Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em... Em cảm ơn chị nhiều !" A Lục vừa bẽn lẽn nói vừa giơ một bó hoa mới hái trước mặt Chu Cát Sa, trên đó được gài một tấm thiệp đỏ xinh xắn.
Bó hoa được tạo bởi hàng chục bông hoa mỹ dung dạ hương nổi tiếng ở vùng núi này, xung quanh được lót qua bởi tấm giấy màu. Dưới ánh nắng mặt trời, bông hoa sáng lên như kim cương, đẹp không sao tả xiết.
Chu Cát Sa cảm động vô cùng. Cô nhận lấy, xoa đầu cậu bé, khen :"A Lục ngoan quá ! Chị rất thích món quà này, cảm ơn em."
A Lục nhìn thấy nụ cười tươi rói của cô, xấu hổ rúc đầu vào lòng mẹ, không dám trực tiếp đối mặt. Mẹ của A Lục mỉm cười ra vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn không quên cảm ơn vị ân nhân này.
"Nhà chị chỉ có chút quà quê, mong em nhận lấy. Nếu không có em, chị thực sự không biết phải làm gì, cảm ơn em rất nhiều."
"Là việc em phải làm thôi." Chu Cát Sa nở nụ cười ngờ nghệch.
Từ đằng xa, lão Húc vẫy tay cô, chỉ vào cái xe cùng đống đồ đạc.
Chu Cát Sa hiểu rõ, liền cúi đầu chào mọi người trong thôn. Ôn Ngôn đứng bên cạnh cùng chào tạm biệt theo, hai người dần dần bước về xe của đài truyền hình.
"Em có muốn về cùng xe anh không ?" Ôn Ngôn đột nhiên mở miệng.
Chu Cát Sa lắc đầu, bảo :"Thôi, em còn phải về đài truyền hình nộp báo cáo. Hơn nữa đồ đạc em vẫn ở đó, lúc sau phải mang về kí túc xá dọn dẹp."
Ôn Ngôn nắm lấy tay cô, đút vào túi áo mình, dường như chỉ cần như vậy cô sẽ không bao giờ thoát khỏi anh.
"Khi nào về đến thành phố anh sẽ đưa em đi đài truyền hình. Còn đồ đạc..." Ôn Ngôn quan sát hai chiếc túi to đùng ghi tên 'Chu Cát Sa', tiếp tục nói :"Để ở nhà anh đi, đằng nào em cũng sang đó ở."
Chu Cát Sa đắn đo vài phút. Biết mình không lay chuyển được anh, liền tạm chấp nhận. Cô cầm tay anh đi ra chỗ lão Húc, xin phép :"Tiền bối, em hiện tại có thể đi cùng xe với bạn trai em được không ? Báo cáo em nhất định sẽ nộp chiều nay, đồ đạc để vào trong xe anh ấy."
Lão Húc thoải mái gật đầu. Ông quan tâm hỏi :"Xe bạn trai cô đến chưa ?"
Ôn Ngôn liếc qua đồng hồ, đáp :"Đã đứng ngoài cửa thôn."
Lão Húc nhướng mày nhưng không nói gì. Ông quay người đi về chỗ đống đồ, hai tay nâng một túi lên, gắng sức lắm mới cầm lên một cách bình thường.
"Đi, tôi cầm hộ cô một túi ra ngoài xe." Ông cắn răng nói.
Chu Cát Sa muốn cười nhưng không dám, khoé môi liên tục chuyển động.
"Để em." Chu Cát Sa cầm chiếc túi trong tay ông, nâng lên dễ dàng. Bước chân cô thong thả về phía trước, Ôn Ngôn đằng sau cũng tương tự cầm túi còn lại, cùng cô ra ngoài đường lớn.
Từ đằng xa, một chiếc xe đen bóng loáng đỗ sừng sững bên lề đường. Một cậu thanh niên mặc Tây trang lịch sự đang đứng bên cạnh xe, nhìn thấy họ liền vội vàng tiến đến.
"Ôn thiếu gia, Chu tiểu thư, xin hãy để tôi xách." Cậu thanh niên ít ra còn chút bản lĩnh. Khi cầm lấy chiếc túi của Chu Cát Sa, cậu chỉ hơi há mồm ngạc nhiên, sau đó liền im lặng chuyển đồ vào cốp xe.
Cậu thanh niên mở cửa xe đằng sau. Chu Cát Sa vào trước, Ôn Ngôn theo sau.
Trước khi xe lăn bánh, Ôn Ngôn hạ cánh cửa xuống, nghiêm túc dặn dò với lão Húc :"Mong anh có thể chiều cố Chu Cát Sa nhà tôi thật tốt, tôi sẽ thực sự biết ơn."
Lão Húc dù sao cũng là tiền bối trong nghề, mấy câu nói này đã nghe thấy nhiều, nhưng hiếm khi ai nói với anh với một giọng điệu cẩn thận như vậy, nghiêm túc nhưng lại không kiêu căng.
"Thực lực sẽ là thước đo cho tất cả. Chu Cát Sa là một người giỏi, cô ấy sẽ nhận được những gì mà mình xứng đáng." Lão Húc từ tốn nói.
Ôn Ngôn cong môi, một lần nữa cảm ơn.
Cậu lái xe thấy mọi việc xong xuôi rồi liền giẫm phanh, chiếc xe mất hút sau tán cây rậm rạp.
Lão Húc quay đầu về thôn, bất ngờ thấy đầu anh quay phim thò ra từ trong bụi tre.
"Thằng nhóc nghịch ngợm, cậu lại đang làm trò gì vậy ?!" Lão Húc cau mày.
Anh quay phim mắt vẫn hướng về phía chiếc xe biến mất, mồm phấn khích hỏi :"Tiền bối, anh chàng cao lớn tên Ôn Ngôn kia thực sự là bạn trai Chu Cát Sa ?"
Lão Húc khó hiểu gật đầu.
Anh quay phim đột nhiên vỗ vào vị trí tim mình, giọng điệu vô cùng kích động :"Không ngờ hậu bối mới vào lại có quan hệ với một người như vậy !"
"Người như vậy là người như nào ?" Lão Húc vẫn chưa hiểu.
Anh quay phim thở dài, chậm rãi giải thích :"Anh nhớ chiếc xe dùng để đưa đón vị ứng cử viên không, chiếc xe vừa mới khởi hành sáng nay ý ?"
Lão Húc nhớ tới chiếc xe sang trọng màu trắng đỗ ngay cạnh thôn, gật đầu.
"Chiếc xe mà em Cát Sa vừa bước vào, giá thị trường của nó gấp bốn, năm lần chiếc xe của vị ứng cử viên đó..." Anh quay phim lau mồ hôi đáp.
———
"Anh ngủ một lát đi..." Chu Cát Sa quay mặt ra cửa sổ một lúc, nhìn thấy bóng anh vẫn hiển hiện trước mặt, cô đành rầm rì nói.
Ôn Ngôn không nói gì, nhất quyết không thu hồi ánh nhìn về phía cô.
"Anh nhìn em như vậy, em không ngủ được." Chu Cát Sa bĩu môi.
Ôn Ngôn nghiêng đầu, bộ dạng ngờ nghệch ngây thơ vô tội.
Chu Cát Sa im lặng một hồi lâu, không chịu được đành quay người đối mặt với anh, dùng tay tháo kính anh cất vào trong túi. Cô lấy tay chọc chọc vào má anh, trêu chọc :"Bản cô nương không ngủ được thì anh cũng đừng hòng được nghỉ ngơi tối nay..."
Khuôn mặt anh tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi mắt mang theo vẻ lạnh nhạt không dính bụi trần. Những lúc anh rũ mắt, hàng lông mi xinh đẹp khẽ rủ xuống tạo thành bóng râm nho nhỏ, những chỗ cô chọc vào bên má đều đỏ lên một cách khả nghi, nhìn như thế nào cũng thấy... đáng yêu.
Chu Cát Sa vừa mới thốt lời xong, quan sát biểu hiện của anh liền cảm thấy không ổn.
"Anh... Anh đang nghĩ linh tinh gì vậy !" Chu Cát Sa thẹn quá lắp bắp chất vấn.
Ôn Ngôn cong khoé môi, bàn tay cứng rắn kéo cô ôm vào lòng, giọng trầm thấp quyến rũ :"Nghĩ về tối nay..." Hai từ cuối cùng cố tình được nhấn nhá, làm người nghe bủn rủn tay chân không biết phải làm gì.
"Sắc lang !"
"Chỉ với mỗi mình em..." Ôn Ngôn không có liêm sỉ còn bồi thêm một câu.
Chu Cát Sa ngượng ngùng nhưng trong lòng lại dâng lên vài tia ngọt ngào. Cô thoải mái ngồi trong ngực anh, chôn mặt lên bờ vai anh, yên lặng nhắm mắt.
Thoáng chốc sau năm phút, bên tai anh vang lên tiếng hít thở đều đặn cùng tiếng ngáy khe khẽ.
Ôn Ngôn im lặng ngắm gương mặt yên bình của cô hồi lâu, cuối cùng liền càng siết chặt tay hơn, tựa hồ như muốn ghim cô vào người mình.
———
"Phù... Mệt mỏi quá..." Chu Cát Sa cong người đặt hai chiếc túi trước cửa.
Ôn Ngôn xoa đầu cô, tiện thể cầm luôn ngón tay trỏ của cô ấn lên màn hình bên cạnh cửa. Ba giây sau, đèn xanh bật lên, chiếc cửa tự động mở ra.
Chu Cát Sa tròn mắt kinh ngạc.
"Anh... từ lúc nào... ?"
Ôn Ngôn cười tủm tỉm nhưng nhất quyết không nói gì.
Chu Cát Sa nghiến răng, làm như thế nào cũng không cạy được mồm anh. Cô giận quá, liền để lại hai chiếc túi bên cửa, chỉ xách một chiếc ba lô một mình đi vào trong nhà.
"Nhà tắm ở đâu ? Em muốn đi tắm, anh xách vào hộ em." Chu Cát Sa xoay người đối diện với anh.
Ngược lại với dự đoán của cô, Ôn Ngôn thành thật chỉ cho cô hướng nhà tắm, thậm chí khi giúp cô nâng đồ vào nhà vẻ mặt còn vui vẻ thoả mãn như được tặng một món đồ quý giá.
Bạn trai cô bị cuồng ngược, phải làm sao bây giờ ?
Căn hộ của anh rất rộng, hai phòng tắm hai phòng ngủ, phòng bếp và phòng khách tách riêng. Phòng Ôn Ngôn là căn phòng to nhất, có phòng tắm riêng.
Chu Cát Sa theo chỉ dẫn của anh liền mở cửa bước vào phòng anh. Ngay lập tức sự gọn hàng ngăn nắp ở đó khiến cô choáng ngợp.
Cái gì mà căn phòng chỉ hai màu trắng đen của nam chính trong truyền thuyết ?!
Trước mặt cô đây, ga giường trắng tinh khiết, gối và chăn xanh biển đậm, tủ sách màu nâu gỗ đựng đầy các cuốn tài liệu, tường phòng được sơn màu hồng be. Căn phòng đơn giản nhưng lại ấm áp, đặc biệt là trong không khí thoang thoảng mùi cơ thể anh, sạch sẽ mùi hương cây thảo.
Tim cô đập rộn ràng, ý niệm thôi thúc cô nằm lên chiếc giường kia bùng cháy lên mạnh mẽ. Nhưng khi nghĩ đến mình còn chưa tắm rửa sạch sẽ, nhất định sẽ làm bẩn ga giường, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Một chiếc bồn tắm thật to như đang đợi chờ Chu Cát Sa bước vào. Cô cẩn thận khoá cửa sau lưng mình, cởi quần áo rồi vội vàng nhảy vào nước, trong quá trình sàn nhà còn bị bắn không ít.
Nhiệt độ nước vừa phải, không quá lạnh khiến cơ thể nổi da gà nhưng cũng không quá nóng trong một mùa hè nóng nực như thế này. Chu Cát Sa hạnh phúc ngâm mình giữa làn nước thơm nực, thỉnh thoảng lại lấy tay vớt đống bọt rồi thổi ra xa. Mọi sự mệt mỏi cùng căng thẳng của chuyến đi đều bị vứt sang một bên.
Ôn Ngôn đứng bên ngoài cửa phòng tắm, ánh mắt thâm trầm nhìn cánh cửa đóng kín chặt. Bên tai là tiếng thở dài thoải mái của cô, liên tục đi ra đi vào trong đầu anh. Trên tay anh là bộ quần áo nữ vừa mới nhờ trợ lý mua, từng ngón tay siết chặt. Không biết nghĩ đến cái gì, đồng tử anh đột nhiên giãn to ra, xoay người cất bộ quần áo vào chỗ khó tìm nhất của tủ để đồ.
"Cạch." Chu Cát Sa mở cửa, trên người vẫn còn khoác chiếc khăn tắm quanh thân. Mái tóc ngắn ngang vai nay đã dài hơn một chút, xoã lung tung khắp nơi, đuôi tóc còn nhỏ vài giọt nước chưa lau kĩ.
Khi nhìn thấy hình bóng anh trong căn phòng, cô trợn mắt kinh ngạc, không nói một lời đóng lại cửa phòng tắm, ngăn cách anh bên ngoài.
Ôn Ngôn quan sát chuỗi hành động đáng yêu kia, ánh mắt cưng chiều dịu dàng vô đối.
"Nhà anh không có quần áo nữ, em mang tạm quần áo anh nhé." Ôn Ngôn mặt không biến đổi sắc nói vọng qua căn phòng bên kia.
Chu Cát Sa xấu hổ chôn mặt giữa bàn tay, lắp bắp trả lời :"Không... Không cần, em... có quần áo trong ba lô... Anh lấy hộ em được không, em để ngay ngoài cửa."
Cô vốn để ba lô ở ngoài chính là vì nghĩ rằng anh sẽ không vào đây, ai ngờ...
Ôn Ngôn có chút hụt hẫng. Anh liếc mắt xung quanh, quả nhiên thấy dưới chân giường là chiếc ba lô cô vừa mang vào.
"Anh mở cửa ra nhé."
Chu Cát Sa thấy cánh cửa hé mở vừa đủ để cánh tay anh vươn vào, trên tay là chiếc áo phông, quần bò và... bộ áo lót cùng chiếc quần nhỏ của cô.
Chu Cát Sa sững sờ đến mức cứng người, bước chân loạng choạng. Không may là dưới đất vẫn còn vài vũng nước mà cô bắn ra lúc nãy, vậy nên Chu Cát Sa... ngã thẳng cẳng.
Không có một màn "anh hùng cứu mỹ nhân" trong truyền thuyết, không có cơ hội để bấu dựa vào một vật nào đó, Chu Cát Sa ngã chính là ngã dập mông.
Cả người nằm sõng soài trên sàn ướt, may mà có khăn tắm nên rơi không bị va đập quá mạnh, nhưng cánh tay và phần mông vẫn đau khiến cô nhe răng.
Cơ hồ không nghĩ ngợi gì, Ôn Ngôn nhanh chóng mở cửa. Phát hiện cô nằm dưới đất, anh vội vàng ngồi xuống, sờ khắp thân.
"Cát Sa, em cảm thấy không ổn chỗ nào, có bị đau nhức không ?" Anh không dám cầm lấy tay cô một cách mạnh mẽ, sợ làm cô đau.
Chu Cát Sa cũng mặc kệ hình tượng, dở khóc dở cười nói :"Cánh tay em hình như bị gãy xương rồi..."
Ôn Ngôn mím chặt môi, dùng khăn tấm bao bọc cô thật kỹ sau đó nhẹ nhàng nâng cô lên. Trong quá trình anh đều tránh những chỗ cô bị đau, bình tĩnh đặt cô lên giường.
Trong năm phút, anh làm kiểm tra toàn thân của cô, cuối cùng kết luận :"Không có dấu hiện bị trật khớp, cánh tay phải cùng phần hông bị sưng đỏ."
Chu Cát Sa nghe thấy kết quả cũng nhẹ nhõm, liền cười đùa :"Cảm ơn bác sĩ Ôn."
Ôn Ngôn nhíu mày, trong lòng phát sầu. Cô gái vô tâm này, cô có thể yên tâm với việc tay chân bị sưng lên, nhưng anh thì không chấp nhận nổi một vết xước cho dù là bé tí xíu trên cơ thể cô.
"Hiện tại em có đứng dậy được không ?" Ôn Ngôn sợ cô bị cảm lạnh khi chỉ khoác một chiếc khăn tắm.
Chu Cát Sa thử sức nâng người lên một chút, nhưng cánh tay truyền lên một trận đau đớn khiến cô phải hít hà. Cô xấu hổ lắc đầu.
Ôn Ngôn thương xót, chẳng nói chẳng đành cầm lấy bộ quần áo đặt trên bàn, nói với cô :"Để anh mặc cho em."
Chu Cát Sa :"!"
Mỹ dung dạ hương, hay còn gọi là đệ nhất hương thơm lan rừng.