Muối ăn đã tương đối quý giá, không nghĩ rằng nơi này lại cất giữ một lượng muối chứa tinh hoa của lôi điện. Nếu lần này có thể ra ngoài, chắc chắn mình phải lấy một ít mang theo. Phong vừa lao đi như bay, vừa cẩn thận suy nghĩ.
Lao đi như vậy ước chừng hơn mười phút, mãi tới khi phía trước xuất hiện hai ngã rẽ mới dần chậm lại.
Đuôi mày Phong có chút nhăn lại, nhìn sang hai ngã rẽ đôi mắt như hai viên hồng ngọc thoáng hiện lên.
- Thật kì lạ, chẳng nhẽ mình lại nhìn nhầm? Một bên là băng động, một bên là dung nham. Cả hai đều tỏa ra hơi thở chết tróc, vậy tại sao phía sâu bên trong lại ẩn chứa sinh mệnh nhỉ?
Phong đăm chiêu nhìn sang hai ngã rẽ, càng nghĩ càng cảm thấy lần này đi tới đây không khác gì tìm tới địa ngục. Nhưng hắn là kẻ vô cùng cứng đầu, cũng có lẽ vì vậy hắn mới có biệt danh Phong khùng.
- Hừ bỏ đi, đằng nào cũng đã tiến vào rồi cứ chọn đại một hướng coi sao.
Phong đăm chiêu một lúc, quyết định tiến vào bên trong động băng.
"Võ công của mình mởi chỉ hồi phục tới đệ tam thức, hi vọng không gặp khó khăn khi đi vào" Phong không đắn đo nhiều nữa, lặng lẽ tiến tới động băng.
Phong tiến vào động băng được hơn chục phút thì bỗng dưng phía cuối đường lại xuất hiện thêm một bóng thân ảnh khác. Người này là một tên trung niên thấp bé, hắn để một chỏm râu dê dưới cằm, đôi mắt hãm sâu lộ ra vẻ đỡ đẫn. Nhưng cẩn thận đánh giá lại từ đầu tới chân người ta lại có cảm giác hắn vô cùng nguy hiểm.
- Hai ngã rẽ. Ồ, hình như có mùi vị của người tu luyện thập tam thức, lại là đệ tam cảnh xem ra phải vào tra xét một chút rồi.
Tên trung niên nhe miệng cười thành tiếng, lập tức tiến tới ngã rẽ Phong vừa đi.
Thời gian cứ thế trôi qua, số người tiến tới đây tính cả Phong cũng đã hơn người. Bọn họ người thì xảo quyệt, người thì ỷ vào sức mạnh mà tiến tới. Có người đi tới động dung nham, cũng có người tiến vào động băng. Nhưng phần lớn là tiến vào con đường Phong đã chọn.
Phong đi với vận tốc không nhanh, với tính cách cẩn thận hắn thường đi được đoạn liền tìm chỗ núp. Cứ khoảng phút sau hắn mới tiếp tục tiến lên, đôi mắt như viên hồng ngọc liên tục ngó nghiêng như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cẩn thận đánh giá. Cả thế giới băng tuyết này nhìn thì rộng lớn vô bì, nhưng thực ra lại chỉ bó gọn bởi một thông lộ dài tít tắp, hai bên thông lộ rộng gần mét. Cứ mỗi lần Phong có ý định bước ra ngoài thì hai bên thông lộ lại xuất hiện một dải cực quang đánh bật hắn trở lại vị trí cũ.
- Quả là bàng môn tà đạo, nơi này vừa lạnh lại vừa ẩn chứa hung hiểm khắp nơi. Cứ như vậy chắc chắn mình sẽ bị đám người kia đuổi tới. Với võ công vừa hồi phục được một ít như mình, liệu có thể chiến đấu cùng bọn họ không?
Phong nhăn mày day day hai bên thái dương, bỗng dưng đôi mắt hắt trợn lên. Thân hình lao nhanh về phía trước, chỉ loáng một cái đã biến mất không thấy đâu.
- Ồ! năng lực cảm ứng không tệ. Thử xem mày chạy được bao xa.
Tuấn vừa chạy được mấy phút thì đằng xa đã có người đuổi tới, hiển nhiên đây là gã trung niên có bộ râu dê.
Kẻ này nhếch mép cười khặc khặc mấy cái liền thi triển hết tốc độ đuổi theo Phong.
- Nơi này tóm lại có ẩn chứa bí mật gì? Tại sao tử khí phía trước mỗi lúc một khác? Có lúc thì yêu ớt vô cùng, có lúc lại đặc sệt khiến người ta khó mà chịu đựng.
Phong chạy như điên tới một cái hồ. Cái hồ này vô cùng kì lạ, rõ ràng nằm giữa một thế giới băng tuyết nhưng nước trong hồ lại không hề lạnh chút nào, đứng ở trên còn khiến người ta có cảm giác ấm áp.
Phong im lặng ngồi ở mép hồ, tuy hắn biết đằng sau đang có người đuổi tới nhưng hiện tại hắn không thể liều mình nhảy xuống cái hồ này. Hắn có cảm giác cực nguy hiểm, thậm chí mất mạng chỉ trong một tích tắc.
Phong ngồi chưa đầy mười giây thì nước trong hồ bỗng dưng phát ra những tiếng ọc ọc vô cùng rõ ràng. Từ giữa lòng hồ xuất hiện một con mãnh thú đầu trâu mình rắn vô cùng quái dị. Nó gầm lên từng đợt, nhưng kì quái ở chỗ âm thanh nó phát ra không hề lớn thậm chí là không nghe được gì. Phong có chút khó hiểu không biết phải giải thích ra sao về trường hợp này. Hắn vươn nhẹ cánh tay phải muốn múc một ít nước. Bất ngờ ở chỗ khi hắn vừa đưa cánh tay xuống hồ, cánh tay hắn lập tức kết tinh. Phong sợ hãi trút hết nội lực trong người vào cánh tay. Thật may khi hắn chỉ mới chạm nhẹ xuống hồ nước, nếu hắn đưa cả cánh tay xuống thì giờ phút này cả người hắn đã biến thành băng đá mất rồi.
Phong âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, nội lực không ngừng truyền vào cánh tay một lúc sau mới ngừng lại.
- Quá đáng sợ, nếu mình mà nhảy xuống cái hồ này có lẽ đã thiệt mạng mất rồi.
- Không. Không phải do cái hồ, mà là do tiếng gầm của con thú đó.
Phong giật mình nhìn tới lòng hồ, con thú đầu trâu thân rắn lúc này đã lặn xuống. Hắn một lần nữa đưa một cánh tay xuống múc nước, quả nhiên lần này hắn không hề hấn gì cả.
- "Băng âm" Không, không phải "băng âm" hình dạng con thú này không giống như trong điển tịch viết. Bỏ đi, mình phải sang đầu bên kia trước khi có người tới.
Phong gạt mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, lập tức nhảy xuống lòng hồ dùng hết tốc độ bơi sang đầu bên kia.
- Nhóc con, mày chạy cũng nhanh đấy.
Phong vừa bơi được đến giữa hồ thì tên trung niên có bộ râu dê cũng vừa kịp tới. Hắn nhe răng cười gằn một tiếng, chân đạp không khí lao tới.
- Phong hành. Chó má, vậy mà nơi này lại có tên điên luyện tới tầng năm.
Phong chỉ biết âm thầm kêu khổ, dù sao đi nữa thực lực hiện tại của hắn còn chưa hồi phục hoàn toàn. Mà có hồi phục hoàn toàn cũng chưa chắc là đối thủ của tên điên kia. Phong hành là chiêu thức thứ trong thập tam thức. Người luyện nó có thể dùng nội lực để đạp gió lao đi, tuy không thể bay mãi trên trời nhưng với khoảng cách , mét thì dư sức. Mà tính chiều dài từ chỗ Phong tới chỗ tên điên kia cũng chỉ khoảng mét mà thôi.
- Chẳng nhẽ mình phải bỏ mạng ở đây sao?
Phong gầm lên một tiếng, cánh tay điên cuồng quạt, tốc độ tăng tối đa.
- Mày chạy đằng trời.
Tên trung niên có bộ râu dê ha ha cười lớn. Hắn bay tới giữa hồ thì mới dừng lại. Bàn chân đạp nước bay lên.
- Không thể nào, khinh công của hắn sao lại cao như vậy chứ.
Phong chỉ biết âm thầm kêu khổ, bao nhiêu sức lực đều dồn hết vào cánh tay và bàn chân, lúc này hắn cách bờ bên kia chỉ gần chục mét. Chỉ cần tới bờ bên kia mình vẫn còn cơ hội sống, phải nhanh hơn.
Tên trung niên có bộ râu dê nhìn Phong bơi như điên thì phát ra những tiếng khục khặc thích thú. Hắn không vội đuổi theo bởi vì hắn biết chỉ cần mình thi triển tốc độ cực hạn thì Phong chẳng phải đối thủ.
- Mẹ kiếp, cuối cùng cũng lên bờ.
phong vừa lên tới bờ bên kia liền gầm lên một tiếng, chạy đi như bay.
- Tốc độ không tệ, nhưng mày không thoát được đâu.
Tên trung niên ha ha cười, thân hình hạ xuống chuẩn bị thi triển tốc độ cao hơn.
"Ọc...ọc..." Đúng lúc này từ giữa lòng hồ phát ra những tiếng ọc ọc như bọt khí vỡ. Thình lình một con mãnh thú đầu trâu mình rắn xuất hiện...