21.
Sau khi về nhà, tôi nằm trằn trọc cả đêm, mãi mà vẫn không vào giấc được.
Trong đầu luôn quanh quẩn ánh mắt lúc ấy của Giang Bạc Tự.
Khi đó, mém chút nữa là hôn rồi…
Có lẽ là màn đêm khiến người ta nhất thời kích động.
Sau khi tỉnh táo lại, đổi ý là chuyện hiển nhiên.
Sao Giang Bạc Tự có thể thích tôi được cơ chứ.
Tôi hít sâu ngăn lại cảm giác muốn khóc, chui vào chăn mạnh mẽ ép mình ngủ.
Tự giày vò mình đến tận nửa đêm, tôi mới dần thiếp đi.
Ngày tiếp theo đến trường, tôi không chỉ mặt mũi bầm dập mà mắt cũng sưng tấy.
Vì để che giấu mà tôi lần nữa đeo cặp mắt kính dày cộp lên.
Khi Giang Bạc Tự tới thì trời đã về khuya.
Cậu bước vào lớp, im lặng ngồi xuống, mang theo chút gió lạnh ngoài trời.
Không ai lên tiếng chào đối phương cả.Dù sao đêm qua xảy ra sự việc xấu hổ như thế, cậu ta tránh né tôi cũng là điều dễ hiểu.
Tôi cố gắng không để bản thân nghĩ ngợi linh tinh, đưa tất cả sự tập trung vào việc học.
Sắp thi đại học đến nơi rồi, không có chuyện nào quan trọng hơn nó cả.
Vào giờ ăn tối, tôi không đi ăn cơm mà gặm hai cái bánh mì tự mang, ngồi luôn tại chỗ giải đề.
Đêm nay tôi làm đề toán tỉnh Giang Tô, câu hỏi lớn ở cuối rất khó, chỉ tính riêng câu hỏi đã mấy trăm chữ, tôi nhìn hồi lâu vẫn không nảy ra được ý tưởng gì.
Cửa sau mở ra, có rất nhiều người ra khỏi lớp.
Hai nữ sinh cuối cùng ra ngoài, vừa đi vừa tám: “Vừa nãy có người mới trông thấy Chu Vũ Thiến đứng ở cổng trường chúng ta đó.”
“Đến tìm Giang Bạc Tự hả?”
“Chứ sao nữa.”
Chu Vũ Thiến tới ư.
Tôi giật mình.
Siết chặt bút, cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Tôi và Giang Bạc Tự đương nhiên là không thể rồi, còn Chu Vũ Thiến ở đây, cậu ta sao có thể thích tôi chứ.
Phòng học trống rỗng, chỉ còn một mình tôi.
Tôi nhìn chằm chằm đề thi, buồn bã ngẩn người.
Một lúc sau, tôi hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi tiếp tục làm đề.
Nửa ngày trời vẫn không giải ra, tôi bắt đầu cảm thấy nóng nảy.
Càng nóng nảy lại càng không giải ra. Vất vả lắm mới nảy ra được ý tưởng, tính toán một hồi lâu nhưng vẫn rối như tơ vò.
Tôi nắm tóc, không rõ vấn đề rốt cuộc ở chỗ nào.
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Giải vậy không đúng đâu.”
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại.
Giang Bạc Tự đã đứng ngay bên cạnh, cúi xuống cầm lấy cây bút trong tay tôi.
“Cậu xem, thông tin này cậu còn chưa dùng đến.”
Cơ thể cậu ta gần như bao phủ lấy tôi, cầm bút nhanh chóng viết lên nháp, đáp án dưới ngòi bút của Giang Bạc Tự ngày càng trở nên rõ ràng.
Tôi ngay cả nhúc nhích cũng không dám.
Giang Bạc Tự đến bao lâu rồi? Vẫn luôn nhìn tôi à?
“Đã hiểu chưa?”
Tôi lấy lại tinh thần, gật đầu.
“Vậy là được rồi, vấn đề tiếp theo với cậu hẳn là không khó.”
Giang Bạc Tự đứng thẳng người lên, nhưng không có ý muốn đi, xoay xoay cây bút trong tay.
“Sao thế?”
“Tôi…”
Cậu ta nhìn qua tôi, do dự một chút, hít sâu một hơi rồi nói: “Hạ Kim Triều, xin lỗi cậu vì sự mạo phạm đêm qua.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Lập tức vội vàng đứng dậy, tỏ vẻ thoải mái phất phất tay: “À, không sao đâu, không phải đã bảo tôi không nghe rõ rồi sao, cậu đừng để ý làm gì….”
“Không phải vậy, ý tôi là, xin lỗi vì tỏ tình với cậu nhưng lại bỏ dở giữa chừng.”
Câu nói tựa như một tia sét bổ thẳng xuống đầu tôi.
Tôi cảm thấy mình dường như không hiểu được tiếng mẹ đẻ vậy.
Ý gì thế? Ý của cậu ta là gì vậy chứ?
Giang Bạc Tự rũ mắt nhìn tôi, từng câu từng chữ nói rất nghiêm túc: “Tôi nghĩ rằng, đêm qua cậu hẳn là rất bối rối. Cho nên tôi muốn nói lại lần nữa, Hạ Kim Triều, tôi thích cậu, chúng ta ở bên nhau có được không?"