Tuy loại bánh gạo này rất khó ăn, nhưng công hiệu thì quả thực rất tốt. Khi Tuấn vừa nuốt xuống, thân thể bỗng dưng tỉnh táo lại, bao nhiêu mệt mỏi cũng từ từ tan biến. Cái bánh tuy không quá lớn nhưng những gì nó mang đến lại khiến người ta có cảm giác không thể tin tưởng được. Hắn đi tới hòn nam bộ gần cửa đại điện, múc một vốc nước phả vào mặt.
- Không ngờ nước ở đây lại chứa nhiều linh khí tới vậy.
Cảm thấy tinh thần đã hoàn toàn tỉnh táo, Tuấn vội vàng rời khỏi trung tâm của Hóa Ảnh môn, định bụng sẽ quay lại khu nghĩa trang. Rẽ trái rồi lại rẽ phải, qua vài lối ngoặt cuối cùng Tuấn cũng tiến tới khu vực ngoại môn đệ tử.
Ngoại môn đệ tử và Nội môn đệ tử có sự phân bố hoàn toàn bất đồng. Hóa Ảnh môn có diện tích vô cùng lớn, theo tính toán cũng phải tới vài trăm héc ta là ít. Trong đó khu vực nội môn thì vô cùng rộng lớn, ước tính phải chiếm / diện tích, nhưng khu vực ngoại môn lại vô cùng eo hẹp, chỉ chưa đầy /. Diện tích còn lại được dùng để bố chí các cấm chế đại trận, khu vực luyện công v.v...
Tuy diện tích sống của đám đệ tử ngoại môn vô cùng eo hẹp, nhưng kì thực số lượng đệ tử ngoại môn lại vô cùng lớn, thấp nhất cũng phải gấp lần số lượng đệ tử nội môn. Họ sống và làm việc tại các khu mỏ, khoáng thạch, thời gian dành cho tu luyện thực sự rất ít. Cũng vì những lý do đó, cho dù họ có cố gắng đến mấy cũng khó lòng tiến vào cảnh giới Luyện Khí.
Không chỉ Hóa Ảnh môn, ngay cả Ly Hỏa, Nhất Nam, Không Động đều chiêu mộ rất nhiều ngoại môn đệ tử. Rất đơn giản, họ muốn kiếm nhân lực giúp khai thác khoáng sản, bồi đắp linh thú v.v... Tất nhiên họ cũng không ngại việc ban tặng các loại pháp khí, công pháp cho đám đệ tử ngoại môn, nhưng đa số những loại pháp khí, công pháp ấy chỉ thuộc dạng thấp kém, không đáng chú ý.
Tuy nói những thứ thấp kém ấy không đáng gì, nhưng với những tu sĩ có linh căn tạp lại vô cùng quý giá. Thử nghĩ mà xem, nếu không ra nhập môn phái họ bắt buộc phải đi trên con đường tán tu. Mà tán tu kì thực không khác gì một đám ô hợp, một chút tâm đắc cũng không có, ngoài việc cướp giật, tranh đoạt ra thì không còn cách gì để tìm kiếm bảo vật cả. Những gã tán tu có thực lực thấp kém phần lớn là chết, một số ít bị tu tiên giới truy sát. Cũng vì vậy, tán tu thật sự là con đường cụt của bất kỳ gã tu sĩ nào.
Đi qua vài ngã rẽ, cuối cùng Tuấn cũng thấy được cánh cổng dẫn ra phía sau núi.
- Này! Lý sư huynh, từ hôm huynh đánh tên phế vật kia, có thấy hắn trở lại không?
Xa xa có tiếng người nói chuyện với nhau. Thanh âm này có chút hơi cao, vừa giống giọng nữ, vừa giống giọng nam.- Ài! ta cũng chẳng rõ hắn bây giờ thế nào nữa, nói thật cú đấm đó của ta chỉ mang / sức lực mà thôi. Không nghĩ tới hắn lại trực tiếp ngã khụy. Thật đúng là phế vật mà, ta chẳng hiểu một tên phế vật như vậy có tư cách gì mà tiến vào nội môn kia chứ.
Một giọng nói khàn khàn khác cũng thở dài đáp.
- Sư huynh không biết rồi. Ta có nghe nói, linh căn của hắn là loại mạnh nhất trong tất cả các linh căn. Chỉ tiếc ở một chỗ, môn phái chúng ta không có đủ tài bảo để bồi đắp cho hắn mà thôi. Nếu là năm trước ta dám chắc hắn sẽ là một nhân tài bậc nhất.
Thanh âm nửa nam nửa nữ mang theo ý cười nói.
- Ngươi nói cứ như ngươi biết rõ lắm vậy.
Gã được xưng là sư huynh nhếch mép cười, dường như không quan tâm cho lắm.
- Sư huynh không thể không tin ta, thông tin này ta dùng viên hạ phẩm ngũ hành để đổi đó.
Gã sư đệ có giọng nói nửa nam nửa nữ không cho là đúng nói.
Gã sư huynh nghe cái giá mà tên sư đệ trả để đổi cái thông tin này thì có chút bất ngờ, hạ phẩm ngũ hành thạch nói ra cũng không phải quý hiếm gì. Nhưng với một đám đệ tử ngoại môn như hắn thì thực sự là cả một gia tài. Nên nhớ hạ phẩm ngũ hành thạch có thể giúp bọn hắn rút ngắn thời gian thổ nạp cả một thời gian dài nha. "Xem ra sự việc lần này có chút phức tạp rồi đây"
- Sư đệ! theo ngươi giờ ta phải làm gì để giải quyết vấn đề này đây?
Gã sư huynh có chút đau đầu, nếu tên kia mà tới bẩm báo với sư thúc thì chắc chắn hắn sẽ bị phạt. Mà tội cố ý gây thương tích với đệ tử nội môn có tu vi thấp thật sự không nhẹ đâu, có khi ngay cả cái mạng cũng chẳng còn ấy chứ.
- Sư huynh! trực tiếp diệt khẩu thôi, ta nghe nói trên người hắn có một cuốn công pháp hoàn chỉnh, nếu lấy được ta và huynh sẽ hiệp lực bỏ trốn. Với một cuốn công pháp hoàn chỉnh, ta không tin mình không thể tiến vào luyện khí kì
Gã sư đệ ánh mắt sắc lạnh nói.
- Xem ra sư đệ đã có chủ ý này từ đầu. Được! vậy ta và ngươi cùng đi.
- Tốt! Ta cũng muốn làm nhanh một chút.
Hai thân ảnh lập tức ra tốc, nhằm hướng sau núi mà đi.
Tuấn hiển nhiên không có nghĩ tới sự sống chết của mình lại đang bị người khác tính toán. Hắn lúc này còn đang loay hoay nhặt vài viên đá có bề mặt nhẵn nhụi ở ven đường. Dường như hắn đang muốn làm một thứ gì đó.
Nhặt nhạnh một hồi, cuối cùng Tuấn cũng kiếm được hơn trăm viên có kích thước gần bằng quả trứng, bề mặt nhẵn nhụi và đều có màu xanh đen.
- Lần đầu tiên thi triển pháp trận, hi vọng sẽ thành công, mình không thể cứ yếu mãi như vậy. Nhất định phải đạt tới Hắc Anh.
Tuấn nắm chắc một viên đá, ánh mắt toát ra sự quyết tâm không gì không làm được. Cuối cùng hắn mới lấy từ bến trong túi quần ra một cái bao, cẩn thận bỏ số đá đó vào, vác cái bao trên vai, bước chân nhanh hơn mấy lần.
Tuy nói cái nghĩa trang Tuấn quản lý nằm ngay phía sau núi thế nhưng ít nhất cũng phải mất hơn phút mới đi tới nơi. Theo Tuấn biết phía sau khu nghĩa trang này vài ngàn mét còn có vài chục động phủ nhỏ. Những động phủ này hầu hết được mở để cho đám đệ tử có tư chất tốt tu luyện, nơi này linh khí sung túc, dễ dàng đả phá bình chướng hơn.
Tuấn cũng không quan tâm tới mấy thứ đó lắm, hắn không có ý định sẽ ở lại nơi này quá lâu. Đợi khi thanh tẩy hoàn tất khu nghĩa trang kia hắn sẽ trực tiếp rời khỏi. Một khi đã tiến vào Hắc Anh, hắn không thể đánh được ai, nhưng để chạy thì hắn dám nắm chắc bảy, tám phần. Vì sao ư? bởi vì khi đã là một tử thần chân chính hắn có thể dịch chuyển tức thời, cũng có thể khiến cơ thể hóa thành dạng linh hồn.
Nói chung đây cũng chỉ là dự tính của Tuấn mà thôi, còn về sau có xảy ra chuyện gì bất chắc hay không thì hắn cũng không có khả năng phán đoán.
Về tới khu nghĩa trang, Tuấn lập tức vứt cái bao xuống, cẩn thận bố trí một tòa pháp trận kì lạ. Nhìn thì vô cùng hỗn tạp, nhưng thật ra đều có tính toán, một li cũng không thể sai.
Tuấn càng ngày càng cảm thấy căng thẳng, tuy đã lấy lại được một chút pháp lực nhưng việc truyền linh lực vào từng viên đá lại khiến hắn có chút khó khăn. Nếu xem xét về mặt thiên phú để bố trí pháp trận có lẽ chỉ dành cho đám tử thần dùng "sinh tử ký" thì tốt hơn. Bọn họ thường dùng linh lực truyền vào ngòi bút để lấy mạng người, như vậy việc bày bố trận pháp sẽ tương đối thuân lợi hơn những kẻ dùng kiếm như hắn.
Tuấn càng ngày càng cảm thấy căng thẳng, chỉ cần sơ xảy một chút thôi là cả tòa pháp trận sẽ nổ tung. Hắn không bị thương nhưng pháp lực sẽ bị tiêu hao sạch sẽ. Không mất mười bữa nửa tháng thì khó mà hồi phục lại được.
Hơn viên đầu tiên Tuấn bố trí tương đối thuận lơi, nhưng sau viên độ khó tự dưng nhân lên gấp bội. Nguyên nhân chủ yếu là linh lực của hắn bị tiêu hao quá nhiều, khó có thể ổn định như lúc bình thường được. Mà việc bố trí trận pháp lại bắt buộc phải đều đặn, liên tục, nếu không duy trì được trận pháp cũng vô vọng phát ra uy lực.
Hơn ba mươi phút qua đi, mồ hôi trên trán Tuấn đổ ra không khác gì mưa, số đá trên tay hắn còn không ít hơn con số bốn mươi.
Một giờ sau, cơ thể Tuấn không ngừng run rẩy, đôi môi nứt nẻ, cơ mặt co rút liên tục, càng ngày càng quỷ dị. Số đá hắn cầm trên tay còn hơn chục viên nữa.
Hai giờ sau, Tuấn cố gắng ổn định thân hình, chậm rãi rót chút linh lực cuối cùng vào viên đá. Cánh tay run run đặt nó xuống nền đất, khoảnh khắc hắn đặt viên đá xuống thì cũng là lúc hắn ngã gục. Nhưng hắn vẫn cố gắng giữ cho mình thanh tỉnh, rút từ bên hông một con dao găm, trực tiếp cắt cổ tay mình, cuối cùng hắn mới nhắm mắt lại...