tầm đứng sau anh, nhìn anh ung dung chào hỏi mọi người, dư quang của cô nhìn đến một chàng trai tuổi trẻ hình như muốn khóc, ồ, cảm động như thế?

Từ đầu tới cuối, Chu Thời Diệc cũng không buông tay cô ra.

Cuối cùng đến lượt chàng trai trẻ tuổi kia, Nguyễn Tầm Tầm muốn nói thiếu niên đừng khóc, nước mắt như hạt đậu liền rơi xuống.

Thiếu niên vừa mở miệng, cũng có chút nghẹn ngào: “Nam thần, tại sao anh chơi game lợi hại hơn em, tìm bạn gái cũng đẹp hơn em? Có cần phải không công bằng như thế không.”

Lần này, tất cả mọi người đưa ánh mắt tập trung lên người Nguyễn Tầm Tầm.

Một câu nói của thiếu niên, bầu không khí cũng chẳng lúng túng đến thế.

Chu Thời Diệc kéo cô ngồi xuống, giới thiệu sơ lược: “Bạn gái tôi, Nguyễn Tầm Tầm.”

Người trên bàn này, đều là biết anh lúc còn trẻ tuổi ngông cuồng, tất cả mọi người nhìn anh, khi đó tham vọng thắng bại của T.O rất nặng, trong đầu đều là chuyện so tài, chớ nói chi là nói chuyện bạn bè, sinh vật nữ tính với anh cơ bản là vật cách điện, người duy nhất tiếp xúc với anh đại khái chính là giám đốc chiến đội lúc đó Ngô Thiến.

Nhắc tới Ngô Thiến, chuyện làm cho sôi sục trên Weibo, tất cả mọi người đều rõ ràng trong lòng.

Đúng lúc, nữ thuyết minh đăng Weibo lên tiếng ủng hộ Ngô Thiến vừa vặn là bạn gái của đại thần nào đó trong này.

Có người chọc chọc chàng trao đeo kính kia: “Xảy ra chuyện, bạn gái cậu sao còn thêm mắm dặm muối?”

Chàng trai đeo kính có chút không biết làm thế nào: “Quan hệ của cô ấy và Ngô Thiến vô cùng tốt, tôi cũng không quản, tôi đã bảo cô ấy xóa Weibo rồi.”

“Cô ta có xóa không?”

“Không xóa.”

Người kia thở dài một tiếng: “Cậu nói cậu có tác dụng gì, ngay cả một cô gái cũng không giữ yên được?”

Chàng trai nổi giận: “Cậu ngon thì lên đi, cậu cũng không phải không biết tính tình của cô ấy, tôi giữ được cô ấy sao?”

Nếu nhắc đến chuyện này, Chu Thời Diệc dựa vào ghế, dứt khoát mở miệng: “Khi nào thì bắt đầu truyền ra?”

“Cậu không biết à?”

Chu Thời Diệc lắc đầu một cái: “Các cậu không ai nói với tôi.”

Mọi người đều sửng sốt một chút.

“Mấy ngày chung kết WCG khu vực Trung Quốc….” Người nói chuyện dừng lại một chút: “Ngô Thiến và nói, chờ cậu cầm quán quân khu vực Trung Quốc liền thông báo với cậu, này ngoài miệng không lông, quay đầu liền nói với chúng tôi, hai người các cậu muốn ở bên nhau, khi đó sợ ảnh hưởng cậu thi đấu, mọi người đều không dám trêu chọc cậu. Kỳ thực, coi như không thi đấu, mọi người cũng không dám trêu chọc cậu, vì vậy, kỳ thực hai người chưa từng ở bên nhau?”

“Không có, vậy sau đó sao không ai nói với tôi?”

“Sau này mọi người cũng không nghĩ tới ST lại tiến vào chung kết, càng không nghĩ tới, cậu thắng rồi còn tiến vào xếp hạng thế giới, đều bị hưng phấn làm choáng váng đầu óc, chuyện của Ngô Thiến đã sớm quên. Sau khi cầm WCG, ST vừa thành danh, chính thức thành lập câu lạc bộ, khi đó tất cả mọi người bận bịu chuyện của câu lạc bộ, cậu và Ngô Thiến cũng không nhắc chúng tôi, tính khí trước đây của cậu, cậu không đề cập tới, ai dám đề cập với cậu chứ.”

Chu Thời Diệc cuối cùng cũng rõ ràng, tại sao mỗi lần liên hoan, tất cả mọi người đều chừa một chỗ bên cạnh hắn.

Khi đó anh là đội trưởng, trách nhiệm trên vai không phải người bình thường có thể nhận được, lúc huấn luyện không dám lười biếng chút nào, đối với bọn họ khá là nghiêm khắc. Anh chỉ cho là mọi người sợ anh, không dám ngồi cùng anh, không ngờ mỗi lần như thế đều là giữ lại cho Ngô Thiến?

Sắc mặt anh dần chìm xuống.

“Còn có chính là Ngô Thiến thường nhắc cậu trên Weibo, thỉnh thoảng còn tag cậu, có lúc dính đến câu lạc bộ cậu còn chia sẻ Weibo của cô ấy.”

“Tớ chia sẻ lúc nào?”

Chu Thời Diệc thế nào lại cảm giác anh có chút mất trí nhớ.

ngồi một bên trầm mặc không nói bỗng nhiên mở miệng: “Tôi nhớ ra rồi, Weibo của mấy người chúng ta hình như đều là Ngô Thiến quản lý, dùng để phối hợp tuyên truyền câu lạc bộ, các cậu còn nhớ rõ không?”

Mắt kính vỗ đùi: “Vừa nói tớ cũng nhớ ra rồi, Ngô Thiến bây giờ còn biết mật mã Weibo của tôi.”

Chu Thời Diệc cau mày: “Nhưng tôi nhớ lúc đó cô ấy lấy của tôi nhưng tôi không cho.”

Có người yếu ớt giơ tay lên: “Là tôi cho.”

Chu Thời Diệc đảo mắt qua, nhất thời run lên một cái, trong nháy mắt nghĩ đến huấn luyện năm đó, run rẩy giải thích: “Cô ấy nói là câu lạc bộ ép buộc, tôi liền đem của tất cả mọi người viết cho cô ấy.”

POT vẫn không lên tiếng lấy điện thoại ra: “Vì vậy của tôi cũng cho cô ấy rồi hả?”

: “Ừ.”

Lập tức mở Weibo yên lặng đổi mật mã.

Sự tình đại khái đã hiểu rõ, bầu không khí hơi hòa hoãn lại chút, mấy chàng trai bắt đầu tán gẫu về game, thi đấu.

Nguyễn Tầm Tầm ngồi ở một bên, trầm mặc uống nước.

Chu Thời Diệc ngồi một bên cùng người bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái.

Hoặc là nhìn ly của cô hết rồi, liền rót đầy cho cô.

Anh mỗi lần đều có thể rất nhanh sau khi cô uống xong rót tiếp cho cô, ước chừng trước một giây, anh rõ ràng đang cùng người bên cạnh nói chuyện mà.

Không tới mộ tiếng, cô đã uống xong tám ly sữa bò.

Chàng trai đang ngồi, dần dần cảm thấy khâm phục, lão đại không chỉ chơi game hay, tán gái giỏi cũng có một tay.

Công lực của nhất tâm nhị dụng quả thực đáng khen!

Nguyễn Tầm Tầm mặc dù nghe không hiểu những thứ bọn họ nói: “Ngồi thiền, giết người, thu tiền, cải trang làm thần. POT hiện tại chính là đường lối này, tất cả mọi người rất rõ ràng cậu ấy muốn chơi như vậy, thế nhưng vẫn cứ chơi không lại cậu ấy, đấy chính là bí kíp.”

“………..”

Tất cả mọi người đang nghe Chu Thời Diệc nói, giọng nói anh lành lạnh như rượu thanh, bình thản không gợn sóng.

Nguyễn Tầm Tầm uống nước, lén lút quan sát vẻ mặt mỗi người.

Tất cả mọi người nghe rất chăm chú, vẻ mặt ngưỡng mộ.

Có lẽ sẽ có người xem thường nghề này, cảm thấy bọn họ làm nghề không đàng hoàng.

Chính vì thế, bọn họ càng cố gắng, nỗ lực để cho bản thân tỏa sáng, đứng ở nơi cao nhất, quan sát người dưới chân.

Gặp gỡ kết thúc, tất cả quay về yên tĩnh.

Nguyễn Tầm Tầm ngồi trong xe, nhìn anh đánh vô lăng, hỏi: “Có người nào phản đối anh làm cái này không?”

Chu Thời Diệc ngừng một lát: “Có.”

“Ai vậy?”

“Chị gái anh.” Lý do có thể tưởng tượng được.

Nguyễn Tầm Tầm nhìn về phía anh: “Vậy anh tại sao lại kiên trì như vậy?”

“Có một số việc, nếu không kiên trì, làm sao em biết có được hay không?”

Giống như, có người, anh đã kiên trì đợi sáu năm.

Đã từng một lần muốn từ bỏ.

Lý trí lại nói cho anh biết, đợi thêm chút nữa.

Đợi chút nữa, rồi từ bỏ.

Đợi thêm chút, đợi thêm chút, đợi ròng rã sáu năm.

Nguyễn Tầm Tầm gật đầu: “Sau đó thì sao?”

Đèn đỏ, anh đạp thắng xe, lạnh nhạt nói: “Chị anh khi đó cảm thấy anh làm nghề không đàng hoàng, xao lãng học hành, cãi nhau với anh nhiều lần, sau đó anh liền dọn ra ngoài, đại khái là cảm thấy mệt mỏi, cũng không tiếp tục quản anh nữa.”

“Cuối cùng thì sao? Bỏ học sao?”

Anh nói nhẹ như mây gió: “Miễn cưỡng tốt nghiệp.”

Nếu như điểm tốt nghiệp trước thời hạn của anh nói là miễn cưỡng tốt nghiệp, vậy điểm số bất mãn hiện tại của Nguyễn Tầm Tầm được tính là gì?

“Anh học đại học ngành gì?”

Chu Thời Diệc đánh vô lăng, xe lái vào khúc ngoặc: “học luật.”

Học - Luật!

Nguyễn Tầm Tầm sửng sốt: “Vì vậy anh là luật sư à?”

“Không phải.”

“……..”

“Chị anh hy vọng anh trở thành luật sư có tiếng, nhưng khi đó anh chơi game, căn bản bận bịu đến không có thời gian tham gia thi cử, sau này nghỉ thi đấu, chuẩn bị đi thi lại, A Thịnh kéo anh đầu tư, ngẫm lại cũng được, làm gì cũng giống nhau, không bằng làm việc mà mình hứng thú.”

Nguyễn Tầm Tầm đã không nói gì được nữa, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh lần lượt ngang qua, lúc đi tới một con đường, có chút không đúng: “Anh lái sai rồi?”

Chu Thời Diệc liếc nhìn cô một cái: “Đường gần.”

“Anh rất quen thuộc Nhã Giang sao?”

“Đã tới mấy lần.”

Nguyễn Tầm Tầm có chút mệt mỏi, dựa vào ghế chơi điện thoai.

Cô có chút không dám mở Weibo, sức mạnh của internet thực sự đáng sợ.

Ồ?

Weibo chúc phúc kia của Ngô Thiến xóa rồi.

Hơn nữa rất nhiều bình luận bên dưới lại bắt đầu mắng cô ta rồi.

Hướng phát triển của dư luận thật là kỳ quái, mỗi lúc một hướng.

Bình luận : tôi biết ngay con điếm này mà.

Bình luận : giả bộ là bạch liên hoa, sao không giả bộ nữa? Cô không làm bạch liên hoa nữa tôi rốt cuộc cảm thấy cô phải có động đậy lớn gì rồi.

………..

Tư tưởng của cư dân mạng thật là kỳ quái.

Thích một người, ghét một người, có thể thay đổi trong nháy mắt.

Rõ ràng cô nhìn thấy dưới Weibo có một tài khoản hôm qua còn đang bênh Ngô Thiến, hôm nay lại đang chửi cô ta.

Nguyễn Tầm Tầm lướt thật lâu, mới tìm được nguyên nhân.

Có một người lượt theo dõi rất nhiều, đăng một cái Weibo dài, đề mục – đào ra nữ thuyết minh điện tử Ngô Thiến này vạn người cưới.

Nội dung rất mạnh bạo, trật tự yêu sách rõ ràng, nói cô ta, lúc đảm nhiệm giám đốc chiến đội, cắt xén lương của đội viên, đồng thời dùng quy tắc ngầm với đội viên nam, còn tự ý dùng tiền chung cho cá nhân, lắc lư còn ham muốn người, nhưng thật ra là bị chủ quản câu lạc bộ khai trừ, lấy tên đẹp là đổi nghề.

Đổi nghề làm nữ thuyết minh, cũng không thu liễm hành vi.

Cùng rất nhiều tuyển thủ nam làm chuyện ám muội, tình một đêm là chuyện thường như cơm bữa.

Kỹ năng buồn nôn nhất nhất nhất nhất chính là lại lấy nam thần điện tử T.O, buộc vào mình.

Nhìn đến đây, Nguyễn Tầm Tầm cơ bản có thể nhìn ra, yêu sách này hẳn là người hâm mộ của T.O.

Ngoài ra, người điều hành Weibo của chiến đội ST cũng đã tuyên bố thanh minh, chứng thực năm đó là bởi vì cắt xén lương của đội viên, quấy rầy đội viên nam, đồng thời dùng tiền chung vào việc cá nhân.

Đồng thời, người điều hành Weibo còn giải thích năm đó cô ta đảm nhiệm chức giám đốc, lợi dụng Weibo của T.O, POT, lẫn lộn chính mình.

Weibo của Ngô Thiến giờ phút này đã bị luân hãm.

Thế là, chủ đề đứng đầu tìm kiếm lại có thêm một cái, Ngô Thiến cút khỏi giới game điện tử

……….

Nguyễn Tầm Tầm một bên lướt Weibo một bên than thở, lời chửi trên mạng thật sự khó nghe.

Có vài trang web còn cố ý vào Weibo T.O lên tiếng ủng hộ.

Trong xe yên tĩnh trong nháy mắt.

Chu Thời Diệc trầm mặc lái xe.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Bên trong là giọng nói dồn dập của Đại Bao: “Thời Nhất, các cậu về chưa?”

“Làm sao vậy?”

“Về mau, Tiểu Bạch xảy ra chuyện rồi.”

Truyện Chữ Hay