Một ngày đi học của Cát Sa, tóm tắt đơn giản như thế này.
Sáng dậy chạy vội tới trường.
Đến lớp, nghiêm túc học tiết .
Sau đó ngáp ngắn ngáp dài làm bộ mặt đau đớn xin phép cô giáo cho nghỉ tiết .
Mở cửa phòng Y tế, không quên chào Giáo Y, tự nhiên nhảy lên giường ngủ một giấc, thỉnh thoảng tỉnh dậy đùa giỡn mỹ nam.
Chuông tiết reo, Ôn Ngôn gọi dậy, luyến tiếc chào đại thúc rồi phi nhanh vào lớp.
Cuối tiết , cầm cặp ba chân bốn cảng về nhà ăn trưa.
Cuộc sống mĩ mãn như vậy, Chu Cát Sa tỏ vẻ mình sống không có gì là đáng tiếc.
Nhưng cô đã quên, là học sinh, chắc chắn không thể tránh khỏi con quái vật tên "Kiểm tra học kỳ".
Đối với các môn xã hội, Cát Sa có thể vỗ ngực tự hào nói không cần lo.
Nhưng vấn đề là các môn tự nhiên nha...
Từ đầu năm đến bây giờ, số lần cô đi học các tiết tự nhiên chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mấy bài cơ bản chỉ hơi hơi hiểu chứ đừng nói đến các bài nâng cao.
Chu Cát Sa buồn nẫu ruột khi nghĩ đến tương lai tối tăm của mình. Cả buổi sáng vẻ mặt không thể xám xịt hơn được nữa, làm Mục Văn lớp trưởng cuống quýt lên.
"Có chuyện gì thì phải nói chứ. Cậu cứ im im như thế này làm sao giải quyết được !" Mục Văn ra dáng trưởng bối.
Chu Cát Sa ngước đôi mắt buồn thiu nhìn bạn cùng bàn của mình, một vài giây sau lại thở dài chán nản.
Ai... Người ưu tú bên cạnh mình nhưng không thể xài nha. Từ trước đến nay Chu Cát Sa chưa một lần nào chép phao hoặc giở trò gian lận, không làm được thì bỏ, vậy nên điểm kiểm tra kém không thể tưởng tượng nổi.
Chu Cát Sa liếc qua chiếc đồng hồ trên tường, theo thói quen mà đứng dậy, giọng nói uể oải :"Lớp trưởng, cậu xin nghỉ cho tớ tiết này. Tớ đi phòng Y tế đây..."
Mục Văn còn chưa kịp phản đối đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần sau cánh cửa. Anh lắc đầu ngao ngán, sau đó ngồi vào chỗ tiếp tục làm bài.
"Cạch." Tiếng mở cửa mạnh mẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Ôn Ngôn chẳng buồn nhìn lên, vẫn tiếp tục nghiên cứu tập tài liệu trên tay mình.
Chu Cát Sa rầm rì bước tới, đang định theo thói quen nằm trên giường, đột nhiên chuyển hướng ngồi phịch trên chiếc ghế đối diện anh.
Cô lôi hộp bút và một vài quyển sách bài tập, nghiêm túc đọc đề bài. Một vài phút sau, tiếng bút sột soạt trên giấy xuất hiện.
Nhất định phải cố gắng !
Vì tương lai đất nước, vì chủ nghĩa xã hội !
Chu Cát Sa tự nhủ như vậy, nhưng làm được một lúc, ngón tay cô lại run rẩy, chiếc bút rơi bộp xuống bàn.
Vì sao đang tính diện tích... cô lại ra số âm ?!
Ôn Ngôn vốn đang khó hiểu vì cô không như mọi khi phi lên giường, bây giờ nhìn vẻ mặt cau có cùng hàng loạt động tác kia, anh cũng dần dần hiểu chút chút.
Khoé mắt anh nhàn nhạt liếc qua tờ giấy nháp bị tô vẽ dày đặc, ngọn bút đột nhiên đổi hướng.
"Chỗ này sai... Phải dùng công thức khác." Chu Cát Sa đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên nghe được giọng nam trầm ấm bên tai. Cô ngơ ngác ngước đầu lên, đối diện với ánh mắt sâu hun hút như mặt hồ nước của anh.
"Hả ?" Có lẽ do quá ngạc nhiên, Cát Sa vô tình thốt lên tiếng kêu nhỏ.
Mày Ôn Ngôn khẽ nhíu lại. Ngón tay anh cầm chiếc bút, chậm rãi viết trên khoảng trống giấy nháp một công thức toán học. Từng nét chữ nắn nót, gọn gàng, thể hiện chính xác con người anh.
Chu Cát Sa nhìn đến mức ngây ngẩn, chỉ biết liên tục gật đầu. Sau đó cô thấy anh chìa ra chiếc bút trước mặt mình, giọng người đàn ông không mặn không nhạt.
"Cầm lấy viết tiếp."
Như bị thôi miên, Chu Cát Sa máy móc nhận lấy, xoá phần bài làm sai, áp dụng công thức của anh mà làm, quả nhiên kết quả ra một số đẹp.
Chu Cát Sa không nhịn được cười toe toét, hớn hở như bắt được vàng. Cũng không thể trách cô được, phải vô cùng hiếm hoi cô mới ra một đáp số đúng so với quyển sách bài tập. Dù lần này có sự trợ giúp từ bên ngoài, nhưng người ta chỉ là chỉnh lại cho cô một công thức thôi nha, Cát Sa vẫn phải tự làm đống còn lại. Vậy nên việc cô tự hào chẳng có gì là sai.
Ôn Ngôn đáng thương nhìn cô gái nhỏ làm vẻ mặt cún con. Anh chống cằm ngắm Cát Sa, buột miệng nói :"Còn bài gì khó đưa đây tôi giúp..." Vừa mới thốt lời xong anh liền hối hận.
Chu Cát Sa kinh ngạc trước sự chủ động của anh, nhưng nhiều hơn cả là sự vui sướng. Cô hí ha hí hửng lôi ra rất nhiều tờ phiếu cùng sách bài tập, chỉ loạn xạ lên.
"Chỗ này... Chỗ này... Cả chỗ này nữa !" Chu Cát Sa rất phấn khích.
Sao cô lại có thể quên mất, vị đại thúc trước mặt cô đây chính là thiên tài trong lĩnh vực khoa học tự nhiên.
Ngoài trừ anh, còn ai có thể phù hợp trợ giúp cô ?
Lời đã thốt ra không thể lấy lại, Ôn Ngôn bất đắc dĩ đành sắp xếp lại các bài tập trong đầu, bắt đầu từ bài đầu tiên mà giảng.
Giọng anh du dương nhẹ nhàng, ngọt ngào như rót mật vào tai. Từng kiến thức toán học khô khan bỗng trở nên dễ hiểu một cách kỳ lạ, khiến ngay cả một người dốt nát như Chu Cát Sa cũng không nhịn được mà gật gù thưởng thức.
Hai người chụm đầu lại với nhau, gần gũi đến mức Chu Cát Sa ngửi thấy được mùi sát trùng thoang thoảng trên người anh, vừa lạnh lẽo vừa tê tái.
Mẹ nó, sao đại thúc có thể quyến rũ như vậy ?!
Rất không may, giảng đến bài thứ hai, tiếng chuông vào tiết vang lên inh ỏi. Chu Cát Sa tặc lưỡi, không tình nguyện đứng lên.
Cô chán nán nhìn đống sách bài tập chồng chéo lên nhau, thở một hơi thật dài.
Ôn Ngôn đang im lặng, đột nhiên lên tiếng :"Cuối giờ cô có rảnh không ?"
Chu Cát Sa ngẩng mặt lên, tò mò gật đầu.
Ôn Ngôn cúi đầu ngắm chiếc bút trước mặt anh, khe khẽ nói :"Tôi đưa cô đi mua sách khác về làm. Những sách này không giúp ích được cho người ngay cả kiến thức căn bản cũng không nắm vững."
Chu Cát Sa suýt nữa hét toáng lên. Đầu óc cô tự giác lược bỏ phần sau, chỉ chú tâm tới tới phần trước.
Giáo Y, thành thật đi, có phải chú cảm nắng cháu rồi không ?
"Được, được. Đương nhiên là cháu rảnh." Nếu trước mặt cô là chiếc gương, cô sẽ phát hiện ra bộ mặt mình có bao nhiêu phần là si mê.
"Vậy hẹn nhau ở cổng trường sau tan học." Ôn Ngôn đẩy gọng kính, bình tĩnh nói.
Chu Cát Sa miệng hát khẽ vài lời hát, vừa cất sách vở vào trong cặp. Trước khi đóng cửa, cô còn không quên ngó vào trong phòng, làm dấu hôn chụt theo gió.
"Đại thúc, cháu yêu chú nhất !"
Ôn Ngôn rất trấn tĩnh, anh cúi xuống nhìn tập tài liệu của mình, bộ dạng chăm chú. Nhưng có lẽ chỉ có mỗi mình anh biết, trong đầu anh không tiếp thu được hàng chữ nào, chỉ lởn vởn câu nói trong trẻo của cô.
Cô gái này thật sự...
"Reng reng reng." Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.
Ôn Ngôn cầm điện thoại lên, có lẽ do tâm trạng đang bất ổn định nên anh quên luôn nhìn tên người gọi, trực tiếp bắt máy.
"Xin chào ?" Anh nói.
Bên kia một mảng im lặng, được chừng vài giây mới xuất hiện âm thanh. Đó là một giọng nói chậm chạp nhưng rất kiên định, ngữ khí già dặn :"Ôn Ngôn... Bao giờ con mới chịu về ?"
Ôn Ngôn lập tức nhăn mày, ngón tay bất giác cong lại.
"Bố đứng bắt ép con. Khi nào hôn ước bị hủy, lúc đó con sẽ về." Anh rành mạch nói.
"Đừng hồ nháo. Con lẽ nào định lãng phí tài năng mình vào cái công việc nhỏ nhoi hàng tháng cũng chỉ kiếm được vài ba đồng lương đó ?" Giọng nói đột nhiên gắt lên.
Ôn Ngôn mặt không cảm xúc, nhưng đáy mắt anh đã xuất hiện tia tức giận.
"Tương lai của con, hãy để con quyết định." Cất lời xong anh cúp máy luôn, mệt mỏi xoay cổ tay.
———
"Cát Sa, cậu gặp chuyện gì mà vui vậy ?" Mục Văn tò mò hỏi.
Chu Cát Sa ngượng ngùng sờ má mình, e thẹn như cô gái nhỏ.
"Nhìn rõ lắm sao ?" Cô nói.
Trán Mục Văn đột nhiên xuất hiện thật nhiều vạch đen. Hình tượng em gái nhà bên dịu dàng, ấm áp thực sự không hợp với Cát Sa một chút nào.
Bạn cùng bàn của anh, học cùng nhau sắp hết một học kỳ, Mục Văn cảm thấy chắc chắn cô còn đàn ông hơn anh.
Chứng minh ? Được thôi, vừa mới tuần trước, đang đi ra căng tin mua bánh mì, anh bỗng dưng tò mò men theo tiếng đánh đấm mà bước vào sân sau. Ai ngờ nhìn thấy Cát Sa một mình chiến đấu với ba tên đàn anh. Sau đó còn xoa đầu nữ sinh lưng tròng nước mắt đang thu người về phía góc tường, khí phách nói :"Lần sau còn có người bắt nạt cậu, cậu cứ gọi tớ." Bộ dạng đó, khỏi phải nói có bao nhiêu là soái.
Chu Cát Sa thấy màn hình điện thoại sáng lên, trên đó hiện lên tin nhắn cho phép cô về muộn để đi mua sách của bố mẹ, khoé môi cong nhẹ.
Vừa lúc chuông tan học cũng vang lên. Chu Cát Sa nhanh chóng đứng lên, một tay cầm cặp, nháy mắt với lớp trưởng.
"Bản cô nương đi hẹn hò, thế nhé !"