Giấu Đi

chương 75: 75: tức giận à

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Du Trọng không nói gì, tầm mắt lướt qua Lâm Đồng trước mặt, nhìn thẳng về phía Lâm Hòa Tây đã bước lên bậc thềm đường dành cho người đi bộ, vẻ mặt không nhìn ra đầu mối gì.

Thật sự chỗ Du Trọng đứng ánh sáng rất mờ, khoảnh khắc chạm vào ánh mắt đối phương, bước chân Lâm Hòa Tây hơi khựng lại, trong lòng hoảng sợ luống cuống không biết từ đâu theo tới.

Trong lúc nhất thời trong lòng có chút không hiểu, Du Trọng thật sự đang tức giận, hay là ánh sáng ảm đạm khiến hắn lỗi giác.

Lâm Đồng đưa lưng về phía hắn nói chuyện với Du Trọng như cảm nhận được, xoay người lại nhìn hắn, còn đang tức giận không dứt vì chuyện Du Trọng bị lừa, lúc này đưa tay kéo Du Trọng tới trước mặt cậu ta, “Chuyện cá cược không phải tôi hoàn toàn bịa đặt,” đối phương lạnh mặt hỏi: “Anh có nói với tôi như vậy đúng không?”

Lâm Hòa Tây cẩn thận suy nghĩ một lúc, hắn thật sự nhớ ra có một chuyện như vậy.

Chỉ là lúc hắn gặp mặt lần đầu nói như vậy, cũng chỉ vì tức tính cách của đứa em trai không chính thức luôn được nuông chiều này, thuận miệng nói ra quay đầu là quên luôn.

Bản thân không nghĩ tới, Lâm Đồng thế nhưng cho là thật, còn ghi nhớ trong lòng thời gian lâu như vậy.

Mặc dù hắn không làm như nói với Lâm Đồng, sau đó còn tốn tâm tư theo đuổi Du Trọng, nhưng bây giờ nhớ lại những hành động có thể nói là rảnh rỗi không có việc gì trêu chọc lúc trước ở trước mặt Du Trọng, cộng thêm “Lời làm chứng” chuẩn xác trong miệng Lâm Đồng, thật sự vẫn có chút mưu mô bất lương.

Vẻ mặt Lâm Hòa Tây bình tĩnh, “Tôi từng nói với cậu như vậy, nhưng không phải vì cá cược với cậu,” đáy mắt hiện lên sự thương hại nhàn nhạt, ánh mắt hắn nhìn Lâm Đồng như nhìn một kẻ ngốc, “Chỉ đơn giản là tức cậu, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?”

Lâm Đồng bị hắn chọc giận tức đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Lâm Hòa Tây thu hồi cảm xúc trong mắt, giọng lạnh lùng mở miệng đuổi người: “Nếu không còn chuyện gì, bây giờ cậu có thể đi.”

Sắc mặt càng nặng nề khó coi, Lâm Đồng vẫn đứng im tại chỗ, “Đất này đâu phải của anh mua, chẳng lẽ tôi không thể đứng ở đây sao?”

“Cậu có thể.” Lâm Hòa Tây cong môi cười một tiếng, “Chỉ là cậu còn đứng ở đây, tôi còn tưởng rằng cậu muốn về cùng chúng tôi.

Dĩ nhiên,” hắn nhẹ nhàng chuyển hướng nói chuyện, vẻ mặt cười như không cười, “Nếu là bình thường, mời cậu vào nhà ngồi một lát cũng không sao.

Có điều bây giờ chúng tôi muốn về nhà lên giường làm chuyện yêu nhau, cậu cũng tính đi theo à?”

Vẻ mặt Lâm Đồng cứng đờ, không đứng lại giây phút nào nữa, thẹn quá hóa giận rời đi.

Sau khi xác nhận đối phương đi rồi, Lâm Hòa Tây mới thu hồi nụ cười bên khóe môi, chuyển qua nhìn Du Trọng bên cạnh, vẫn giải thích một câu: “Mấy lời kia là em nói đùa với Lâm Đồng, cũng là chuyện của ba tháng trước rồi.

Hơn nữa,” hắn dừng lại một chút, có điều ngụ ý cười khẽ một tiếng, “Khi đó anh vẫn còn rất ghét em mà.”

Du Trọng ngẩn ra, không nói gì.

Nhận ra cậu im lặng, vẻ mặt Lâm Hòa Tây nghi ngờ ngước mắt lên nhìn cậu, “Anh giận à?”

Du Trọng nói: “Không.”

Lâm Hòa Tây không nói thêm gì nữa, đưa một ly trà sữa xách trong tay qua cho cậu, “Vị em chọn giúp anh.”

“Em cầm trước đi.” Du Trọng đút hai tay trong túi, không đưa tay ra nhận, mà ngẩng đầu nhìn lướt qua quán trà sữa phía đối diện.

Không nhận ra chút bất thường nào, Lâm Hòa Tây xách hai ly trà sữa quay đầu nhìn ra phía sau.

Vừa vặn Dương Quyển và Triệu Độ từ trong quán trà sữa đẩy cửa đi ra, xuyên qua đường cái tới chỗ họ đang đứng.

Bốn người dọc theo phố mỹ thực đi một đoạn ngắn, trên đường đi dây dày của Lâm Hòa Tây bị tuột ra, hắn kéo Triệu Độ cách mình gần nhất, ý bảo đối phương cầm trà sữa giúp mình, sau đó khom lưng xuống buộc lại dây dày.

Triệu Độ xách ly trà sữa chưa mở nắp kia nhìn một cái, thuận miệng hỏi: “Các cậu ai chưa uống trà sữa?”

Lâm Hòa Tây cúi đầu: “Du Trọng.”

Triệu Độ gọi Du Trọng đang đi phía trước cùng Dương Quyển, cầm túi trà sữa trong tay đưa cho cậu, “Cậu không uống sao?”

Đã buộc xong dây giày đứng lên, liếc thấy động tác của Triệu Độ, Lâm Hòa Tây giơ tay lên muốn cản cậu ta lại, một câu “Bây giờ anh ấy chưa uống” đã lan tới bên khóe miệng.

Du Trọng lại nhìn Triệu Độ một cái, nhận lấy trà sữa trong tay cậu ta, lấy ống hút cắm vào trong ly trà sữa, há miệng ngậm ống hút uống một hớp.

Tay Lâm Hòa Tây giơ giữa không trung dừng lại, lặng lẽ nuốt lời tới bên khóe miệng vào trong, chậm rãi nheo mắt, như có điều suy nghĩ nhìn về đường nét đường nét gò má anh tuấn của Du Trọng.

Bốn người chia nhau ra ở ngã tư đường cuối phố, Dương Quyển và Triệu Độ phải về thẳng trường học, Lâm Hòa Tây và Du Trọng thì quẹo phải trở về tiểu khu thành Nam.

Đường đi thẳng dành cho người đi bộ vẫn còn đèn đỏ, Dương Quyển và Triệu Độ đứng chờ bên làn đường dành cho người đi bộ, Lâm Hòa Tây cố ý nói nhiều hơn với Dương Quyển một đôi câu, cố tình không kêu Du Trọng dừng lại chờ hắn.

Du Trọng thế nhưng cũng thật sự không xoay người dừng lại chờ hắn, băng qua đường đi về phía con đường bên phải.

Vẻ mặt Lâm Hòa Tây thấy buồn cười, bộ dạng này của đối phương đâu có không tức giận, rõ ràng là đang tức giận, chờ hắn tới dụ dỗ.

Chào tạm biệt hai người trước mặt, hắn nhấc chân đuổi theo bóng lưng Du Trọng.

Mới đi được hai bước, Lâm Hòa Tây nhất thời đổi chủ ý, cố ý bước chậm lại, cuối cùng thậm chí dừng chân ngồi chồm hổm xuống, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, giọng không lớn không nhỏ mở miệng gọi tên Du Trọng.

Nghe tiếng gọi của hắn, bóng lưng Du Trọng dừng lại, vẫn quay đầu lại, nhưng hai tay đút túi quần, đứng tại chỗ nhìn hắn không nhúc nhích.

Lâm Hòa Tây yếu ớt mở miệng: “Em đau bụng.”

Du Trọng quay trở lại trước mặt hắn, chỉ nâng mặt hắn lên quét mắt một vòng là xác nhận hắn đang nói dối, muốn buông tay đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Hòa Tây liền đưa tay ôm lấy cánh tay cậu, mượn lực từ dưới đất đứng lên, tay phải từ khuỷu tay cậu trượt xuống lòng bàn tay cậu, năm ngón tay chen vào khe hở giữa các ngón tay cậu, đan chặt năm ngón tay cùng cậu, trong giọng nói ẩn chứa ý cười rõ ràng: “Thật sự tức giận?”

Du Trọng không trả lời, nhưng cũng không buông cái tay hắn chủ động cầm kia, vẻ mặt lạnh nhạt dắt hắn đi về phía trước.

Giọng Lâm Hòa Tây dần dần nhỏ xuống, nụ cười cũng biến mất không thấy, “Em cho rằng em đã giải thích rất rõ ràng, hay là nói,” giọng hắn nhưa chứa sự mất mát: “Anh không tin em?”

Du Trọng vẫn không mở miệng nói chuyện.

Đúng lúc hai người từ dưới ánh sáng mờ mờ đi tới dưới đèn đường, mượn ánh sáng rực rỡ, Lâm Hòa Tây lặng lẽ nghiêng mắt, nhìn khuôn mặt Du Trọng.

Vòng sáng màu vàng ấm rơi vào đầu lông mày khóe mắt của Du Trọng, Lâm Hòa Tây thấy rõ ràng, vẻ mặt Du Trọng bình tĩnh như ngày trước, đôi môi đẹp mắt khẽ vểnh lên, bộ dạng không giống đang rất tức giận.

Hắn như có điều suy nghĩ thu hồi tầm mắt, liếc thấy dưới đèn đường phía đằng trước có hai người đi đường đang đi tới.

Chần chừ một lát, Lâm Hòa Tây kéo tay mình, muốn rút ra khỏi các ngón tay của Du Trọng.

Nhận ra ý đồ của hắn, tay Du Trọng chợt tăng lực cuộn chặt lại, cầm lại tay hắn, dắt tay hắn đi về phía trước gặp thoáng qua hai người xa lạ.

Lâm Hòa Tây lại ngước mắt lần nữa, vẻ mặt bất ngờ nhìn Du Trọng.

Chỉ thấy sắc mặt đối phương trầm xuống, khóe môi có dấu hiệu rũ xuống, nhìn qua có chút tức giận.

Hình như rắc rối Lâm Đồng mang đến cho họ còn kém xa chuyện hắn buông tay trước mặt người khác, chuyện này càng khiến Du Trọng tức giận hơn.

Lâm Hòa Tây yên lòng, lặng lẽ cong môi, cùng không lên tiếng nói gì nữa.

Hai người không nói gì nhưng cũng không buông tay, một đường lặng lẽ cầm tay nhau đi về nhà.

Sau khi vào cửa, Du Trọng đi tắm, Lâm Hòa Tây chơi với chó trên sofa trong phòng khách mấy phút, rồi nhớ ra chuyện không thấy bức tranh, lại lấy điện thoại tìm được số của Ban tuyên giáo đoàn thanh niên, ấn gọi qua.

Trong thời gian chờ điện thoại được kết nối, Lâm Hòa Tây cầm điện thoại đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ chưa tắt đèn, Lâm Hòa Tây quét mắt một cái liền thấy áo ngủ để bên mép giường.

Du Trọng đi tắm, nhưng không cầm quần áo muốn mặc.

Lâm Hòa Tây đi tới bên giường cầm áo ngủ của cậu lên.

Đúng lúc này điện thoại được kết nối, hắn vắt áo ngủ lên người, há miệng muốn hỏi bức tranh đâu.

Ngước mắt lên thì thấy trên tường phía đối diện xuất hiện thêm một vật.

Nhất thời quên luôn điện thoại đang ở trạng thái kết nối, hắn tập trung tinh thần nhìn kỹ lại bức tường đối diện.

Sau đó nhìn thấy bức tranh của mình biến mất trong tủ kính, lúc này đang hoàn chỉnh nằm gọn trong khung, được người ta treo trên tường trong phòng ngủ của họ.

Người treo tranh là ai, tất nhiên không cần nói cũng biết.

Lâm Hòa Tây im lặng hai giây, nói xin lỗi với người đầu dây bên kia, “Ngại quá, gọi nhầm số.”

Hắn cúp máy, rồi nhìn bức tranh trên tường một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được cong môi cười.

Nhét điện thoại vào bên giường, Lâm Hòa Tây cởi áo và quần dài của mình, cầm theo áo ngủ của Du Trọng đi chân trần qua gõ cửa toilet, “Anh quên cầm áo ngủ.”

Bên trong có tiếng bước chân từ xa tới gần, cuối cùng đứng ở cạnh cửa.

Cửa phòng vệ sinh bị người kéo từ trong ra, Du Trọng từ bên trong cửa vươn tay ra nhận.

Lâm Hòa Tây bỏ áo ngủ vào trong lòng bàn tay cậu, nhưng người không rời đi, mà theo động tác thu tay vào trong cửa của đối phương, đẩy cửa phòng tắm đi vào, nhấc chân đóng cửa phòng tắm, đồng thời ấn Du Trọng vào bên tường trong phòng tắm, kề sát lồng ngực ướt nhẹp của cậu, giọng nói mang ý cười: “Em suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy mình giải thích còn chưa đủ rõ ràng, cho nên bây giờ tới giải thích với anh.”

Tầm mắt quét qua bờ vai trần truồng của hắn, Du Trọng chậm rãi mở miệng hỏi: “Em muốn giải thích thế nào?”

“Em dùng thân thể giải thích thì thế nào?” Giọng hắn nhẹ nhàng chầm chậm, âm cuối khẽ cao lên, “Dù sao lúc nãy cũng đã nói trước mặt Lâm Đồng rồi, sau khi về mà không lên giường làm chuyện yêu đương thì chính là nói lời không giữ lấy lời.”

Du Trọng bình tĩnh nhìn hắn chốc lát, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, bàn tay thon dài đặt lên xương bả vài sau lưng hắn, rũ mắt che xuống bờ môi hắn.

Lâm Hòa Tây lại đột nhiên đưa hai tay ra bưng mặt cậu, ngăn động tác tới gần của cậu, hắn hỏi lần thứ ba trong tối nay: “Anh nói cho em biết trước, anh có giận hay không?”

Giọng Du Trọng trầm thấp chậm rãi: “Có một chút.”

Lâm Hòa Tây mỉm cười, buông tay ra hôn môi cậu, nhấn rõ từng chữ hàm hồ hỏi: “Anh muốn nghe em giải thích một lần nữa không?”

Du Trọng nhíu mày: “Không cần.”

Lâm Hòa Tây lại hỏi: “Vậy bây giờ anh còn giận không?”

“Không giận.” Động tác của Du Trọng hơi dừng lại, sau đó dùng sức hôn lại.

“So với anh giận,” giọng đối phương nặng nề giải thích: “Em còn giận bản thân mình của ba tháng trước hơn.”

Truyện Chữ Hay