Trương Du cảm thấy hai người bạn cùng phòng của mình rất kì lạ.
Không phải cậu ta chưa từng thấy hai đứa con trai thân thiết với nhau bao giờ, nhưng mà chẳng có trường hợp nào hai người trước khi vào đại học không quen biết nhau, thậm chí còn không cùng quê, thế mà vừa mới gặp nhau được một hôm thôi đã thông báo với cả phòng bọn họ sẽ chuyển ra ngoài ở riêng rồi. Đây thật sự là chuyện lạ hiếm thấy!
“Vậy cuối tuần hai cậu sẽ dọn đi à?” Trương Du ngơ ngác hỏi lại Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương gật đầu: “Ừ, nhưng mà thỉnh thoảng bọn tớ cũng sẽ quay lại, yên tâm đi.”
“À… Được rồi.” Trương Du đáp, trong lòng vẫn còn thấy bàng hoàng không thôi.
May mà cả hai đều là nam, nếu mà là một nam một nữ cậu ta còn nghi ngờ hai đứa này vừa gặp đã yêu.
Diệp Thanh Dương nhìn vẻ mặt của Trương Du, cậu hiểu được sự hoang mang của cậu ta.
Thật ra cậu cậu cũng không muốn chuyển ra ngoài sớm như vậy, nhưng mà Lục Cảnh Trừng muốn, cậu không thể không đồng ý đành phải quyết định dọn đi, từ trước tới giờ cậu luôn nghe theo lời hắn mà.
Đối với việc này, Lục Cảnh Trừng suy nghĩ rất hợp tình hợp lý: “Lúc trước chúng ta toàn ở hai người, cấp cũng vậy mà đại học cũng thế, bây giờ ở người không tiện làm này làm kia, chuyển ra ngoài vẫn tốt hơn.”
Diệp Thanh Dương “à” lên một tiếng, nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa: “Thế anh muốn làm gì?”
Lục Cảnh Trừng chỉ cười cười, không nói gì.
Diệp Thanh Dương huých tay hắn một cái, Lục Cảnh Trừng cứng đầu nói: “Dù sao thì cũng phải chuyển đi.”
“Vậy chúng ta cũng phải đi xem nhà trước chứ?” Diệp Thanh Dương nói.
“Không cần, anh có nhà.” Lục Cảnh Trừng nói.
Diệp Thanh Dương:!!!
“Mấy căn?” Cậu tò mò hỏi.
Lục Cảnh Trừng lại nhéo mặt cậu, đắc ý nói: “Rất nhiều.”
Diệp Thanh Dương: …
Cậu hiểu rồi, bất kể là trong sách hay ngoài đời Lục Cảnh Trừng đều là công tử nhà giàu nứt đố đổ vách.
Quả thật đúng là như thế, Diệp Thanh Dương tình cờ nghe được những người khác bàn tán về thân thế của Lục Cảnh Trừng, vẫn là đại thiếu gia giàu có một vùng. Không chỉ thế, sản nghiệp nhà hắn cũng giống trong sách y như đúc.
Thậm chí ba thằng bạn thân Trần Nguy Bách Nhạc Đổng Dục cũng có thật luôn!
Diệp Thanh Dương biết được chuyện này, vô cùng nghi ngờ quyển sách mà mình xuyên vào không phải hàng nguyên bản, mà là fanfic do chính Lục Cảnh Trừng viết nên!
“Trường cấp của anh có một học sinh nữ tên là Dư Uyển đúng không?”
Lục Cảnh Trừng:!!!
Lục Cảnh Trừng rất tức giận: “Em vẫn còn nhớ thương cô ta à? Qua nhiều năm như thế rồi sao em vẫn nhớ rõ cái tên này vậy!”
Diệp Thanh Dương chỉ vào hắn: “Anh cũng còn nhớ mà.”
Lục Cảnh Trừng cầm lấy ngón tay cậu: “Anh chẳng nhớ gì hết.”
“Vậy rốt cuộc là có hay không?”
“Anh biết làm sao được.” Lục Cảnh Trừng không thèm quan tâm: “Anh không thích cô ta, cũng không quen cô gái nào khác, học sinh nữ ở trường anh chỉ nhớ được mấy đứa bạn cùng lớp thôi, người quen nhất chắc là con nhỏ lớp phó học tập ngày nào cũng đến nhắc anh nộp bài tập.”
“À đúng rồi, lần này không có sự trợ giúp của em mà anh cũng đỗ Thanh Hoa luôn hả?” Diệp Thanh Dương kinh ngạc: “Em còn tưởng anh sẽ vào trường tư đấy.”
“Nghĩ cái gì vậy hả?” Lục Cảnh Trừng gõ vào trán cậu một cái: “Em cũng biết mà, anh chỉ không thích học thôi, anh cũng thông minh lắm chứ.”
“Vậy lúc anh học cấp có nhiều người thích không? Chắc vẫn là hotboy trường ha?”
“Hỏi thừa.” Lục Cảnh Trừng kiêu ngạo nói: “Ở đâu anh chẳng là hotboy.”
Diệp Thanh Dương nhìn biểu cảm quen thuộc của hắn, không kiềm chế được hôn cho một cái: “Cũng đúng.”
“Em hỏi cái này làm gì?”
“Xem hiện thực có giống trong mơ không thôi.” Diệp Thanh Dương cười nói: “Diệp Thanh Dương kia không phải là em của bây giờ, mà em cũng chưa từng thấy dáng vẻ thật sự của anh khi còn học trung học.”
“Cũng không khác lắm.” Lục Cảnh Trừng gãi cằm ngẫm nghĩ: “Ngoại trừ bạn cùng lớp ra thì không khác là bao đâu.”
“Điều khác biệt duy nhất chính là không có em.”
“Nhưng mà…” Lục Cảnh Trừng nhìn cậu: “Sao em chẳng giống trong mơ chút nào vậy?”
Diệp Thanh Dương nghe thế, ngồi thẳng người dậy, chỉ vào mình nói: “Vậy anh thấy em bây giờ đẹp trai hơn hay trong mơ đẹp trai hơn.”
“Chỉ cần là em thì đều đẹp hết.” Lục Cảnh Trừng nói.
Diệp Thanh Dương tặc lưỡi: “Tiểu Cảnh, anh dẻo miệng từ khi nào thế?”
“Dù sao thì chúng ta cũng sống với nhau cả đời rồi còn gì.”
Đúng là như vậy. Diệp Thanh Dương cười, không hỏi vấn đề này nữa, nghiêng người dựa vào Lục Cảnh Trừng.
“Em của bây giờ mới thật sự là em.” Diệp Thanh Dương nói.
“Chắc là khi nằm mơ sóng não của chúng ta đã kết nối với nhau, em đi vào giấc mơ của anh, thay đổi vẻ bề ngoài, trở thành Diệp Thanh Dương mà anh gặp trong mộng. Nhưng em của bây giờ mới là Diệp Thanh Dương hàng thật giá thật.”
Lục Cảnh Trừng chẳng hiểu cậu nói gì: “Là sao cơ?”
“Lúc trước em chưa nói với anh, Diệp Thanh Dương ban đầu không phải là em, từ lúc anh gặp được Diệp Thanh Dương ở canteen trường, Diệp Thanh Dương mà nói muốn thu hút sự chú ý của anh á, đó mới là em mà anh thân thuộc nhất.”
Lục Cảnh Trừng chậm rãi nhớ lại: “Thế lời em nói khi đó là thật hay giả?”
“Nửa thật nửa giả, lúc ấy em mới xuyên vào thân xác của Diệp Thanh Dương kia, còn cái người mà gây sự với anh không phải là em đâu nhé. Nhưng mà em muốn thu hút sự chú ý của anh là thật nên mới nói như vậy.”
“Tại sao em lại muốn gây sự chú ý với anh?”
Diệp Thanh Dương đã nghĩ ra lý do thoái thác từ lâu rồi, “Bởi vì em vừa gặp đã yêu anh đó.”
Cậu cười nói: “ Em vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh, ánh nắng chói chang chiếu lên người anh, nhìn anh như một vị thần tỏa ra ánh hào quang vậy á. Tuy là lần đầu gặp nhưng không hiểu sao em lại rất muốn đến gần anh.”
“Sự thật chứng mình, em đã thu hút sự chú ý của anh thành công rồi.”
Cũng không hẳn là như vậy, Lục Cảnh Trừng nghĩ, từ sau lần đó ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi người Diệp Thanh Dương.
“Em đúng là trăm phương ngàn kế, hao tâm tổn trí, hết sức hết lòng, lao tâm khổ tứ quá ha!”
“Lại còn vừa gặp đã yêu nữa, chẳng biết ngại là gì cả.” Lục Cảnh Trừng soi mói cậu.
Hắn nói xong, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, tỏ vẻ bất mãn: “Vậy sao lúc trước em không nói cho anh biết.”
“Ầy, lúc đó em mới xuyên qua, sao mà em dám nói cho anh Diệp Thanh Dương hay gây sự với anh không phải là em được. Mà cho dù em có nói anh cũng chẳng tin em đâu, vậy em mới phải nói dối chứ. Sau này chúng mình yêu nhau, anh vẫn tin em Diệp Thanh Dương gây sự với anh vì muốn anh chú ý, em sợ em nói ra anh sẽ giận vì em lừa anh lâu như thế.”
“Hơn nữa đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, không nhất thiết phải nói ra.”
“Vây mà còn không phải chuyện lớn á?” Lục Cảnh Trừng cảm thấy cậu quá là tốt tính luôn: “Theo như lời em nói, em không phải Diệp Thanh Dương kia, em chỉ xuyên vào thân xác của Diệp Thanh Dương thôi, vậy là Diệp Hồng cũng không phải cô ruột của em, ở thế giới đó em không có ai là người thân cả, đúng không?”
“Em có anh mà.” Diệp Thanh Dương nhìn hắn nói: “Anh chính là người thân của em.”
“Ý anh không phải như vậy.” Lục Cảnh Trừng bó tay, càng ngày càng thương Diệp Thanh Dương chết đi được.
Lúc hắn biết cậu có một đám họ hàng như nhà Diệp Hồng, hắn cảm thấy Diệp Thanh Dương rất đáng thương.
Nhưng mà bây giờ cậu lại nói Diệp Hồng không phải cô ruột của cậu, hắn không thấy vui mà ngược lại càng thương cậu hơn, bởi vì cậu ở thế giới kia, ngay cả một người thân cũng không có.
Ở một nơi xa lạ, lại không có ai để dựa vào.
Lục Cảnh Trừng kéo đầu cậu dựa vào ngực mình, dịu dàng hôn lên trán Diệp Thanh Dương.
Thật may, hắn đã gặp được cậu, may mà có hắn che chở cho cậu trưởng thành.
May mà hắn đã không bỏ rơi cậu, để cậu sống cô đơn một mình. Bọn họ cùng nhau xây dựng gia đình, có người thân, có bạn bè, bọn họ vô cùng hạnh phúc.
Lục Cảnh Trừng vuốt ve mái tóc của Diệp Thanh Dương, hôn lên đỉnh đầu cậu: “Thôi, anh không trách em đâu.”
Diệp Thanh Dương nghe hắn nói, không nhịn được nở nụ cười.
Cậu và Lục Cảnh Trừng sống với nhau cả đời, lúc nào hắn cũng như vậy.
Lục Cảnh Trừng hiếm khi giận cậu, cho dù có giận cũng chỉ âm thầm giấu trong lòng, hoặc là cau mày tỏ vẻ bất mãn một chút thôi. Chỉ cần cậu dỗ hắn mấy câu, hắn sẽ nói: “Thôi, anh không trách em.”
Trong nhận thức của cậu, Lục Cảnh Trừng luôn là người bao dung, dễ mềm lòng.
Cậu nói cái gì hắn cũng tin.
Không hề nghi ngờ, càng không hề tức giận.
Hai người tranh thủ thời gian cuối tuần dọn đồ ra khỏi ký túc xá đến căn nhà gần trường nhất của Lục Cảnh Trừng.
Diệp Thanh Dương nhìn căn nhà, cảm thán một câu: “Cả hai đời anh đều giàu có như vậy, đúng là sinh ra đã ở vạch đích mà.”
Lục Cảnh Trừng cười: “Anh còn phải lùi lại mới về vạch đích đấy.”
Hắn ghé sát vào tai Diệp Thanh Dương nói thầm: “Nếu không thì làm sao mà nuôi em được.”
Diệp Thanh Dương cũng bật cười.
“Nhưng mà lần này anh sẽ không được suôn sẻ như trước nữa đâu.” Cậu nhìn Lục Cảnh Trừng, âm thầm suy xét: “Cha em khó chơi lắm đấy.”
“Cha em khó tính lắm à?” Lục Cảnh Trừng tò mò hỏi.
Diệp Thanh Dương nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa: “Ba em là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ.”
Lục Cảnh Trừng: “… Em nói xem anh lấy nhu thắng cương có thể thành công không?”
Diệp Thanh Dương lắc đầu: “Anh hãy cầu nguyện ông ấy không đánh gãy chân anh đi thì hơn.”
Lục Cảnh Trừng: …
Cầu nguyện!
Đối với Lục Cảnh Trừng và Diệp Thanh Dương, cuộc sống ở chung này đã rất đỗi quen thuộc rồi.
Quãng thời gian trong quá khứ để lại ấn tượng quá sâu trong lòng hai người, giống như đã trở thành máu thịt, đến nỗi ngày đầu tiên dọn ra đã quay về nếp sinh hoạt của hai vợ chồng già rồi.
Lục Cảnh Trừng đi mua nguyên liệu, làm tôm kho tộ cho Diệp Thanh Dương ăn.
Diệp Thanh Dương rất ngạc nhiên: “Anh biết nấu ăn hả?”
Mặc dù ở thế giới kia Lục Cảnh Trừng cũng biết nấu vài món, nhưng tài nấu nướng của hắn cũng nhờ cậu dạy cho.
Không ngờ rằng ở thế giới này, hai người còn chưa gặp nhau Lục Cảnh Trừng đã biết nấu ăn rồi.
“Anh mới học thôi.” Lục Cảnh Trừng nói: “Nghỉ hè rảnh nên học.”
Hắn quay sang nhìn Diệp Thanh Dương: “Nhưng mà thần kỳ cực, lúc đầu anh còn chẳng biết phải học từ đâu, thế mà vừa làm đã thấy quen tay rồi.”
Có lẽ là vì đối với bọn họ, cuộc đời trong sách cũng là một sự tồn tại chân thật. Diệp Thanh Dương nghĩ thế
Lục Cảnh Trừng gắp một con tôm, bóc vỏ rồi mới đưa cho cậu: “Em nếm thử đi.”
Diệp Thanh Dương cắn một miếng: “Ngon lắm.”
“Anh làm cái gì em chả khen ngon.” Lục Cảnh Trừng bó tay với cậu.
Diệp Thanh Dương nở nụ cười: “Bởi vì em thích ăn, cho nên chỉ cần là đồ ăn anh làm em đều thích hết.”
Lục Cảnh Trừng thấy hơi ngại, nhưng cũng có chút đắc ý, hắn chỉ biết bất kể là ở trong mơ hay ở ngoài đời thật, Diệp Thanh Dương chỉ yêu mỗi mình hắn, không bao giờ thay đổi.
Lục Cảnh Trừng xới cơm cho cậu, hai người cùng nhau ăn tối, sau đó nằm trên giường xem phim rồi mới chuẩn bị đi ngủ.
Lúc Lục Cảnh Trừng sắp ngủ thiếp đi rồi, đột nhiên Diệp Thanh Dương thò tay sang cởi thắt lưng áo ngủ của hắn, còn chọc vào bụng hắn mấy cái.
Lục Cảnh Trừng nắm lấy tay cậu: “Ngoan nào.”
“Làm không?” Diệp Thanh Dương hỏi hắn.
Lục Cảnh Trừng hơi do dự, đương nhiên là hắn cũng muốn làm mấy chuyện mà người yêu hay làm với Diệp Thanh Dương, nhưng mà…
“Chúng ta vừa mới gặp nhau thôi.”
“Chúng ta kết hôn mấy chục năm rồi đấy.” Diệp Thanh Dương nói.
“Nhưng ở thế giới này thì mới gặp chưa được một tuần đâu.”
Lục Cảnh Trừng nhẫn nhịn: “Còn sớm quá.”
Diệp Thanh Dương cũng cảm thấy hơi sớm thật.
Ở trong sách, cậu gặp Lục Cảnh Trừng từ năm lớp , cả hai ở chung một phòng kí túc xá, nghỉ hè nghỉ đông cũng ở bên cạnh nhau.
Nhưng mà Lục Cảnh Trừng đã nhịn rất lâu, suốt mấy năm trời, ngoại trừ ôm hôn hắn không làm gì quá giới hạn cả.
Sau khi hai người đậu đại học, cậu mới hỏi hắn có muốn làm không.
Hai tai Lục Cảnh Trừng đỏ bừng, xấu hổ nói: “Còn sớm quá.”
Y hệt như bây giờ.
“Vậy khi nào thì mới không sớm nữa?” Diệp Thanh Dương hỏi.
Lục Cảnh Trừng hiển nhiên cũng đã tưởng tượng ra nhiều hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ rồi.
Nhưng khi đó hắn nói, chờ đến năm hai đi.
Khi đó hắn vẫn chưa khai trai. Ăn chay nhiều năm như vậy hắn vẫn còn nhẫn nhịn được.
Còn bây giờ…
Lục Cảnh Trừng nhớ lại lúc hắn và Diệp Thanh Dương làm tình trong mộng, nhớ tới vòng eo mềm mại của cậu, giọng nói ngọt ngào của cậu, sự chủ động nhiệt tình của cậu, hai tai hắn đã đỏ bừng từ lúc nào.
“Chờ đến sinh nhật năm nay của em được không?” Hắn nói xong, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Sinh nhật của em vẫn là cuối năm à?”
Diệp Thanh Dương cười: “Em còn tưởng Tiểu Cảnh sẽ nói chờ đến năm hai đi cơ.”
Lục Cảnh Trừng chột dạ cúi đầu, thầm nghĩ, điều này không thể trách hắn được, hắn đã ăn thịt rồi bây giờ không thể ăn chay quá lâu đâu.
“Vẫn vào cuối năm.” Diệp Thanh Dương nói: “Sinh nhật của em giống hệt như trong mơ.”
Lục Cảnh Trừng gật đầu.
Diệp Thanh Dương ghé sát vào người hắn, nhỏ giọng nói: “Xem ra Tiểu Cảnh cũng rất muốn làm ha.”
Lục Cảnh Trừng xấu hổ nhìn cậu, hôn cho một cái lên mặt: “Nói thừa.”
Không phải hắn không thích làm chuyện này với Diệp Thanh Dương, hắn thích cậu, đương nhiên hắn cũng có dục vọng với cậu. Nhưng mà vì quá thích cậu, nên mới nhẫn nhịn lâu như thế.
Diệp Thanh Dương bật cười: “Vậy mà anh còn muốn đợi.”
Lục Cảnh Trừng ôm cậu, không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, bởi vì anh yêu anh, rất yêu em, anh không muốn chúng ta vừa quen nhau đã phát sinh quan hệ, không thể tùy tiện qua loa như thế được.
Lục Cảnh Trừng hôn lên hai má cậu: “Ngoan nào.”
Diệp Thanh Dương ở cạnh hắn đã nhiều năm, đương nhiên cậu hiểu hắn nghĩ gì.
Không cần Lục Cảnh Trừng nói ra cậu cũng biết hắn làm mọi thứ là vì cậu.
Tiểu Cảnh của cậu, bất kể ở thế giới nào cũng rất ngây thơ đến mức cho dù hai người đang ở thời kì yêu đương nồng nhiệt hắn vẫn muốn mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên nhất, không cần phải quá vội vàng.
Diệp Thanh Dương cảm thấy không nhất thiết phải như vậy, giống như năm đó, cậu nghĩ rằng sau khi vào đại học là có thể tiến xa hơn được rồi.
Nhưng Lục Cảnh Trừng rất kiên trì, ở phương diện tình cảm hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết. Hắn là người có trách nhiệm, có lập trường riêng của mình, dù ở bất kì độ tuổi nào đi chăng nữa.
Diệp Thanh Dương luôn cảm thấy bản thân mình rất may mắn vì đã gặp được Lục Cảnh Trừng.
Cậu cọ cọ mặt vào má hắn, nói: “Vậy cũng được.”
Lục Cảnh Trừng ôm lấy Diệp Thanh Dương, cùng nhau đi vào mộng đẹp.
Khi Bắc Kinh đón trận tuyết đầu tiên cũng là lúc Diệp Thanh Dương đón sinh nhật.
Lục Cảnh Trừng vẫn ở bên cạnh cậu như năm nào, tặng cho cậu một chiếc nhẫn làm quà sinh nhật.
Hắn mua một cặp nhẫn đôi, kiểu dáng đơn giản, làm bằng bạc trắng, trên nhẫn còn khắc một chiếc lá nho nhỏ.
Lục Cảnh Trừng đeo nhẫn lên ngón áp út cho cậu rồi đeo cái còn lại lên tay mình.
“Nhẫn đôi nè.” Hắn nói.
Diệp Thanh Dương nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, chậm rãi kéo tay Lục Cảnh Trừng lại tháo nhẫn của hắn xuống, tự tay đeo lại cho hắn.
“Chỉ mình em mới có thể đeo nhẫn cho anh thôi.”
Lục Cảnh Trừng nhéo mũi cậu: “Ừ.”
Diệp Thanh Dương bật cười hôn lên môi Lục Cảnh Trừng, hai tay ôm chặt lấy hắn.
Cả hai cùng nhau ăn bánh sinh nhật, lần nào cũng vậy, Lục Cảnh Trừng luôn ăn phần nhiều hơn, bởi vì hắn thích ăn đồ ngọt mà.
Diệp Thanh Dương ngồi im ngắm hắn anh, trong lòng ngập tràn vui vẻ.
Lục Cảnh Trừng bị cậu nhìn mà ngại, hắn xúc một miếng đưa đến bên miệng Diệp Thanh Dương, bắt cậu ăn cho bằng được.
Lục Cảnh Trừng thấy miệng cậu dính kem, đưa tay lau vết kem cho cậu, cuối cùng vẫn không nhịn được hôn mấy cái.
Hắn vẫn còn nhớ lời nói lúc trước của mình, vừa hôn vừa ôm Diệp Thanh Dương vào phòng.
Trong khoang miệng Diệp Thanh Dương vẫn còn vương vấn vị kem bơ ngọt ngào, ngọt như cảm giác cậu mang đến cho hắn vậy.
Khi vừa tỉnh mộng, hắn đã từng hoang mang, lo lắng và sợ hãi.
Hắn từng nghĩ sẽ sai người đi tìm hiểu xem trên đời này có chàng trai nào tên là Diệp Thanh Dương hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm, bởi vì hắn sợ kết quả sẽ làm mình thất vọng, hắn sợ sẽ có ai đó nói với hắn rằng không có ai tên là Diệp Thanh Dương tồn tại trên đời.
Hắn chạy đến trường học, hỏi thăm danh sách học sinh lớp mình nhưng vẫn không nhìn thấy tên Diệp Thanh Dương.
Hắn đi học nấu ăn, học vẽ nhưng hắn lo người đã từng dạy hắn nấu cơm, cầm tay hắn vẽ từng nét bút đã biến mất khỏi thế giới này rồi.
Chưa bao giờ Lục Cảnh Trừng phải trải qua một kì nghỉ hè như địa ngục như vậy, đối với hắn, một ngày qua đi là một ngày dằn vặt trong sợ hãi và thất vọng.
Mỗi lần đi ngủ hắn đều thầm mong ngày mai mở mắt ra Diệp Thanh Dương sẽ lại xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng mà ngày hôm sau, hắn vẫn không gặp được Diệp Thanh Dương. Hắn nhìn thấy rất nhiều người như không có Diệp Thanh Dương của hắn.
Trong những tháng ngày đợi chờ ấy, hắn đã từ chối lời tỏ tình của lớp phó học tập. Lúc đó Trần Nguy hỏi hắn: “Lớp phó học tập mà mày cũng không thích, thế mày thích người như thế nào?”
Lục Cảnh Trừng nặng nề nói: “Thích người cũng thích tao, chỉ thích tao, thích tao nhất trên đời, lúc nào cũng đặt tao ở vị trí đầu tiên.”
“Sao mày chắc chắn được là người ta thích mày nhất trên đời? Con người ấy mà, ai mà chẳng yêu bản thân mình nhất. Lúc yêu nhau thì người ta thích mày thật đấy, nhưng dần dần tình yêu vẫn không thắng được sự ích kỷ đâu.”
“Có một người yêu tao hơn cả bản thân em ấy.”
“Ai?” Trần Nguy hỏi.
Lục Cảnh Trừng không trả lời, nhưng trong lòng hắn đã có đáp án rồi. Chính là Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương thích hắn, chỉ thích hắn, thích hắn nhất trên đời, người đó ở trong giấc mơ của hắn, nhìn hắn cười thật tươi, vừa dịu dàng lại vừa ấm áp.
Lục Cảnh Trừng biết bản thân mình có rất nhiều khuyết điểm, tự cao tự đại, huênh hoang kiêu ngạo, nói một đằng nghĩ một nẻo, lại còn thích chiếm hữu nữa.
Nhưng mà Diệp Thanh Dương chưa bao giờ tức giận với hắn, cậu luôn mỉm cười mà hôn hắn, ngọt ngào gọi hai tiếng “Tiểu Cảnh”.
Hắn đã từng thấy cậu lạnh lùng với người khác, bực tức với người khác, ngó lơ những người khác nhưng chưa bao giờ cậu làm thế với hắn, đối với hắn Diệp Thanh Dương lúc nào cũng bao dung.
Lục Cảnh Trừng sống trong sự yêu chiều của cậu, trong mắt không còn ai khác nữa. Rõ ràng hắn đã tỉnh mộng rồi mà vẫn như đang sống trong mơ, sống trong vòng tay của Diệp Thanh Dương.
Lúc đó Lục Cảnh Trừng đã nghĩ, thôi tiêu rồi, hắn sẽ không thể yêu thêm một ai khác nữa rồi.
Hắn chỉ thích Diệp Thanh Dương, nếu thế giới này không có cậu vậy thì tình yêu của hắn cũng không còn nữa.
Lúc ghi danh vào đại học, Lục Cảnh Trừng đã chọn Thanh Hoa. Hắn nghĩ nếu Diệp Thanh Dương thực sự tồn tại, chắc hẳn cậu cũng xuất sắc y như trong mơ, biết đâu chừng cậu cũng vào trường đại học này thì sao.
Hắn không thể yên lòng nổi, đến nỗi ngày đi nhập học hắn chần chừ mãi mà không dám ra khỏi nhà.
Nếu Diệp Thanh Dương không có thật thì phải làm sao đây?
Nếu Diệp Thanh Dương không ở đó hắn phải trải qua những năm tháng đại học thế nào?
Nếu không gặp được Diệp Thanh Dương hắn phải đi đi đâu tìm cậu bây giờ?
Lục Cảnh Trừng hồi hộp đẩy cửa ký túc xá ra, bên trong không giống với ký túc xá trong giấc mơ của hắn.
Lục Cảnh Trừng quan sát xung quanh, thất vọng đến cực điểm.
Hắn cầm hành lý, nói với ba mẹ của mình: “Hay là thôi.”
“Con không ở ký túc xá nữa, con về nhà ở.”
“Như thế sao được, tốt xấu gì cũng phải làm quen với bạn cùng phòng đã chứ.” Ba Lục Cảnh Trừng nói: “Ba hỏi thăm hết rồi, điều kiện ở đây rất tốt, phòng của con còn có người là thủ khoa cả tỉnh đấy.”
Lục Cảnh Trừng chẳng quan tâm: “Ở trường này thì thiếu gì thủ khoa tỉnh đâu ba.”
“Nhưng con thì không phải.” Ba hắn nói: “Còn phải cố gắng nhiều lắm.”
Ông kéo hành lý của Lục Cảnh Trừng vào, vừa nhìn sang giường bên cạnh đã vui mừng thốt lên: “Vào xem này, bên cạnh giường con chính là thủ khoa tỉnh đấy. Tốt nhất là con cứ ở đây, nhìn người ta mà học tập, đừng lúc nào cũng tưởng mình là nhất.”
Lục Cảnh Trừng nhếch môi hừ một tiếng, đi tới cạnh ba mình: “Con mà phải học tập cậu ta á? Nghĩ mình là ai vậy?”
Hắn khinh thường ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là ba chữ Diệp Thanh Dương được in ngay ngắn.
Lục Cảnh Trừng:!!!
Hắn giật mình nhìn lại lần nữa.
Ba Lục Cảnh Trừng không chú ý tới vẻ mặt của con trai mình, còn nói tiếp: “Dù sao thì cũng phải học tập, học thầy không tày học bạn đâu con.”
Mẹ Lục Cảnh Trừng đành phải khuyên nhủ: “Thôi, anh càng nói nó càng bướng cho xem, sau này con cũng đừng gây sự với người ta, không hay đâu.”
Lục Cảnh Trừng: …
Hắn không dám đánh.
Hắn còn không nỡ nặng lời với cậu một câu đây.
Nếu ba mẹ đã nói như thế rồi, hắn cũng đành nghe theo vậy.
Lục Cảnh Trừng nhìn chằm chằm ba chữ Diệp Thanh Dương như muốn nhìn xuyên qua nó để xem người kia có phải Diệp Thanh Dương của hắn hay không.
Nhưng cuối cùng người đến không mang dáng vẻ hắn mong chờ mà là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, trẻ trung năng động như ánh mặt trời.
Hắn nhìn cậu, trong lòng thất vọng đến cùng cực.
Mãi cho đến khi cậu mỉm cười, một nụ cười trong sáng ấm áp, đôi mắt đen láy cong cong, rõ ràng không phải gương mặt mà Lục Cảnh Trừng quen nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ.
Cậu nói: “Xin chào, tôi là Diệp Thanh Dương, bạn cùng phòng của cậu.”
Lục Cảnh Trừng nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt kia và đôi mắt trong giấc mơ của hắn như hòa vào làm một, hắn thử hỏi: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như vừa tỉnh mộng của cậu vang lên: “Chắc là chúng ta gặp nhau trong mơ.”
Lục Cảnh Trừng cắn môi Diệp Thanh Dương hôn thật sâu.
Hắn ôm cậu thật chặt, cơ thể hai người dính sát vào nhau.
Phải làm sao để em gặp được anh
Tại thời khắc mà anh đẹp nhất
Chỉ vì điều này
Anh đã cầu nguyện dưới chân phật tổ suốt năm trăm năm
Xin ngài ban cho chúng ta một mối nhân duyên
Phật tổ hóa anh thành một cây hoa
Mọc bên vệ đường em thường phải đi qua
Dưới ánh mặt trời, hoa đua nhau nở rộ
Mỗi đóa hoa là ước nguyện từ kiếp trước của anh
Vượt qua thời gian, dù cho ở bất cứ nơi nào, bất kể có được gặp lại hay không, anh cũng chỉ yêu mình em thôi.
“Anh yêu em.” Lục Cảnh Trừng thì thầm bên tai cậu.
Diệp Thanh Dương ôm lấy hắn, hôn lên miệng người cậu yêu, dịu dàng nói: “Em cũng yêu anh.”
Toàn văn hoàn