Rất nhiều ngày sau đó, Giang Bạc Tự đều thấy hối hận vì đã ăn cái bánh đậu đỏ kia.
Kể từ hôm ấy, Hạ Kim Triều cứ dính lấy cậu như keo dính chuột vậy.
Cô ấy nói cũng nhiều thật, cứ như có thể nói hoài không hết vậy.
Đồng thời dường như cho rằng cậu rất thích ăn bánh đậu đỏ vậy, ngày nào cũng mua mang tới cho cậu.
Dù cho cậu có nói bao nhiêu lần, cô vẫn nhất quyết muốn mua.
Cậu sợ lại khiến cô khóc nên đành nén giận ăn.
Cậu thấy phiền vì Hạ Kim Triều nói nhiều quá.
Chỉ là… Sau một thời gian dài, cậu thỉnh thoảng sẽ cảm thấy, bộ dáng Hạ Kim Triều líu lo không ngừng rất đáng yêu.
Có đôi khi, cô ấy bận bịu cả ngày, không có thời gian nói chuyện với cậu, cậu còn cảm thấy trống trải.
Lần thi tháng thứ 4 trôi qua.
Hạ Kim Triều hỏi cậu: “Cậu muốn xuống hàng cuối ngồi với tôi không? Tôi sẽ phong cậu làm trung đội trưởng.”
Cậu khinh thường: “Không muốn.”
Nhưng sau khi Hạ Kim Triều dời chỗ ngồi xuống, cậu nhìn vào vị trí trống không cạnh cô, chẳng hiểu sao lại cảm thấy, ngồi cùng bàn với cô cũng không tệ.
Thế là ma xui quỷ khiến dọn bàn học tới.
“Úi úi úi, chẳng phải cậu nói là không tới hở?”
Cậu biết chắc, Hạ Kim Triều nhất định là rất đắc ý.
Cậu không thèm nhìn cô.“Rảnh rỗi buôn chuyện chi bằng giải thêm mấy bộ đề.”
Cô ấy ra vẻ cực kì: “Giải ngay đây, cậu cứ chờ đó, sớm muộn gì cũng có ngày mình vượt mặt cậu.”
Thật sự, rất đáng yêu.
Cậu không nhịn nổi mà mím môi cười cười.
Thời gian ăn tối, cậu ra ngoài ăn cơm.
Khi trở lại, cậu phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị một nữ sinh chiếm đóng, hình như là bạn của Hạ Kim Triều.
Hai người họ lâu lâu mới gặp được nhau, vậy cứ để cô bạn ấy ngồi đi.
Khi cậu đang định rời đi thì nghe thấy nữ sinh kia nói:
“Lần trước gặp còn thấy cậu đang khóc lóc ch đi sống lại vì bị Âu Dương Tự từ chối kia kìa, sao tự nhiên giờ lại đổi người rồi?”
“Cậu nói nhỏ mình nghe, cậu theo đuổi Giang Bạc Tự có phải vì giận dỗi Âu Dương Tự không?”
…
Cậu giật mình, đầu óc trống rỗng giây lát.
Âu Dương Tự là ai?
Nữ sinh ấy nói, cô theo đuổi cậu là vì giận dỗi Âu Dương Tự?
Cậu lùi lại hai bước, mém nữa là ngã sấp mặt.
Cả đêm hôm ấy tâm trí cậu đều rối loạn.
Trên đường về, cậu nhịn không nổi nữa, hỏi một người tạm coi là quen biết rằng Âu Dương Tự là ai.
Người kia nói sạch sành sanh cho cậu nghe.
Hóa ra đó là nam sinh mà Hạ Kim Triều thích thầm rất lâu, ba tháng trước, cô ấy từng tỏ tình với cậu ta nhưng bị từ chối.
Trong lòng cậu dấy lên từng đợt gợn sóng, mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Cậu cẩn thận nhớ lại, khoảng thời gian cô ấy tiếp cận cậu, hình như chính xác là không lâu sau khi bị Âu Dương Tự từ chối.
Khó trách cô lại đột ngột đối xử tốt với cậu.
Hóa ra là vì giận dỗi Âu Dương Tự.
Vậy những gì cậu có được cho tới hiện tại thì tính là gì? Tất cả là nhờ có Âu Dương Tự sao?
Giang Bạc Tự trở mình qua lại, trằn trọc cả đêm.
Giờ giải lao ngày hôm sau.
Cậu ra ban công muốn trốn tránh.
Cô mặt dày mặt dạn đi tới, năn nỉ cậu đi xem danh sách học sinh ưu tú với cô.
Cậu luôn không cách nào từ chối cô được.
Đúng lúc đang định đồng ý thì Âu Dương Tự đi tới.
Cậu lạnh lùng nhìn họ.
Quả nhiên phát hiện, bầu không khí giữa họ không đúng lắm.
Thế là cậu có thể khẳng định, Hạ Kim Triều tiếp cận cậu là vì Âu Dương Tự.
Trái tim rầu rĩ.
Khó chịu ch đi được.
“Tránh xa tôi ra chút, cậu thực sự rất phiền đấy.”
Cậu chịu đủ rồi, hờn dỗi đẩy Hạ Kim Triều ra.
Trước khi rời đi, còn không quên đá thêm một câu: “Còn nữa, bánh đậu đỏ của cậu, thật sự rất khó ăn.”
Đây là câu khiến người ta tổn thương nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
Hạ Kim Triều quả nhiên bị dọa sợ.
Cả ngày hôm ấy cô ấy cũng không dám nói chuyện với cậu nữa.
Người đẩy cô ra xa là cậu, nhưng người khó chịu nhất cũng là cậu.
Hạ Kim Triều thực sự không làm phiền cậu nữa, cậu lại thấy phiền lòng.
Đêm đó, Chu Vũ Thiến tặng quà sinh nhật cho cậy, nhờ Hạ Kim Triều chuyển lại.
Cô ấy đưa cho cậu, cười xấu hổ: “Xin lỗi chuyện trước đây, là do tôi quá tự cho là đúng mà không để tâm đến cảm nhận của cậu, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Cửa bị bật mở, gió thổi ào ào.
Cậu rũ mắt, cảm giác như trong lòng có một lỗ thủng, bị gió lạnh thổi vào.
Sau hai ngày, cậu và Hạ Kim Triều vẫn luôn duy trì giữ khoảng cách trong bầu không khí lúng túng xấu hổ.