Tinh hà rộng lớn, sự sống nơi nơi. Ba ngàn cái thế giới lớn, hàng tỉ cái thế giới nhỏ. Tất cả tạo thành những mắt xích gắn kết vô hình. Quá khứ, hiện tại, tương lai cả ba cùng một lúc vận hành. Tuy nói chúng cùng một lúc vận hành nhưng chưa từng một lần chạm vào nhau. Có thể tưởng tượng chúng giống như những đường thẳng song song, những đường thẳng này cứ thế chạy dài tới vô tận.
Thế giới của chúng ta, có thể tạm gọi là trái đất thực ra rất bé nhỏ, bé nhỏ tới mức bất kỳ một thế giới nào trong số thế giới kia cũng có thể dư sức đè bẹp.
Ba ngàn thế giới to lớn cùng hàng triệu thế giới nhỏ đều có những đặc điểm riêng của mình. Tuy nhiên, tất cả đều có chung một địa phương. "Minh giới hay có thể tạm gọi là địa phủ. Phía trên địa phủ còn có các thế giới nhỏ hơn được gọi là hồn giới. Hồn giới chính là nơi tử thần xuất hiện, họ có quyền quyết định sinh tử của con người, súc sinh, yêu ma..."
Quy luật này có thể sẽ vĩnh viến bất biến nếu không xảy ra quá trình vươn lên của một bộ phận chủng tộc.
Nhân tộc vốn là loài đứng trên đỉnh của sự tiến hóa. Vì không muốn vướng vào cái vòng luẩn quẩn "sinh, lão, bệnh, tử" đã điên cuồng truy đuổi một con đường "tiên đạo". Con đường tiên đạo vốn gian nan, thế nhưng nhân loại đông đúc, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lại tiếp tục xông lên. Qua hàng trăm, hàng ngàn năm kinh nghiệm đúc kết, tuy trường sinh bất lão vẫn là chưa thể đoán chắc nhưng thứ họ sáng tạo ra cũng ghê gớm kinh người.
Sấm sét, mưa gió, bão lụt... những thiên tượng vốn khiến phàm nhân kinh sợ lại cứ vậy được họ thi triển. Tuy trường sinh chưa biết có tới được không, nhưng khi sở hữu những thứ thần thông ấy họ lại ngang nhiên có thể giao đấu với những thế lực siêu linh ví dụ như "tử thần..."
Nhân loại thực lực tăng lên, đám yêu thú cũng không chịu kém cạnh, tuy trí khôn chẳng có bao nhiêu nhưng bù lại thời gian sống của chúng lại vô cùng kinh người. Chúng cũng học theo nhân loại, hít thở theo chu kì và vận hành kinh mạch. Tuy kết quả không nhiều, nhưng đến cùng chúng cũng tìm ra được một phương pháp khả quan hơn "Ngưng kết nội đan"
Nhân loại, yêu thú đã vùng lên, những chủng tộc khác cũng quyết hơn thua tới cùng, sau bao nhiêu lần tranh đấu cuối cùng tạo thành vô vàn thế lực áp chế lẫn nhau.
Thực lực càng mạnh bọn họ càng tỏ ra ngông cuồng, đến một ngày chúng còn ra tay tiêu diệt tử thần.
Cân bằng mất đi, các thế giới càng lúc càng hỗn loạn hơn. Đám người tu chân không những thế còn ra tay thảm sát sinh linh vô tôi. Oán nghiệt theo đó mà chất chồng không dứt.
Thế cân bằng mất đi, đám người có tu vi cao cường cuối cùng cũng ngoảnh mặt nhìn lại. Sau lưng họ lúc này chỉ còn vài mống sinh linh nhỏ nhoi, mười phần thì đã chết chín.
Hiểu ra sát nghiệp của mình quá lớn, đám người này đã ngồi lại với nhau cùng nhau kí kết hàng loạt thỏa thuận lớn nhỏ. Và tới cuối cùng "Tiên, địa, nhân" giới đã hình thành.Đám tu sĩ có tu vi cực cao này cũng tạo ra sáu thông đạo dưới minh giới. Sáu thông đạo này lần lượt có tên. Thiên Nhân đạo, Tu La đạo , Nhân Gian đạo, Súc Sinh đạo, Ngạ Quỷ đạo, Địa Ngục đạo.
Đám tu sĩ đỉnh cao triệu gọi đám tu sĩ có tu vi thấp kém lại, đương nhiên có cả những chủng tộc khác nữa. Bọn họ giao cho đám tu sĩ có tu vi kém hơn canh giữ những cánh cổng đó, cũng bổ nhiệm vô số chức vụ nhằm thu thập tàn cục mỗi khi có người chết đi.
Luân hồi chi đạo, mỗi đạo mỗi khác. Có đạo dành cho người có tích cóp công đức lớn, có đạo dành cho những kẻ tàn ác vô độ, cũng có đạo dành cho kẻ ham mê sắc dục mà vong mệnh... Đám người đó đầu thai, kẻ thì có tiên khí quán thân, kẻ thì trầm mê trong cói súc sinh, kẻ làm ma đầu, kẻ làm những sinh linh dị dạng...
Cuối cùng tổng kết lại, Luân hồi chi đạo lại bị đám người tu chân ấy một tay thâu tóm. Tử thần giờ đây chỉ còn lại vài cái thế giới nhỏ bé mà thôi.
Không vì thế lực của tử thần co cụm mà chịu dừng tay, đám người có tu vi cao cường tiếp tục truy đuổi và giết hại tử thần. Tuy năng lực của tử thần to lớn vô bì, nhưng có to lớn cũng chẳng thể một mình chống lại cả vạn cá thể. Hết tử thần này nằm xuống tới tử thần kia nằm xuống, đã thế cảnh cổng luân hồi lại chẳng còn chào đón họ nữa, nếu không có năng lực gia cố của Linh Vương, họ tất nhiên sẽ vĩnh viễn biến mất.
Trời cao mấy tầng, không rõ ngày hay đêm, cả khoảng không chìm đắm trong một màu xám xịt, chỉ thỉnh thoảng có vài tia chớp lóe lên rồi vụt tắt. Nương theo ánh chớp chói lòa có thể nhìn thấy nơi đây chất chứa vô vàn thiên thạch to lớn dị thường. Trên một khối thiên thạch nhỏ thình lình xuất hiện một cây kiếm tỏa ra kim quang mờ nhạt. Thanh kiếm này cứ cách năm lại xuất hiện ở nơi đây một lần, cũng không rõ nó từ đâu tới, và khi biến mất nó sẽ đi về đâu. Chỉ biết rằng mỗi lần thanh kiếm này quay trở lại kim quang trên thân nó lại ảm đạm đi một ít.
"Đùng..." Một đạo hồ quang điện lóe lên, không ngờ nó lại đánh trúng vào thanh kiếm. Thanh kiếm bị đạo lôi điện đánh trúng lập tức phát ra một tiếng ông ông. Hào quang trải dài vạn dặm, thanh kiếm kịch liệt run rẩy, phù văn đại thịnh rồi "ầm..." một tiếng nổ vang trời. Thanh kiếm chớp một cái đã biến mất tăm, lần này nó lại thực hiện một cuộc hành trình mới, thời gian có thể vẫn là năm, có thể nhanh hơn hoặc chậm hơn cũng chưa biết chừng.
- Đi mau, các ngươi sao lề mề quá vậy?
- Còn ngươi nữa, mau chóng bước vào cây cầu, đừng mong sẽ có cơ may trốn thoát, nên nhớ ở dưới là dòng Nại Hà.
Một nữ quỷ mặc y phục màu tím tay nắm chặt một chiếc roi làm bằng chất liệu không rõ tên, điên cuồng quất nên một đám quỷ hồn. Nơi này không ngờ lại chính là cầu Nại Hà trong truyền thuyết.
Đám quỷ hồn tuy không muốn nhưng vẫn phải cố lết về phía cây cầu. Cây cầu này trơn vô cùng, hơn nữa lưng trừng còn xuất hiện vô số mây mù, nếu không cần thận sẽ phải bỏ mình dưới dòng Nại Hà là điều chắc chắn.
Đám quỷ hồn sắc mặt đờ đẫn, vẫn cố gắng lết về con đường phía trước, tuy chúng không biết mình sẽ đi về nơi đâu nhưng vẫn còn hơn bị cây roi kia tra tấn vào tận tâm linh.
"Rít..." Bỗng dưng, không biết từ nơi nào một dải kim quang thét gào mà tới, đạo kim quang bay cực nhanh, chớp một cái đã bay tới đầu cầu bên kia. Đám quỷ hồn vừa thấy cảnh này liền lập tức trấn kinh mà rơi xuống. Đám quỷ nô trông coi cây cầu thấy cảnh này cũng sợ hết hồn, vội vàng báo động cho những quỷ nô khác, rất tiếc dải kim quang kia đi nhanh lắm, chớp một cái đã bay tới đầu bên kia rồi.
- Hắc hắc... Ta biết thế nào ngươi cũng quay lại, để xem lần này ngươi chạy đi đâu.
Bở bên kia bỗng dưng vang lên những tiếng cười quái dị. Một bà lão mái tóc bạc trắng không biết từ đâu xuất hiện. Bà ta trông hom hem lắm rồi nhưng không ngờ xuất thủ lại nhanh như thiểm điện. Chỉ chớp một cái, bàn tay khô gầy của bà lão đã tóm được dải kim quang.
Nhưng dải kim quang ấy đâu phải loại phàm vật, nó lập tức tỏa ra vô vàn tia sét có sức nóng khủng khiếp. Bàn tay bà lão vừa túm vào đã bị đánh cho nát bấy, máu me tung tóe.
- A...
Bà lão đau tới mức hét lên một tiếng thảm thiết, đôi mắt lóe lên hàn mang kinh người. Cánh tay còn lại lập tức phóng ra một đoàn lửa đen, ngọn lửa bùng cháy bám vào thanh kiếm. Thanh kiếm bị đoàn lửa đen bám vào, có muốn dãy cũng chẳng thể thoát khỏi. Nó run rẩy kịch liệt, sức nóng càng ngày càng tăng, hào quang cũng vì thế mà giảm đi phân nửa.
Bà lão thấy cảnh này cũng không hề biểu lộ ra cảm xúc đặc biệt gì, lại một lần nữa xuất thủ muốn tóm lấy thanh kiếm. Nhưng đúng lúc đó, thanh kiếm một lần nữa hào quang đại thịnh, vụt một cái đã chui tọt vào một thông đạo ở gần đó.
- Khốn kiếp lần để tuột mất ngươi, tóm lại ngươi là thần thành phương nào...
Bà lão rống lên một tiếng điên dại, tròng mắt kịch liệt mở to. Một lúc sau, cuối cùng bà ta mới kìm chế được cơn giận, đưa mắt nhìn vào thông đạo thanh kiếm vừa biến mất.
- Súc sinh đạo. Ồ! không ngờ lại là thông đạo này. Vậy thì ta cầu mong cho ngươi hóa kiếp thành con gà con vịt... không con chó đi...
Bà lão bỗng cười vang một tiếng, bàn tay vừa mới bị chấn nát lại một lần nữa tổ hợp lại.
Tuy tâm địa bà ta ác độc nhưng thật không may lời nguyền của bà ta lại chẳng thành sự thật rồi.
Ở một nơi nào đó thuộc Nhân giới, bầu trời bỗng lóe lên một ánh chớp bàng bạc. Trong một ngôi nhà nhỏ tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi nhỏ không rõ tên, bỗng dưng xuất hiện tiếng khóc nức nở của một đứa bé.
- Oa... Là bé trai, là bé trai...
Một bà mụ tuổi đã khá lớn, trên tay bế một đứa bé còn đỏ hỏn vui mừng hét lên.
Bên cạnh bà ta còn có vài cô gái trẻ tuổi, sắc mặt vui mừng bê từng thau nước chạy đi chạy lại.
- Hà à. Em vậy mà sinh ra bé trai đấy, đợi khi chồng em trở lại hẳn sẽ rất vui.
Bà mụ dùng sức vỗ một cái thật mạnh vào mông đứa bé khiến nó khóc ré lên, ấy vậy mà bà ta vẫn còn cười tươi được. Cũng may bà ta chỉ vỗ có một cái rồi rất nhanh đưa trả đứa nhỏ cho mẹ nó.
Nằm trên chiếc giường nhỏ, một cô gái tuổi chỉ , mỉm cười đón đỡ đứa bé. Cô ấy tên Vũ Thị Thu Hà, chồng cô tên Hoàng Văn Đình cả hai lấy nhau đã gần năm. Hai vợ chồng cô khá hiếm muộn nên đứa nhỏ này chỉnh là con đầu lòng của họ.
- Phong ngoan, mẹ thương con nè...
Cô gái âu yếm ôm đứa con trai bé nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng đặt nên gò mà bé xíu ấy một nụ hôn...
Một cuộc đời với bao sóng gió cũng từ căn nhà này xuất hiện...