Như để đáp lại sự khiêu khích của Cự Quy, con mắt to lớn trên trời cao cũng nhộn nhạo một chập. Ngay sau đó, một đạo thiểm điện, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phóng xuống. Chỉ thấy không khí bỗng dưng tăng lên một cách dị thường, rồi một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Đạo sấm sét quả nhiên có uy lực vô cùng khủng bố, chỉ thấy thân hình cự quy lảo đảo bay đi một đoạn mới có thể ổn định trở lại.
Cự quy có chút kinh hoảng, nó ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng.
Tức thì, thanh Thuận Thiên kiếm vốn đang ảm đạm lơ lửng một bên bỗng dưng điên cuồng run rẩy. Thuận Thiên kiếm vốn được xưng tụng là thần khí trấn quốc, việc nó có thể thông linh cũng không phải chuyện gì quá lạ lùng. Đáp ứng sự cầu viện của Cự Quy, thanh kiếm từ một hóa thành hai, từ hai hóa thành bốn... Chỉ vài giây thanh kiếm đã huyễn hóa ra hàng vạn thanh giống hệt nhau, tất cả đều tỏa ra một loại khí tức như muốn nuốt chửng thiên địa. Bầu trời vốn đã mờ mịt, lúc này đây còn mờ mịt hơn rất nhiều. Hàng vạn thanh kiếm giống như một tòa kiếm trận, đem nửa bầu trời bịt kín lại, ngay cả không khí cũng có chút khó lưu thông trong giờ phút này.
Con mắt trên trời thấy vậy cũng có chút ngạc nhiên, nó tức tốc phóng xuống một đạo sấm sét màu tím ngắt. Tốc độ của đạo sấm sét nhìn thì có vẻ chậm nhưng thực ra lại vô cùng nhanh, chỉ nhoáng một cái đã đánh xuống tòa kiếm trận. Nhưng khí thế của đạo sấm sét có to lớn đến đâu khi đánh vào tòa kiếm trận đều là một đi không trở lại, có vào mà không có ra.
Con mắt thấy vậy có vẻ hơi tức giận, đồng tử nhộn nhạo một đoàn tử khí.
"Phụp..." Một tiếng động như có như không vang lên, một đoàn tia sáng mờ mờ ảo ảo phóng xuống.
"Ầm... ầm..." Những tia sáng kia nhìn thì có vẻ mờ mịt, khí thế chẳng đến đâu nhưng kì lạ thay, khi vừa đánh tới tòa kiếm trận lại có sức công phá vô cùng lớn. Chỉ trong nháy mắt, một lượng lớn kiếm ảnh đã bị đánh tan, tuy tòa kiếm trận rất nhanh đã được tu bổ nhưng có vẻ cũng không chống chịu được quá lâu.
Một cự quy, một con mắt cứ vậy điên cuồng giao tranh, mỗi lần thanh thế lại càng lớn hơn.
Khoảng ba ngày sau, trời đất bỗng dưng xuất hiện một tiếng nổ vô cùng lớn, từng đoàn sóng khí đánh xuống khiến mặt đất cũng phải rung lên vài lần. Con mắt trên cao kịch liệt run rẩy rồi biến mất, tất cả chỉ còn lại đám mây đen đang từ từ rút đi. Cũng không biết Kim Quy còn sống hay đã chết, thân hình khổng lồ của nó đã chẳng thấy đâu nữa. Trên trời cao chỉ còn lại một thanh kiếm không bao lặng lẽ phiêu phù. Thanh kiếm cũng chỉ trụ được trên không khoảng vài phút rồi từ từ rơi xuống, tốc độ rơi vô cùng chậm dãi, ánh hào quang toát ra từ lưỡi kiếm từ từ tắt đi, để lộ ra chi chít vết rạn nứt.
Cũng cùng thời điểm đó, tất cả người dân dần dần bình thường trở lại. Ai cũng như ai, ngơ ngơ ngác ngác. Số đông liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường, một số ít vẫn cố tình nán lại có ý tìm hiểu thực hư chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng ai cũng như ai, không hề hay biết gì, họ chỉ còn nhớ láng máng rằng có tin thần khí xuất hiện còn chuyện về sau thì không ai nhớ nữa.
Tất nhiên vẫn còn một số người nhớ rất rõ chuyện gì đã xảy ra. Họ đều có những khả năng đặc biệt, không dễ dàng để xóa bỏ kí ức của họ.
Đoàn người mang theo sự khó hiểu cứ như vậy rút khỏi hiện trường, trả lại cho Hồ Gươm một sự tĩnh lặng đến lạ thường. Lại nói mới nhớ, lòng Hồ Gươm vốn dĩ đã cạn khô chỉ trơ lên bùn đất nhưng kì lạ thay, ngay lúc này đây nó lại chẳng còn giống với cảnh tượng chết chóc trước đó nữa. Dòng nước trong, cá tôm bơi lội tung tăng không hề thay đổi.Thấy thanh kiếm rơi xuống, năm người đứng gần đó tức thì động thủ. Mạc lão quỷ có lẽ là người ra tay nhanh nhất. Lão chỉ điểm nhẹ một cái vào giữa trán, tức thì một thứ áp lực như có như không phóng ra. Nó cuộn lên cao, bao phủ toàn bộ cơ thể lão vào bên trong. Chiếc lồng vô hình giường như có gì đó rất kì dị, nó khiến không khí vang lên vô vàn những tiếng nổ lép bép. Rất nhanh, thân hình lão đằng không bay lên, tốc độ vô cùng nhanh.
Hai huynh đệ họ Danh thấy cảnh này cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt ấy chỉ là thoáng qua mà thôi, hai người không ai bảo ai, cánh tay vung ra một thanh chùy thủ màu xanh dương vô cùng bắt mắt. Thanh chùy thủ như bị thứ gì đó dẫn dắt, chợt lóe lên rồi biến mất tăm. Ngay tức khắc, một tiếc "A..." có chút chói tai vang lên. Chỉ thấy hai bắp đùi Mạc lão quỷ bỗng xuất hiện hai vết đâm vô cùng lớn.
- Hừ! Hai tên hèn hạ, sử dụng ám chiêu mà tự nhận mình là cao thủ thế giới hay sao?
Mạc lão quỷ giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thân thể lão vẫn đang ở trên cao, rất khó có thể phát ra công kích như ý muốn.
- Ám chiêu? Mạc lão quỷ cũng nói đến việc dùng ám chiêu là hèn hạ sao? Ta nhớ không nhầm, hai mươi năm trước, một mình ngươi đã âm thầm giết hại hơn trăm mạng người trên đảo Trường Sa. Thế giới ngầm lúc đó cũng đã nghi ngờ ngươi, nhưng ngươi lại chối nguây nguậy. Lần này hai chúng ta dùng "Thanh Linh Chùy" ngay tại đây, có nhiều người chứng kiến, ngươi lại bảo bọn ta dùng ám chiêu? Ngươi nói ra câu ấy không biết liêm sỉ là gì sao?
Hai huynh đệ họ Danh cùng lúc cười vang, cay nghiệt nói.
- Các ngươi?
Mạc lão Quỷ tuy rất giận nhưng không thể phản bác được gì, lão tức tốc hạ thấp độ cao, cánh tay phải chợt lật, một ngọn lửa màu đỏ rực bỗng dưng xuất hiện. Ngọn lửa lắc lư một hồi, thoáng chốc đã huyễn hóa ra một con phượng hoàng màu đỏ vô cùng bắt mắt.
"Huýt..." Con phượng hoàng nhỏ bỗng dưng phát ra một tiếng tiêm minh, đôi cánh mỏng manh nhẹ nhàng vỗ, thân hình nó cứ thế biến mất.
Thấy cảnh này, sắc mặt hai huynh đệ họ Danh lập tức trở lên tái nhợt. Vội vàng tung ra hai tầng tường khí bảo vệ quanh thân.
"Rầm..." một tiếng nổ không quá lớn nhưng khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hai huynh đệ họ Danh ấy vậy mà lại dễ dàng bị con phượng hoàng tiếp cận, cũng may hai người kịp thời phá bỏ tường khí rồi lui lại phía sau, nếu không có lẽ đã bị thiêu thành đống tro.
- Thật không ngờ! Lảo quỷ nhà ngươi cũng là người chủ mưu cướp huyết phượng hoàng ở NewYork năm trước.
Một trong hai huynh đệ họ Danh như nhớ tới gì đó, nghi hoặc nói.
- Mạc lão Quỷ. Thật không ngờ ngươi lại làm nhiều việc ác tới vậy. Huyết phượng hoàng thì ta không có gì để nói. Nhưng việc người giết hại hơn đồng bào của ta ở Trường Sa, ta nhất định không thể tha cho ngươi được. Danh huynh đệ, cổ nhân có câu "Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau". Tuy chúng ta không cùng tôn thờ một chủ nghĩa, nhưng tất cả chúng ta đều chảy chung một dòng máu lạc hồng. Việc phân tranh "Thuận thiên kiếm" hay là lên bỏ đi, ta biết hai huynh chắc chắn có tu luyện chân võ. Nhưng dù sao đi nữa, để có thể lấy được "Thuận thiên kiếm" từ tay ta thì có lẽ hơi khó đó.
Người đàn ông trung niên họ Lệ bỗng dưng cất tiếng nói. Ánh mắt vô cùng cay độc nhìn chằm chằm vào lão già mặt lưỡi cày cách đó không xa.
- Lê huynh không ngờ đã nhìn ra thân phận của chúng ta. Vậy thì xin gởi Thuận Thiên kiếm cho huynh bảo quản một thời gian vậy. Nếu huynh để cho con cháu đời sau bị ủy khuất, đừng trách hai huynh đệ ta không nể tình. Chúng ta đi.
Hai huynh đệ họ Danh trao đổi với nhau một hồi, cuối cùng đành phải nhượng bộ người đàn ông họ Lê. Nói xong, hai người tức thì tung ra hai khối chất nổ, bụp một tiếng, thân hình cả hai đã biến mất.
- Lê huynh, hai người họ thật sự là người Việt sao?
Người phụ nữ đứng cạnh người đàn ông họ Lê nghi hoặc hỏi. Dường như người phụ nữ này có chút không tin cho lắm.
- Bà Phan yên tâm đi. Trên người họ đều toát ra chân khí cường đại. Ta nhìn không nhầm đâu.
Người đàn ông họ Lê nhàn nhạt giải thích một câu, nói xong ông ta lập tức nhảy lên cao, dường như muốn giao đấu với Mạc lão quỷ.
Tuy Mạc lão quỷ có thể khống chế thân hình bay lên cao, nhưng quyền khống chế cũng tiêu hao rất nhiều sức lực. Hơn nữa tốc độ bay lên lại không cao. Chỉ chớp mắt một cái, người đàn ông họ Lê đã đuổi kịp, cánh tay vẽ trên không khí một đường cong kì dị. Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, lớp màng bao bọc quanh người Mạc lão quỷ đã bị chém thành hai, rồi từ từ tan rã.
Mạc lão quỷ thừa biết lần này đến cướp Thuận Thiên kiếm thì phần chết phần sống. Nhưng vì cái máu muốn bành chướng thực lực đã ngấm sâu vào trong người lên lão ta vẫn không ngần ngại dấn thân.
Tuy bị phá bỏ lớp màng bao bọc nhưng lão ta không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào. Hai tay vẽ vào hư không hai ấn kí kì lạ. Tức thì một tiếng huýt gió nhanh như cắt lao tới người đàn ông họ Lê. Tiếng huýt này quả nhiên là của con phượng hoàng màu đỏ kì dị kia.
- Hừ! trò trẻ con.
Người đàn ông họ Lê không hề tỏ vẻ sợ hãi, thân hình tức tốc xuất hiện một tầng kim quang sáng lạn. Tầng kim quang cũng chỉ vừa xuất hiện, một tiếng nổ vang ngay lập tức vang lên. Cả thân hình người đàn ông họ Lê bị bao bọc bởi ngọn lửa màu đỏ đậm.
"Khốn kiếp! không ngờ sức nóng lại bá đạo đến vậy. Bảo sao huynh đệ họ Danh lại có chút cố kỵ với con tiểu phượng hoàng này. Có lẽ phải thoát ra khỏi chỗ này trước đã".
Người đàn ông họ Lê có chút bất ngờ về sức nóng phát ra từ con phượng hoàng. Ông ta vội vàng hét vang một tiếng "Thiết... Phá" tức thì, ngọn lửa đỏ bị đánh bật ra, thân hình ông ta lập tức bắn về phía trước.
"Hừ chỉ là chiêu thức cấp thấp nhất đã dễ dàng phá bỏ sự kiểm soát của ngọn lửa. Quả nhiên những kẻ đạt tới cảnh giới chí tôn không hề đơn giản"
Mạc lão quỷ thật sự có chút sợ hãi, nhưng lão ta lập tức tập trung trở lại. Cánh tay một lần nửa lật lên. Lần này trên tay lão lại xuất hiện một sợi dây màu tím ngắt. Miệng lão lẩm nhẩm vài câu ấn chú kì dị. Tức thì sợi dây như bị thứ gì đó điều khiển, bay thẳng tới thân thể người đàn ông họ Lê. Tuy nhiên, sợi dây này lại không có được tốc độ cao cho lắm, người đàn ông họ Lê dễ dàng tránh thoát. Mắt thấy Thuận Thiên kiếm sắp tới tay, chân ông ta lập tức vẽ lên không trung một đường cong hình bán nguyệt. Tức thì, một đạo đao phong vô hình vô sắc lấy tốc độ vô cùng bá đạo kích bắn đi. Đạo đao phong chỉ chạm nhẹ đã khiến sợi dây bị cắt làm đôi, nhanh chóng rơi xuống. Không những thế, đạo đao phong còn hùng hổ lao tới người Mạc lão Quỷ. Thấy cảnh này, Mạc lão quỷ không thể bình tĩnh được nữa. Vội vàng vung tay định làm một ấn chú nào đó. Nhưng kì lạ thay, đúng lúc đó thất khiếu lão ta liền chảy máu. Khuôn mặt lão ta biến dị không ngừng, thân thể vốn gầy còm bỗng dưng trướng lên, lớn đến mức muốn nổ tung.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, một tiếng nổ vang lên. Không trung văng đầy máu thịt, quỷ dị không thể tả. Lấy được thanh kiếm về tay, người đàn ông họ Lê có bất ngờ, cùng khó hiểu hạ xuống đất. Ông ta đưa mắt nhìn đám máu huyết giữa lòng sông, lông mày có chút nhíu lại.
- Lê huynh! Chuyện này là?
- Không phải ta làm! Dường như lão ta đã bị trúng bùa chú gì đó.
- Bùa chú?
- Ta cũng chỉ đoán vậy thôi... Chúng ta đi...