Giáo Y, Cháu Lại Tới!

chương 19: vô sỉ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quỳnh Mai từ nhỏ đã thích các loại váy áo, lần này thi đại học thành công được nhận vào ngành thiết kế thời trang. Mục Văn vẫn xuất sắc như mọi khi, đỗ khoa công nghệ thông tin của trường đại học danh tiếng, hình như còn được tặng một suất học bổng tại Pháp.

Nhưng ai kia lạnh lùng từ chối, lấy lý do là không muốn rời xa quê nhà, nhưng thực chất là không muốn rời xa mỹ nữ mà ai-cũng-biết-là-ai.

Nói thêm, vào buổi tối ba người Chu Cát Sa, Mục Văn và Quỳnh Mai hẹn nhau đi ăn chúc mừng, đã xảy ra một chuyện mà cả hai người con gái đều không ngờ.

Đang chuẩn bị đứng dậy trả tiền, nhà hàng đột nhiên mất điện. Chu Cát Sa, Quỳnh Mai cùng các vị khách hoang mang không biết chuyện gì xảy ra thì họ thấy một nhân viên đẩy một chiếc xe chở đến, trên đó là rất nhiều bông hoa xếp chồng lên nhau, bên cạnh là những ngọn nến lung linh sắc màu.

Nhìn một màn như vậy, các vị khách đều ồ lên, đặc biệt là khi chiếc xe đẩy dừng trước mặt một thiếu nữ xinh đẹp như hoa.

Quỳnh Mai bối rối đỏ mặt, cô hết nhìn trái rồi nhìn phải, cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng mình chính là mục tiêu của kế hoạch này.

Mục Văn vốn đang im lặng bên cạnh đột ngột hô biến ra một bó hoa tươi thắm, cầm trên tay đưa cho cô. Ánh mắt anh nghiêm túc, nét chân tình như muốn hoà tan luôn cả trái tim người con gái đối diện.

"Quỳnh Mai, kể từ lần đầu gặp em hai năm trước đây, anh nhận ra mình đã rung động vì em. Từ rung động cho đến thích, đến ngày hôm nay anh đã luôn nghĩ về tương lai của hai chúng ta. Quỳnh Mai, anh yêu em, làm bạn gái anh đi." Mục Văn ngượng ngùng đỏ mặt, hồi hộp cùng mong chờ đan xen khiến khuôn mặt anh càng trở nên tinh tế.

Quỳnh Mai che miệng ngỡ ngàng, đôi mắt to xinh đẹp trợn lên. Cô bối rối nhận lấy bó hoa, lắp bắp trả lời.

"Em... Em..." Những từ cuối cùng dường như bị nghẹn lại ở họng, không có cách nào thoát ra.

Mục Văn cũng không giận, chỉ đơn giản là im lặng chờ Quỳnh Mai, vẻ mặt thâm tình.

"Em đồng ý !" Quỳnh Mai cuối cùng cũng thốt lên xong.

Hai người nam thanh nữ tú xúc động ôm nhau trong tiếng vỗ tay phấn khích của các vị khách trong nhà hàng.

Chu Cát Sa đứng nhìn cười ngoác cả mồm, liên tục suýt xoa.

Nhưng biết mình ở lại cũng chỉ làm kỳ đà cản mũi, Chu Cát Sa để lại một món tiền trên bàn rồi chuồn lẹ.

Cô vừa bước ra cửa hàng liền gặp ngay không khí nóng ẩm đặc trưng của mùa hè. May mà hiện tại đã là tối, nếu sớm hơn thì chắc chắn sẽ còn nóng nực hơn như thế này.

Chu Cát Sa gãi đầu, thực sự không biết nên đi đâu. Bố mẹ cô từ buổi chiều đã rủ nhau đi xem phim hâm nóng tình cảm, tối muộn mới về. Vốn cô định ăn chơi bét nhè với hội Quỳnh Mai, Mục Văn, nay tốt nhất là tìm phương án khác.

Cô ngó nghiêng xung quanh, phát hiện ra nơi này cách bệnh viện thành phố không xa lắm. Một ý nghĩ loé lên trong đầu.

Cô lôi điện thoại, gọi cho anh. Tiếng chuông kêu đúng ba giây thì anh bắt máy.

"Cát Sa ?" Giọng anh vừa khàn vừa trầm, vang lên bên kia đầu máy.

Chu Cát Sa vô thức cười tủm tỉm. "Anh có ở bệnh viện không ?"

Ôn Ngôn đang nằm nghỉ trên bộ salon để tiếp khách, anh vừa trải qua một ca phẫu thuật thật dài nên bây giờ rất mệt mỏi, nhưng anh vẫn dịu dàng trả lời cô :"Có, anh đang bệnh viện."

Chu Cát Sa hớn hở nói :"Em đang ở gần bệnh viện anh, hiện tại anh có rảnh không, em muốn nhìn anh một chút..."

"Được, em nói cho anh địa chỉ đi, anh qua đón em." Ôn Ngôn sủng nịch trả lời.

Chu Cát Sa vội vàng đáp lại :"Không cần, không cần. Em tự đi được."

"Em ở đâu, nói đi." Ôn Ngôn làm ngơ lời phản đối của cô.

Chu Cát Sa cắn răng, trong lòng như được dội một bình mật ong, ngọt ngào vô cùng.

Cô nói cho anh địa chỉ, sau đó ngoan ngoãn đứng đợi.

Chưa đầy mười phút, chiếc xe xịn xò sang chảnh đã ngão nghệ đỗ trước mặt cô. Chu Cát Sa mở cửa ghế phụ, ngay ngắn ngồi vào.

Hơi mát từ điều hoà phả ra khiến cô bất giác cong môi, trông đáng yêu như chú mèo con.

Ôn Ngôn lôi một chai nước từ chiếc tủ lạnh mini, vặn nắp rồi đưa cho cô. Chu Cát Sa nhanh chóng uống hết nửa chai nước, sau đó thoải mái lau mồm bằng tay, cười tươi với anh.

"Ôn Ngôn, em yêu anh chết mất !"

Ôn Ngôn xoa đầu cô, nâng niu như trân bảo. Anh nở nụ cười để lộ hàm răng ngăn nắp trắng tinh.

"Anh biết."

Cho dù không phải, anh liền điên cuồng mà theo đuổi cô, theo đuổi cho đến khi nào cô quay đầu nhìn anh.

Trong lúc Ôn Ngôn lái xe, Chu Cát Sa rất phấn khích nói về vụ tỏ tình lãng mạn của hai người bạn thân nhất mà mình vừa chứng kiến được.

"... Đấy, anh không biết đâu. Có cả hoa, cả nến, trang trí đẹp lắm !" Chu Cát Sa khoa chân múa tay, cũng quên mất luôn hình tượng của mình.

Ôn Ngôn nhìn thoáng qua cô, trông như là tuỳ tiện liếc qua, nhưng có lẽ chỉ có mình anh biết đáy mắt mình có bao nhiêu là si tình cùng ấm áp.

Dường như nghĩ đến việc gì đó, tâm trạng anh nháy mắt lại trùng xuống.

Biểu hiện kỳ lạ này của anh, Chu Cát Sa lúc bước xuống xe mới phát hiện ra. Trong lúc cô đang chăm chú đưa mắt về khung cảnh xung quanh bệnh viện, Ôn Ngôn đã dắt tay cô, im lặng đi đến một toà nhà gần đó.

Phòng nghỉ của Ôn Ngôn nằm ở tầng năm, vậy nên hai người phải đi thang máy.

Không khí ngột ngạt bao trùm thang máy. Chu Cát Sa thấy kỳ lạ, liền kéo tay anh, hỏi :"Anh sao vậy ? Sao trông mặt ủ rũ thế ?"

Ôn Ngôn nhìn cô, chậm rãi đáp :"Chỉ là... nhớ ra vẫn chưa tỏ tình em một cách chính thức."

Chu Cát Sa nghe thấy vậy liền cười khúc khích :"Tưởng chuyện gì... hoá ra là chuyện này."

Cửa thang máy mở ra, Ôn Ngôn tiếp tục nắm chặt tay cô đưa về phòng mình. Vì không muốn cô thấy màu đỏ ửng trên má mình mà anh ngẩng đầu lên, khẽ khàng nói :"Nhưng mọi người đều tổ chức cho người yêu rất hoành tráng, chỉ có anh là vô tâm..."

"Đồ ngốc, để dành đến khi nào kết hôn rồi bọn mình làm luôn một thể." Chu Cát Sa giở giọng trêu đùa.

Nhưng hình như Ôn Ngôn thật sự tưởng thật. Anh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu sao lại tăng tốc lên.

Chu Cát Sa ngơ ngác, lúc hoàn hồn lại đã thấy mình bị đẩy vào một căn phòng, lưng tựa vào tường, hai môi quấn quýt.

Chu Cát Sa đành nhắm mắt lại, thừa nhận tình cảm mãnh liệt của anh. Cô bị hôn đến mức chân tay mềm nhũn, đầu óc mơ hồ, lưng tựa hờ trên tường, người bị anh ôm chặt.

"Ưm... Ôn Ngôn... khó thở."

Ôn Ngôn luyến tiếc buông cô ra, đứng thẳng người lên, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Chu Cát Sa chống tay hít thở một cách khó khăn, xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt. Cô ngẩng đầu lên, thẹn quá hoá giận mà mắng anh.

"Anh biết thừa là em vẫn chưa quen bị hôn như thế mà !"

Ôn Ngôn bình tĩnh trả lời :"Vậy nên mới phải luyện tập thường xuyên."

"Anh... Anh... đồ vô sỉ !" Chu Cát Sa xúc động đến mức run tay chỉ vào anh.

"Anh chỉ vô sỉ với mình em." Ôn Ngôn rất đàng hoàng nghiêng đầu ngắm cô.

Chu Cát Sa lắc đầu, không thể tin nổi người trước mặt mình đây là Ôn Ngôn.

Giáo Y đại thúc lạnh lùng cấm dục của cô đâu ?

Người đàn ông thanh lãnh cao quý của cô đâu ?

Trái tim cô chịu không được !

Ôn Ngôn cũng lười cãi cọ với cô, trực tiếp bế cô lên, ngồi trên chiếc ghế sô pha rộng rãi. Chu Cát Sa bị anh ôm vào lòng, lúc này mới có thời gian nhìn xung quanh.

Căn phòng không nhỏ cũng không lớn, kích thước vừa đủ. Có một bàn làm việc, một bộ sô pha để tiếp khách, cửa sổ đóng kín, nổi bật nhất có lẽ là chiếc tủ sách chiếm gần một phần tư diện tích phòng.

Trên đó chắc phải chứa hàng trăm cuốn, mỗi hàng gồm vài chục cuốn. Quyển nào cũng dày, cũng to, đều nói về những từ ngữ chuyên môn mà cô sẽ không bao giờ hiểu.

Chu Cát Sa quan sát cũng chán, liền quay sang hỏi linh tinh.

"Làm bác sĩ mệt nhỉ ?"

"Ừ." Ôn Ngôn dụi đầu vào hõm cổ cô, hít thở hương thơm tươi mát chỉ thuộc về người con gái anh yêu.

"Anh có ngày nghỉ không ?"

Ôn Ngôn chậm rãi đáp :"Có, nhưng nếu bệnh viện gọi đến thì vẫn phải đến."

"Thế khác gì ngày làm bình thường đâu..." Chu Cát Sa nhăn mày.

"Ừ."

"Vậy anh có..." Chu Cát Sa đang định đề nghị anh đến chỗ nào giải trí một chút liền phát hiện ra hơi thở người đằng sau ổn định dần, giọng nói cũng nhỏ nhẹ.

Chu Cát Sa tò mò quay đầu nhìn anh, ánh mắt đầu tiên chạm nhau liền đỏ mặt. Mỹ nam an tĩnh nghiêng đầu, khuôn mặt góc cạnh nam tính, bờ môi đỏ hồng mảnh mai hơi bĩu lên. Nhịp thở chậm rãi, ba giây lại một vòng tuần hoàn.

Chu Cát Sa tặc lưỡi, rất muốn phì cười.

Anh chàng ngốc này, ngủ rồi mà vẫn còn ôm lấy cô. Rõ ràng đã mệt đến thế mà vẫn cương quyết muốn gặp cô.

Chu Cát Sa cong môi, cảm thấy ông trời cho cô gặp anh chính là một trong những điều tuyệt vời nhất trên đời.

Cô cựa quậy, muốn thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng chưa kịp đứng lên thì đã bị kéo lại, hai người ôm nhau nằm dài trên chiếc sô pha.

Ôn Ngôn mơ mơ màng màng, ôm chặt lấy vật thể mềm mại thơm thơm trong lòng mình, ngủ tiếp.

Chu Cát Sa dở khóc dở cười, đành nằm yên theo anh.

Nương theo ánh sáng đèn phòng, chiếc kính trên mặt anh trở nên càng chói loá. Chu Cát Sa vươn tay, nhẹ nhàng gỡ chiếc kính ra, cẩn thận đặt lên chiếc bàn đằng sau.

Không có kính, gương mặt cứng ngắc lạnh lùng kia thật sự ôn hoà đi không ít.

Hàng lông mi dài cong vút còn đẹp hơn của con gái, sống mũi cao thẳng, làn da tinh tế trắng nõn. Một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành khiến trái tim Chu Cát Sa đập loạn lên.

Cô từ từ lại gần anh, khẽ đặt lên trán anh một nụ hôn dịu dàng. Sau đó cô tìm một vị trí thích hợp, thoải mái chôn mặt vào người anh mà ngủ thiếp đi.

Buổi hẹn vốn phải đi đây đi đó, nay trở thành giấc ngủ êm ái sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Truyện Chữ Hay