Cơ thể cô cứ thế mà rơi xuống.
Rơi mãi, rơi mãi, tưởng như là vô tận…
(Mình sẽ chết thế này sao? Trong khi lời hứa với bố mẹ vẫn chưa…)
Tuyệt vọng đến mức đầu óc quay cuồng.
Chẳng còn cách nào để mà sống sót.
Dù vậy, cô không cam tâm.
Cô ước trở thành hiệp sĩ. Một hiệp sĩ lẫy lừng. Một người được cả xã hội công nhận…
(Vậy nên, mình không…)
“Mình…!!”
Bịch một cái, cô bật dậy.
“…Ể?”
Cô mở mắt.
Trước mắt cô không phải là vách đá gồ ghề, mà là một hang động uốn lượn.
Xung quanh cơ man toàn là đá, một hang động âm u. Chỉ có một chút ánh sáng le lói phía cửa hang.
(Gì thế này? Sao mình lại ở đây? Chuyện gì đã…?)
Chính cô chẳng hiểu sao bản thân lại cái chốn này.
Ngơ ngác nhìn quanh, cô thấy thanh kiếm của mình dựa vào vách hang. Cùng với đồ đạc. Mà, không chỉ có vậy. Treo lủng lẳng trên trần hang phía kia là cành cây, nơi bộ đồ ướt sũng của cô đang được phơi khô.
(Tức nghĩa là…)
Cô vội nhìn xuống cơ thể mình.
“A…ưư.....”
Cô trần như nhộng. Trên người không một mảnh vải che thân.
Bộ ngực nở nang, vòng eo thon gọn, vùng kín lấp ló sau lớp lông mu mỏng manh, tất cả đều bị phơi bày ra hết cả.
Má cô nóng bừng trong sự xấu hổ vô cùng tận. Dù chẳng có ai, cô vẫn vội lấy tay che ngực và vùng kín minh lại. Rõ ràng là có người đã đưa cô tới đây.
(N-nhưng… ai mới được chứ?)
Cô cố gắng lục lại trí nhớ trong bối rối.
Cô nhớ mình đã chiến đấu với con quỷ khổng lồ mang hình dáng của một con nhện. Nhưng hình thái đó chỉ là ảo ảnh được tạo ra bởi phép thuật. Hình dạng thật của con quỷ đó lại là một cô gái tóc bạc kim trông rất xinh đẹp.
“Lần đầu thấy bồng lai tiên cảnh à”
Bỗng một giọng nói vang lên.
“—Hả!?”
Cô chộp lấy thanh kiếm, thủ thế phòng ngự.
“Chĩa kiếm vào ân nhân cứu mạng mình? Vô lễ quá nhỉ”
Một cô gái đứng đó.
Một cô gái với mái tóc bạch kim ngắn, mang trên mình một chiếc váy kiểu gothic màu đen, trông chẳng ăn nhập gì với cảnh hang động này.
Chính nó, là hình dạng thật của con quỷ trong ký ức của cô… (Không, nhưng… có hơi khác…)
Rồi cô cũng nhận ra sự khác biệt.
Con quỷ cô gặp lúc đó có trên đầu một cặp sừng. Cả màu mắt cũng khác. Mắt con quỷ trong ký ức khi ấy đỏ như máu. Còn bây giờ lại vàng kim, lấp lánh tựa như mắt mèo.
Làn da trắng muốt, đôi mắt to tròn, váy gothic, vóc dáng lại còn nhỏ hơn cả Saria, làm cô ấy trông thực sự giống như một con búp bê.
“Đang thắc mắc là sao ta lại khác với trong ký ức của cô à. Thế thì......như này đúng không?”
Như đọc được suy nghĩ của Saria, cô gái mỉm cười.
Cùng lúc đó, một luồng năng lượng tỏa ra từ cơ thể nhỏ bé của cô gái ấy. Saria cảm thấy da mình như tê dại đi.
Rồi cơ thể cô gái biến đổi.
Sừng mọc ra từ đầu, mắt chuyển hóa từ vàng kim chuyển sang đỏ thẫm. Giống hệt như con quỷ cô gặp lúc đó — không, sự biến hình chưa dừng lại.
Đôi cánh dơi mọc ra từ lưng. Cả một cái đuôi chui ra từ dưới váy nữa… Hình dạng rõ ràng không phải là thứ con người sẽ có.
“…Ah, là quỷ…”
Saria siết chặt thanh kiếm.
“Đúng. Ta là quỷ. Ác quỷ Anya… Hân hạnh được gặp”
Không hề nao núng trước mũi kiếm, Anya tự giới thiệu bản thân mình với một giọng nói trong trẻo tựa tiếng chuông nhà thờ.
“Ư!”
Saria cố ngồi dậy. Cô phải đứng dậy ngay nếu không thì sẽ không thể phản ứng kịp với đối phương.
Nhưng vừa đứng lên, cô liền loạng choạng. Cô không thể đứng vững. Saria lảo đảo rồi ngã dựa vào vách hang.
“Đừng cố nữa. Rơi xuống vách núi, bị nước cuốn trôi… cô hẳn đã mất sạch sức rồi. Tình trạng thế thì làm sao mà đánh đấm được nữa”
“Kh-không hề…”
Cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
“Thôi diễn hề lại đi. Với lại nhé, đe dọa ta trong lúc này, với bộ dạng kia, trông nực cười thật đấy”
Anya cười khúc khích.
“Ể? Ah…”
Lúc này, cô mới nhớ ra là mình đang trần truồng. Saria lại định lấy tay che thân.
(Không được…)
Nhưng cô không thể. Cô không thể rời mắt khỏi đối phương.
Dù hai má cô nóng ran, Saria cô vẫn nắm chặt thanh kiếm mà chĩa về phía Anya.
“Ta hiểu rồi. Cô cũng gan dạ đấy chứ. Nhưng cố làm gì. Dù sao ta cũng không có ý định làm hại cô”
“Không định làm hại?”
“Phải, đúng vậy. Thế nên, hạ kiếm xuống mà bình tĩnh lại đi”
Vừa nói, Anya vừa thu lại cặp sừng.
Mắt cô ta từ đỏ máu chuyển về vàng kim. Đôi cánh và đuôi cũng biến mất theo. Bầu không khí căng thẳng trong hang động dịu hẳn xuống.
Có vẻ như cô ấy thực sự không có ý định làm hại ai – hay ít ra là trông như vậy. Thật khó tin. Suy cho cùng, đối phương là một con quỷ. Mà quỷ thì chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để lừa gạt con người.
Và dĩ nhiên, Saria không thể hạ thanh kiếm của mình xuống. Dù loạng choạng, cô vẫn giữ vững tư thế, thanh kiếm chĩa thẳng vào Anya. Cô cắn răng chịu đựng nỗi xấu hổ ê chề khi bị nhìn thấy trong bộ dạng bị phơi bày hiện tại…
“Thái độ đó… Cô không tin ta à?”
“Dĩ nhiên là không. Ngươi là quỷ mà!”
“…Ừ thì đúng là vậy. Mà bộ cô không tự thấy thắc mắc à, như sao quỷ lại ở đây ấy?”
“Hả?”
Cô ta đang nói gì vậy?
Không hiểu ý đối phương, Saria nghiêng đầu.
“Ý ta là, cô nghĩ ai đã cứu một cô gái bất tỉnh rơi xuống nước từ vách núi hửm?”
“C-cái đó…”
Saria nghẹn lời.
Cô đã được cứu ai đó cứu. Đó là sự thật không thể chối cãi. Nhưng, là ai mới được?
Và người đầu tiên cô nghĩ đến lại chính là người đang đứng trước mặt cô đây…
“Không, không thể nào. Một con quỷ đã cứu mình? Sao mà có thể.”
“Thế mà là thật đấy. Vì ta là ân nhân của cô mà.”
Anya cười toe toét.
“…Hay có người đi ngang qua và thấy mình… Không, không thể có chuyện đó được…”
Chính Saria cũng hiểu điều đó phi thực tế.
Khu rừng này cách rất xa nơi con người sinh sống. Hơn nữa, đây lại là nơi quỷ dữ ẩn náu, người bình thường chẳng dại gì mà bén mảng tới. Cũng có thể là một thợ săn quỷ khác… tuy không hẳn là không có khả năng nhưng lại quá hão huyền.
Dù khó tin, nhưng cô buộc phải chấp nhận.
Chết lặng. Cơ thể cô bủn rủn, đánh rơi thanh kiếm xuống đất.
“Thông suốt rồi nhỉ”
Anya có vẻ hài lòng với phản ứng của Saria.
“…Nhưng, tại sao?”
Vẫn còn choáng váng, Saria lẩm bẩm.
Đối phương là quỷ. Một sinh vật coi con người không khác gì là thực phẩm. Tại sao lại cứu cô? Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Chắc cô đang tự hỏi lý do tại sao ta lại cứu cô đúng không? Lý do rất đơn giản.”
Cô quỷ nhìn Saria chằm chằm.
“…Ta muốn cô che giấu ta một thời gian”
Đó là câu trả lời cho câu hỏi của Saria.
“Che giấu…? Tôi không hiểu.”
“Thế thì... Nhìn đây.”
Anya búng tay. Chiếc váy gothic trên người cô ta tan biến thành cát bụi. Trước mắt Saria là hình hài thật sự của cô gái quỷ.
Làn da trắng hơn cả da Saria, mịn màng như tơ lụa. Cô ta thấp hơn Saria, nhưng ngực lại lớn hơn một chút. Vòng eo săn chắc. Hông nở nang, đùi đầy đặn — một thân hình đúng chuẩn một phụ nữ. Tuy nhiên, vùng kín không một sợi lông lại mang đến cảm giác ngây thơ, trái ngược với thân hình gợi cảm. Một sự kết hợp có phần lạc lõng.
(…Vẫn, đẹp…)
Dù cùng là nữ giới, nhưng trong thoáng chốc, Saria đã bị hút hồn. Không chỉ khuôn mặt, mà cả cơ thể cô ta, đều đẹp tựa như
búp bê…
(Nhưng, không phải!!)
Saria nhanh chóng bừng tỉnh.
“Sao cô lại khỏa thân?”
“Nhìn là biết ngay. Nhìn đi…rất tệ, nhỉ?”
Vừa nói, Anya vừa chỉ vào vết thương quanh rốn. Dấu vết của một vết thương bị gây ra bởi ma pháp…
“Gì!? Cái gì vậy?”
Vết sẹo trông thật lạc lõng trên cơ thể tuyệt mỹ của cô ta. Saria nhăn mặt, theo bản năng mà hỏi lý do.
“Bị thương do đánh nhau với thợ săn quỷ”
Anya giải thích tỉnh bơ.
“Cô đánh nhau với thợ săn quỷ á? Bọn họ ở đây sao?”
“Ừ, lúc ấy thật sự gặp rắc rối đấy. Đám đấy xuất hiện bất ngờ rồi đánh úp ta…”
Anya vừa cười vừa xoa bụng dưới.
Giọng điệu và thái độ của cô ta rất nhẹ nhàng, khó mà đoán được vết thương nặng nhẹ ra sao, nhưng…
(Mình cảm nhận được chút tàn dư sức mạnh còn sót lại. Đối thủ của cô ta là pháp sư của một gia tộc lớn sao? Nếu vậy thì mức độ tổn thương này có vẻ hợp lý)
Saria ước lượng.
“Vậy, những thợ săn quỷ đó giờ sao rồi? Cô giết họ rồi à?”
“…Ta mà làm được thì tốt rồi”
Anya lắc đầu.
“Ta bị thương nặng quá, không đánh trả được. Đúng lúc đang bỏ chạy thì ta gặp cô”
Nói rồi, Anya bỏ tay khỏi bụng.
Vết thương biến mất. Saria không biết cô ta làm thế nào, nhưng chắc hẳn là dùng ma thuật để che giấu.
“…Ra vậy, hiểu rồi”
Cô đã hiểu gần hết những gì Anya nói.
“…Nhưng khoan đã, đừng nói với tôi là…”
Rồi cô cũng đoán ra câu trả lời.
“Cô muốn tôi che giấu cô khỏi những thợ săn quỷ sao!?”
“Ưmm, thì là vậy chứ còn gì nữa”
Anya gật đầu thừa nhận những gì Saria nói.
“Tất nhiên là không phải mãi mãi đâu. Chỉ cần đến khi vết thương này lành là được. Chỉ cần nó phục hồi, thì ta có thể tự bảo vệ mình khỏi lũ thợ săn quỷ đó”
Cô ta nói như thể "nếu không bị đánh úp thì đừng hòng ta đây sẽ thua lũ thợ săn đó".
“Thế nào?”
Cô ta nhìn Saria với ánh mắt cầu khẩn.
“Thế nào là thế nào… Dĩ nhiên là không! Bảo vệ một con quỷ á? Làm như tôi sẽ làm ấy! Tôi đến đây để tiêu diệt cô kia mà!”
Và tất nhiên Saria, không đồng ý.
Bảo vệ quỷ, những sinh vật gây hại cho con người, là điều không thể chấp nhận được. Đặc biệt là khi cô khao khát trở thành một hiệp sĩ. Cô muốn trở thành người bảo vệ mọi người khỏi cái ác, chứ không phải kẻ tiếp tay cho cái ác.
“Ra là vậy. Lập luận của một hiệp sĩ nhỉ. Mà nhìn sao thì cô và ta là kẻ thù mà ha”
“Dĩ nhiên!”
“Nhưng, cô có chắc không, hiệp sĩ ơi?”
Miệng Anya cong lên thành một nụ cười rùng rợn.
“Nụ cười nham hiểm gì thế… Cô đang âm mưu điều gì?”
Saria có linh cảm chẳng lành.
“Âm mưu gì sao? Ta là ân nhân cứu mạng của cô mà. Nếu không có ta thì cô đã chết rồi. Chẳng lẽ cô lại nỡ lòng nào làm ngơ trước lời thỉnh cầu của ân nhân mình sao?”
"Cái đó...."
Hai từ “ân nhân” như mũi dao đâm thẳng vào ngực Saria.
Lời Anya nói hoàn toàn hợp tình. Nếu không có con quỷ này, chắc chắn cô đã chết, điều đó hoàn toàn hợp lý.
Nhưng, dù cho là vậy…
“Mà này, hiệp sĩ… Cô muốn trở thành hiệp sĩ có đúng không?”
“Sao!? Sao cô biết!?”
Như sét đánh ngang tai. Saria trợn tròn mắt. Chẳng lẽ con quỷ này có thể đọc được suy nghĩ hay sao?
“Sao ta biết á? Thì cô nói với ta mà”
“Cô đã nói với ta lúc chúng ta gặp nhau đấy… rằng ‘ta sẽ trở thành một hiệp sĩ. Ta không thể chết…bla bla bla’”
Một biểu cảm gần như thích thú hiện lên trên khuôn mặt Anya.
“Chuyện đó… thì…”
Vai Saria chùng xuống. Nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc.
“…Thì đúng. Tôi muốn trở thành hiệp sĩ. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì chứ!?”
Cô phản bác lại.
“Rất đơn giản”
Anya đáp lại đầy tự tin.
“…Cái gì mà đơn giản!?”
“Vì, chẳng phải sao? Hiệp sĩ là những người trọng nghĩa. Họ luôn báo đáp ân tình. Nhất là ân cứu mạng… Bộ cô không nghĩ vậy à?”
Anya cười mỉm, nhìn thẳng vào mắt Saria.
“Ư… ư…”
Saria cố gắng giữ vững ánh mắt. Cô tự nhủ rằng mình không được nao núng…
Nhưng cuối cùng, cô cũng chịu thua. Như thể cam chịu số phận, Saria đành phải quay mặt đi.
".....T-thì…”
Hiệp sĩ mà Saria hằng mong ước là một hiệp sĩ được mọi người công nhận. Cô không thể làm ngơ trước nguyên tắc cơ bản của hiệp sĩ, đó là báo đáp ân tình, dù cho đối phương có là quỷ đi chăng nữa…
“Biết ngay mà. Vậy… cô tính sao, che giấu ta giúp ta nhé?”
Anya ưỡn ngực, vẻ mặt đắc thắng. Với vóc dáng nhỏ nhắn và khuôn mặt trẻ trung, trông cô như một đứa trẻ đang tự hào. Khá là đáng yêu.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó. Saria nghiến răng, bực bội gật đầu. Anya cười rạng rỡ.
“Nh-nhưng mà, nhưng mà!”
Saria nhìn Anya với vẻ mặt van nài.
“Nhưng mà? Nhưng mà cái gì?”
“Tôi sẽ che giấu cô. Nhưng chỉ đến khi vết thương của cô lành lại thôi đấy”
“Thì tất nhiên, ta hiểu mà”
Anya gật đầu.
“Không, cô không hiểu. Nghe này… Khi vết thương của cô lành, tôi sẽ không chỉ dừng lại ở việc che giấu cô không đâu”
Saria nhìn thẳng vào Anya. “Lúc ấy, tôi sẽ giết cô. Quỷ Anya… Với tư cách là một hiệp sĩ, tôi nhất định sẽ tiêu diệt cô!”
Cô tuyên bố chắc nịch.
Anya có vẻ hơi bất ngờ. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô ta lại mỉm cười.
“Ta tưởng ta đã cho cô thấy sức mạnh của ta rồi kia mà, cô vẫn cứng đầu thật đấy. Mà được thôi, thích thì chiều…”
Cô ta ngừng lại một chút, vẻ mặt hơi bối rối.
“Cô tên Saria, nhỉ?”
“Saria Heartness.”
Saria nhanh chóng hiểu ý Anya.
“Ra vậy… Saria… Tên hay đấy”
Vừa lẩm bẩm tên cô, Anya vừa nói tiếp, “Lúc đó ta cũng sẽ dốc hết sức đấy, Saria… khi đối phó với một hiệp sĩ”
Tiếp tục cuộc trò chuyện dang dở. Anya nhìn thẳng vào mắt Saria. Đôi mắt vàng kim long lanh.
Lần này, Saria không né tránh.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
“À đúng rồi…”
Và rồi như sực nhớ ra điều gì đó, Anya lên tiếng sau một lúc.
“Gì?”
“Không có gì, mà thực ra ta còn một việc nữa muốn nhờ cô ”
“Một việc nữa? Chẳng phải che giấu là đủ rồi sao?”
“Đủ thì đủ rồi, nhưng nếu chỉ có vậy thì cô sẽ phải che giấu ta mãi mãi đấy”
“Mãi mãi… ý cô là… nó không tự lành được à?”
Saria hỏi. Còn Anya gật đầu.
“Vết thương này…nó khá là sâu. Nếu để tự lành thì cũng được thôi, ta thì không nói làm gì, nhưng để nó tự lành thì chắc phải mất cả đời cô đấy. Cho nên…ta cần cô giúp ta chữa lành nó”
“Cái… Nhưng tôi có biết làm gì đâu”
Saria muốn trở thành hiệp sĩ, chứ không phải thầy thuốc. Dù cô có học được vài kỹ thuật sơ cứu từ cuốn sổ tay hiệp sĩ của gia tộc Heartness đi nữa, thì nó cũng chỉ là sơ cứu, với những vết thương nặng như thế thì cô cũng chẳng biết phải làm cách nào.
Nhất là khi đối phương lại là quỷ.
“Ta yêu cầu cô chữa trị cho ta hồi nào?"
Anya cười chua chát như thể nó đọc được suy nghĩ của Saria. Xem ra con quỷ này rất thông minh.
“Vậy cô muốn tôi làm gì cơ?”
“Đơn giản thôi. Tôi muốn hấp thụ tinh hoa của cô để chữa lành vết thương. Từ cơ thể của cô. Mà cô đến đây săn quỷ, chắc cô cũng biết nguồn gốc sức mạnh của quỷ là gì mà, đúng không?”
“… Cảm xúc của con người…”
“Đúng vậy…”
Anya gật đầu.
“Nhưng, cũng không hẳn là vậy”
Cô ta lắc đầu, giải thích, “Cái mà bọn ta cần là năng lượng được tạo ra từ cảm xúc của con người. Đặc biệt là nỗi sợ hãi…”
Nghe vậy, Saria hỏi:
“Vậy cô định làm gì? Dọa tôi à?”
“…Mà, đó là cách nhanh nhất. Nhưng tạo ra nỗi sợ hãi thì cũng không dễ. Tận dụng yếu tố bất ngờ thì là một chuyện khác, ý là cô không thấy việc kiểu "Ta chuẩn bị hù này, ngươi chuẩn bị sợ đi" nó bị kỳ à?”
Lập luận có lý.
Nhưng nếu vậy, Anya định làm gì?
“Phụ hồi từ nỗi sợ không được. Vậy nên, ta sẽ tạo ra thứ năng lượng đó, nhưng bằng một cảm xúc khác”
Chưa kịp để Saria hỏi, Anya đã trả lời.
“Cảm xúc mà tạo ra nhiều năng lượng nhất, sau nỗi sợ hãi”
Cô ta vừa nói vừa tiến lại gần Saria.
Bước đi giữa hang động với thân hình khỏa thân, cô ta tiến đến gần Saria, người cũng đang không mảnh vải che thân.
“C-cô làm gì thế?”
Dù là cùng giới tính, nhưng việc khỏa thân trước mặt nhau vẫn làm Saria thấy ngại.
Anya đặt nhẹ tay lên má Saria, thì thầm, “Cảm xúc ta cần là dục vọng”
“Đúng vậy, dục vọng…”
Theo lời con quỷ, đó là cảm xúc tuyệt vời nhất đối với chúng, sau nỗi sợ hãi.
“Chạm vào người đang khao khát. Như vậy ta có thể hấp thụ tinh hoa của họ”
Vừa nói, Anya vừa vuốt ve má Saria.
Không chỉ má. Cô ta còn chạm xuống cổ, rồi ngực Saria.
“Nè! C-cô làm gì thế!!”
Saria cố gắng tạo khoảng cách trong cơn hoảng loạn.
“Nào, Saria. Đừng chạy chứ,....Nếu cô chạy, thì sao ta lấy tinh hoa của cô được. Mà nếu không lấy được, vết thương của ta sẽ không lành được đâu. Cô muốn vậy sao?”
“Nhưng, chuyện này…vô lý. Tôi là hiệp sĩ… mà hiệp sĩ không có làm… những chuyện như vậy…”
Nói đúng ra là cô vẫn chưa phải là hiệp sĩ chính thức. Nhưng cô có trái tim của một hiệp sĩ. Nên cô không nên bị kích thích bởi những chuyện như thế này.
“Vậy, giờ thì sao?”
Anya nhìn Saria chằm chằm.
Không như lúc trước, ánh mắt cô ta lúc này vừa mãnh liệt, vừa nồng nàn si mê.
“Đ-đừng… nhìn nữa…”
Bị thái độ khiêu khích của Anya làm bối rối, tim Saria đập thình thịch. Bị nhìn trong tình trạng này, cô xấu hổ vô cùng, nên cố gắng lùi xa Anya ra. Nhưng đúng lúc đó…
Chụt
“Ưm!?”
Môi Anya áp lên môi Saria.
Một cảm giác mềm mại. Không chỉ mềm mại, mà còn ấm áp. Dù đối phương là quỷ, nhưng hơi ấm đó lại khiến cô thấy dễ chịu.
Trong khoảnh khắc, Saria cảm thấy toàn thân bủn rủn.
“C-cô làm gì vậy!?”
Nhưng nụ hôn chỉ thoáng qua.
Saria vội vàng đẩy Anya ra.
“Sao cô… đột nhiên…”
Bối rối trước những gì vừa xảy ra, Saria quát lên.
“Hehehe.”
Nhìn Saria đang bối rối, Anya cười khoái trá.
“C-có gì mà buồn cười chứ!?”
“Không có gì… Chỉ là… ta vừa đạt được thứ mình muốn mà thôi”
Nụ cười của Anya hướng về Saria bối rối, và đó, chính xác là nụ cười của một ác quỷ.