Tôi khóc gọi mẹ, bảo bọn họ tranh thủ vào nhanh, mẹ chồng tôi không thể vào đây được, chỉ cần bọn họ vào đây là tôi sẽ không bị uy hiếp.
“Khóc cái gì mà khóc, lớn như thế rồi có chút chuyện cũng không nhịn được, không phải là con sinh chuyện sao, mẹ chồng con nói với mẹ…” Mẹ tôi thấy tôi khóc liền nhíu mày, không an ủi tôi mà lại mở miệng trách cứ.
“Tiểu Di à, con thật sự khiến cha mẹ mất mặt. Nuôi con lớn như thế, gả con cho người ta nhưng con lại khiến người ta tìm tới hai ông bà già này than trách. Ở thôn quê muốn con dâu sinh cháu trai mà khó như vậy sao? Con lại không phải không thể sinh?!”
“Nghe lời mẹ chồng con, mau bỏ búa xuống rồi về sống cùng mẹ chồng con…” Mẹ tôi nói.
Những lời này có không hiểu, có trách cứ nhưng càng nhiều hơn chính là lấy lòng mẹ chồng tôi.
Tôi không biết quan hệ giữa mẹ chồng và mẹ tôi hòa hợp từ khi nào, rõ ràng trước khi kết hôn một tháng mẹ tôi còn cùng mẹ chồng vì lễ vật ăn hỏi còn mặt đỏ tía tai, vì cháu trai bọn họ lại quay đầu cũng nhau đoàn kết.
Giọng tôi chua xót dị thường, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ tôi có chút mông lung: “Thế nhưng Giang Bác đã chết, bà ta bảo con…”
Không đợi tôi lên án tội ác của mẹ chồng thì mẹ tôi đã không nhịn được khoát tay ao: “Mẹ biết, bà ấy bảo con cùng Giang Hải sinh con đúng không? Cùng Giang Hải cũng rất tốt mà, đều là con cháu Giang gia. Mẹ chồng con là người có năng lực khiến người ta cải tử hoàn sinh, con cứ cùng Giang Hải sinh con, chỉ cần mẹ chồng con có cháu trai thì bà ấy sẽ giúp mẹ sinh con trai, như vậy sau này nhà ta cũng có người nối dõi! Tiểu Di, ngoan, con…”
Người tôi lạnh toát, khiếp sợ nhìn mẹ tôi!
Mẹ tôi đã hơn bốn mươi tuổi còn nghĩ đến sinh con.
Có tôi còn chưa đủ sao, cho dù bây giờ có thêm con thì bà còn có thể trông cậy được bao nhiêu!
Trong nháy mắt tôi bị sự tuyệt vọng bao phủ, hóa ra mẹ tôi căn bản không cũng quan tâm tới tôi. Cũng phải, bọn họ trước kia không có con trai, cũng không có hi vọng sinh được con trai nên tất nhiên đối xử với tôi cũng không tệ lắm. Nhưng dù vậy từ nhỏ đến lớn có đồ ăn ngon mẹ tôi đều trước tiên nhường cho anh họ nhà bác tôi, bọn họ thường treo trên miệng một câu, rằng con gái không cần ăn quá ngon, không chết đói là được rồi, dù sao sau này phải đi lấy chồng.
Tôi giận quá thành cười, đến lúc này thân tình cũng coi nhẹ, tôi nhàn nhạt nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ chồng hứa gì với mẹ? Chỉ cần con cùng bà ta trở về, mặc kệ là sinh cho bà ta đứa cháu là người hay quỷ thì bà ta đều có biện pháp để mẹ sinh được con trai đúng không?”
“Đúng, đúng! Tiểu Di, chỉ cần con nghe lời thì sau này con sẽ có em trai!” Mẹ tôi gật đầu như bổ củi, trước kia vậy mà tôi không phát hiện mẹ tôi đối với việc có con trai này lại cuồng nhiệt như thế!
“Dù là mẹ chồng khiến con chết đi mẹ cũng không tiếc đúng không, em trai quan trọng hơn con?” Tôi lại hỏi.
Mặt mẹ tôi đột nhiên phát lạnh!
Trên mặt lộ vẻ lúng túng nhưng bà còn không hết hi vọng, một bên vừa cười nói sao có khả năng như thế, tôi là nàng dâu nhà chồng tôi dùng tiền cưới vào cửa, mẹ chồng tôi sao có thể để cho tôi chết, chỉ là tôi chịu thiệt thòi một chút, cùng quỷ sinh đứa cháu cho nhà họ Giang mà thôi, sao tôi phải già mồm như vậy!
Những lời phía sau nụ cười ngượng ngùng trên mặt mẹ tôi đã tán đi, ngược lại lộ chút ảo não.
Chê tôi kiếm chuyện quá nhiều mà không nghe theo sự sắp xếp của mẹ chồng!
Giờ khắc này lòng tôi như thủy tinh bị vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.
‘Bộp!’ một tiếng, chiếc búa trong tay tôi không biết từ khi nào rơi trên mặt đất, toàn thân tôi bất lực nhưng vẫn lảo đảo đứng lên.
“Được, con thua.” Tôi nhìn mẹ tôi nói nhỏ, mẹ cùng cha tôi có thể nhanh đuổi tới như thế nhất định có liên quan tới việc mẹ chồng tôi vừa niệm chú, có khả năng bọn họ cũng bị bà ta hạ thuốc gì nên mới nghe lời như vậy.