Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đợi đến khi Diệp Thanh Dương tỉnh rồi, trong lòng Lục Cảnh Trừng cũng có ý muốn hỏi Diệp Thanh Dương vì sao dáng nay không đến lớp.
Nhưng hắn rất sĩ diện, không muốn đi hỏi Diệp Thanh Dương trước mặt bạn bè của mình, sợ bọn họ ồn ào giễu cợt.
Cho nên hắn yên lặng chờ, chờ Diệp Thanh Dương chủ động đến tìm hắn.
Hắn vốn tưởng rằng Diệp Thanh Dương thích mình, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ tới tìm hắn thôi.
Nhưng một tiết đã trôi qua, hai tiết trôi qua, ba tiết trôi qua.
Lục Cảnh Trừng nhìn Diệp Thanh Dương đang ngồi yên trên ghế phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, hỏa khí bốc lên đến tận đỉnh đầu!
Ngoài cửa sổ có cái gì hay mà nhìn!
Có thời gian tại sao không đến tìm hắn?
Rõ ràng tối qua còn tình sâu nghĩa nặng với mình!
Sao hôm nay đã thành bộ dạng rút chân vô tình?
Bạc tình bạc nghĩa!
Hư tình giả ý!
Vong ân phụ nghĩa!
Lãnh tâm lãnh ý!
Lục Cảnh Trừng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nghiến răng hút máu, giết người như ngóe!
Tiết thứ tư kết thúc cũng là lúc tan học, đã hơn năm giờ.
Lục Cảnh Trừng ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Đến, đến, Diệp Thanh Dương chắc chắn đã không thể kiềm chế nổi, muốn tới tìm hắn rồi!
Cả ngày nay cậu ta đã không nói chuyện với mình rồi!
Ngày hôm qua sau khi thổ lộ theo kiểu vò mẻ không sợ sứt, Diệp Thanh Dương chắc chắn sẽ không giống như trước kia, bí mật âm thầm quan sát mình nữa.
Nhất định là cậu ta mỗi ngày đều muốn trò chuyện với mình!
Lục Cảnh Trừng rất vững tin, Lục Cảnh Trừng rất khẳng định!
Đúng vậy, qua một đêm trằn trọc, Lục Cảnh Trừng đã đem mấy lời than thở khóc lóc của Diệp Thanh Dương buổi trưa hôm qua xem thành lời thổ lộ.
Thổ lộ không rõ ràng, cũng là thổ lộ. By văn hào đương đại Lục Cảnh Trừng.
Nhưng mà một giây sau, hắn liền choáng váng.
Bởi vì Diệp Thanh Dương không hề đi về phía hắn, cậu cầm một hộp đồ ăn, đi về phía máy lọc nước.
Máy lọc nước???
Máy lọc nước!!!
Lục Cảnh Trừng trừng mắt nhìn, cho nên chỉ là cậu ta khát thôi sao?
Lục Cảnh Trừng:…
Lục Cảnh Trừng lại bắt đầu nghiến răng.
Diệp Thanh Dương rót nước nóng vò hộp mì ăn liền sau đó đóng nắp lại, bưng hộp mì quay đầu về chỗ, liếc mắt nhìn thấy Lục Cảnh Trừng đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt kia, cứ như cậu là miếng thịt trong đĩa của hắn vậy.
Chậc, mới từ trưa đến giờ không gặp, sao Lục Cảnh Trừng lại có địch ý với mình rồi?
Diệp Thanh Dương vội vàng bưng hộp mì ăn liền vừa mới ra lò siêu xa xỉ của mình đi tới.
… Cái này vốn là cậu chuẩn bị cho Lục Cảnh Trừng, bây giờ vì giảm bớt địch ý của đại thiếu gia, càng có lý do đưa qua.
“Cho cậu.”
Diệp Thanh Dương đặt hộp mì ăn liền lên bàn Lục Cảnh Trừng, móc trong túi ra một bộ thìa đũa dùng một lần.
“Anh Lục cậu đói bụng không, tôi đặc biệt chuẩn bị mì ăn liền cho cậu đó, ăn một miếng bổ sung năng lượng, ăn hai miếng nâng cao tinh thần, ăn ba miếng không lo lên lớp đói bụng!”
Lục Cảnh Trừng:…
Trần Nguy ngồi bên cạnh Lục Cảnh Trừng bụng cười ha ha.
Lục Cảnh Trừng thẹn quá hóa giận:” Tôi không ăn thứ này.”
Đây là lời nói thật.
Lục Cảnh Trừng xuất thân là quý công tử hào môn, lớn như vậy rồi, đối với mì ăn liền chỉ nhìn thấy chứ chưa từng ăn.
Đương nhiên là Diệp Thanh Dương biết, cậu không chỉ biết cái này, cậu còn biết sau đó Lục Cảnh Trừng ở chỗ nữ chính ăn mì ăn liền lần đầu tiên, kinh động như gặp được thần tiên!
Sợ hãi thán phục tại so trên đời này lại có một mĩ vị trần gian như thế.
Từ đó phải lòng mì ăn liền, đặc biệt là vị dưa chua.
Dù sao, ăn thịt cá nhiều, ngẫu nhiên ăn thực phẩm ăn liền một lần, luôn đạt được một loại khoái cảm khác lạ như vậy.
Vì vậy, Diệp Thanh Dương rất yên tâm can đảm chào hàng, nói:” Anh Lục, cậu nếm thử đi mà, đây là vì tôi muốn cảm ơn cậu ngày hôm qua đã giúp đỡ tôi mà đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy, tôi còn bỏ thêm rất nhiều nguyên liệu, cậu mau thử đi.”
Cậu nói xong, nhớ ra Lục Cảnh Trừng thích sợi mì cứng một chút liền mở nắp.
Ngay lập tức, hương thơm của mì thịt bò dưa muối bay đầy phòng học.
Đối với các bạn học lên lớp cả ngày bụng đã đói meo mà nói đây quả thực chẳng khác nào vũ khí sinh hóa!
“Đệch, ai ăn mì đó, không biết xấu hổ như vậy!”
“Thơm quá, thơm quá đi, tôi đói quá đi mất.”
“Cái mùi này, là vị thịt bò dưa muối tôi thích nhất, tôi muốn lập tức đến canteen!”
Diệp Thanh Dương thấy hiệu quả không tồi, cũng không lãng phí thời gian nữa, cười cười tỏ vẻ với Lục Cảnh Trừng:” Anh Lục, cậu cứ ăn từ từ, tôi đi trước.”
Lục Cảnh Trừng:”….” Hắn còn chưa nói hắn muốn ăn!
Lục Cảnh Trừng nhìn cậu nhanh chóng rời đi, lại nhìn hộp mì trước mặt mình, chỉ cảm thấy thứ đồ chơi này thật sự rất thơm.
Vậy, có muốn ăn không?
“Chậc, thằng nhóc Diệp Thanh Dương này đối với mày đúng là không tầm thường, mày nhìn bên trong này, trứng gà, còn có xúc xích, tôm viên, váng đậu, thanh cua, rất phong phú đấy…”
Trần Nguy liếc nhìn Lục Cảnh Trừng còn đang do dự, nghiêng đầu qua xem, ngửi ngửi một cái, thở dài nói.
Cậu ta thấy sắc mặt nghiêm nghị của Lục Cảnh Trừng, vươn tay chuẩn bị kéo hộp mì đến trước mặt mình:” Tao biết mày không ăn mấy thứ này, cho tao đi, đúng lúc tao đang đói, tao ăn giúp mày.”
Lục Cảnh Trừng nhìn Trần Nguy còn chưa nói xong đã ra tay, cầm đũa gõ lên tay cậu ta một cái:” Ai cho phép mày động vào? Cho tao cũng không phải cho mày.”
“Không phải mày không ăn sao?” Trần Nguy thu tay về.
Lục Cảnh Trừng hừ lạnh một tiếng:” Vậy thì cũng là của tao.”
Hắn nói xong, rút đũa ra, bắt đầu ăn mì.
Trần Nguy nhìn hắn ăn một miếng lại một miếng, lại ngửi mùi dưa chua bay xa ngàn dặm, trong không khí đều là hương vị trần gian, cảm thấy nước miếng trong miệng đã sắp đầy.
Cái thứ gọi là mì ăn liền này, ngửi còn thấy ngon hơn ăn.
Nó ngon hay không còn chưa biết, nhưng mà cái mùi hương này thật…
Thật khiến người ta không thể chịu nổi…! Nhất là khi người ta đang đói bụng!
Ngay lúc đó, Trần Nguy nghe thất một giọng nói cách đó không xa truyền đến.
“Cậu nhìn mà không ăn được, có cảm thấy phiền muộn không?”
Trần Nguy:???
Âm thanh kia lại tiếp tục bang lên như đang đọc diễn cảm, chẳng khác nào một tia sáng lóe lên trong bóng tối.
“Bụng cậu vẫn còn kêu không dừng lại được, có cảm thấy phiền muộn không?”
“Cậu phải đọc đủ thứ thi thư mà không thể làm no bụng, có cảm thấy đau khổ không?”
“Cậu còn phải ngồi đây chờ tan học hơn một tiếng nữa mới được về nhà ăn cơm, có cảm thấy tuyệt vọng không?”
Mọi người nghe theo tiếng nói quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Thanh Dương ngồi yên vị ở chỗ của mình, ánh mắt đầy thâm tình.
Một giây sau, cậu đột nhiên thay đổi sắc mặt, tự tin mà bình tĩnh:” Tin tốt đây! Tin tốt đây! Phòng livestream của Thanh Dương chính thức phát sóng rồi đây! Toàn thể nam sinh nữ sinh xin chú ý, tiểu thiên sứ Thanh Dương của mọi người đến rồi đây ~”
Lục Cảnh Trừng nghe thấy thế, một ngụm canh trong miệng suýt nữa phun ra ngoài, hắn khiếp sợ quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Dương, không thể tin được mà trợn mắt.
Diệp Thanh Dương thấy ánh mắt của bạn học cả lớ đều đang hội tụ lại đây, lúc này mới lấy ra hàng hóa mình đã chuẩn bị sẵn… Mì thịt bò dưa chua của Lâm sư phụ.
“Mì thịt bò dưa chua của Lâm sư phụ, lưu truyền trăm năm! Công thức kì diệu! Vị chua cay! Vị súp tươi mới! Nhìn bao bì của nó đi, màu tím phú quý, khiêm tốn mà xa hoa, xa hoa cất giấu trong thương hiệu, một năm có thể bán ra triệu gói, ăn mì trong BMW, ăn mì trong Rolls-Royce! Có nó rồi, sau giờ nghỉ trưa sẽ không còn trống rỗng nữa! Giá gốc ba đồng, phòng livestream của Thanh Dương bán đồng một gói, tặng thêm một bộ thìa đũa dùng một lần, thêm một đồng thì thêm trứng gà, xúc xích, tôm viên, váng đậu, thanh cua, chỉ được chọn một mà thôi! Mại dô mại dô!”
Lục Cảnh Trừng:…
Các bạn học khác:…
“Lại nhìn cái này một chút!” Diệp Thanh Dương lôi từ trong ngăn bàn ra một túi mì thịt bò kho tàu. “OMG, mì thịt bò kho tàu, hồng ngọc chính thống! Bán chạy nhất thế kỉ! Mùi vị kinh điển! Đỉnh lưu trong giới mì tôm, C vị trong giới thực phẩm ăn liền. Có nó, như có được thanh thiên kiếm, quét sạch cơn đói bụng, không sợ đi học nữa! Bạn thân trong nhà, phòng bị khi ra khỏi cửa! Giá gốc ba đồng, phòng livestream của Thanh Dương lúc này chỉ còn hai đồng một gói, tặng thêm một bộ thìa đũa dùng một lần, thêm một đồng được thêm dưa chua và các nguyên liệu khác. Mại dô mại dô!”
Lục Cảnh Trừng:…
Những bạn học khác:…
Diệp Thanh Dương:” Đương nhiên, các bạn cũng có thể chọn suất ăn như của nam thần.”
Diệp Thanh Dương giơ ngón tay chỉ vào Lục Cảnh Trừng.
Ánh mắt của bạn học cả lớp ngay lập tức tập trung trên người Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng ăn dưa vô tội:…
Lục Cảnh Trừng thẹn quá hóa giận:!!!
“Phần ăn xa xỉ thời thượng chí tôn, không chỉ có mì tôm tiên hương mĩ vị, còn kèm theo trứng gà, xúc xích, tôm viên, váng đậu, thanh cua, nam thần ăn còn nói rất ngon! Không cần , không cần , chỉ cần năm đồng, một phần ăn nam thần mang về nhà! Động tâm không bằng hành động, tới trước có trước, chỉ có tám phần, bán xong thì thôi, ba, hai, một, bắt đầu ~”
“Có cần thì đến chỗ tôi lấy hàng.” Diệp Thanh Dương giơ tay hô.
Lục Cảnh Trừng nhìn chỗ ngồi của Diệp Thanh Dương lập tức vây kín người, chỉ cảm thấy hộp mì trong tay mình đột nhiên không thơm nữa.
Đây là ý gì? Hắn chỉ là công cụ để PR đồ ăn thôi sao?
Còn phần ăn giống của nam thần nữa chứ! Diệp Thanh Dương làm sao dám sử dụng hắn như thế! Đây là thái độ đối với người mình thích sao?
Rẻ mạt!
Mong manh dễ vỡ!
Không chân thành chút nào cả!
Lục Cảnh Trừng tức giận uống một ngụm canh, đang chuẩn bị cằn nhằn với Trần Nguy lại phát hiện không thấy Trần Nguy đâu hết.
Đi đâu rồi?
Vẻ mặt nghi hoặc của Lục Cảnh Trừng không duy trì được bao lâu, bởi vì rất nhanh hắn đã nhìn thấy trong đám người đang vây quanh Diệp Thanh Dương, có bóng dáng quen thuộc của Trần Nguy.
Lục Cảnh Trừng:….
Lục Cảnh Trừng yên lặng ăn một miếng trứng gà, tự an ủi chính mình.
Hắn cảm thấy thế giới này không ổn rồi!