Giáo Thảo Đối Với Tôi Nhất Kiến Chung Tình

chương 6: 6: tâm tình của ai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùa hè trời nhanh tối, nhưng hiện tại đã là cuối hạ.

Chiều tà buông xuống, chân trời những tảng mây lớn bị nhuộm thành màu tím đỏ, sau lưng là nhưng toàn nhà cao từng ngàn ánh đèn, xe cộ phía trước đường bệnh viện đông vô kể, hối thành một cái vệt sáng uốn lượn, trên đường mỗi người đều biểu cảm vội vàng, hướng về mục đích mà chạy đi.

Làn gió chiều băng qua núi, sông, suối, xuyên qua những tòa nhà chọc trời bằng bê tông cốt thép, đến bên cạnh hai thiếu niên, thổi bay bộ đồng phục trống rỗng của họ.

Hà Tự nhớ nhà, cái tiểu thành chung quanh toàn biển kia lại là chỗ dựa vững chắc.

Leo lên chỗ cao, là có thể nhìn thấy mặt biển bằng xanh thẳm, mùa hè gió thổi thoải mái, gió biển thổi một làn hơi nước từ phương xa,thoang thoảng trong không khí.

Hà Tự bước xuống dưới, ngay sau đó khôi phục lại trạng thái bình thường.

"Chiều nay làm phiền cậu rồi, mời cậu đi ăn cơm chiều.

Muốn ăn cái gì? Có kén ăn cái gì không?" Cậu một bên hỏi Từ Kiến Trừng, một bên gửi tin nhắn cho Hà Văn Viễn, nói cho ông hôm nay ở trường học làm bài tập sẽ về nhà muộn một chút.

"Không."

"Cậu về nhà muộn cha mẹ không lo lắng cho cậu sao?"

"Nhà tôi không có ai."

Hà Tự sửng sốt một chút, nhưng cậu vẫn cúi đầu xem điện thoại, trong mắt giấu đi một chút kinh ngạc, thức thời cũng không biết nói gì để đổi chủ đề.

Cậu đi đến quán ăn gần đây, bởi vì là bên cạnh bệnh viện, quán ăn tương đối ít, Hà Tự lại lười đi đường xa, liền chọn quán đánh giá không tồi, quán ăn cách khá gần.

Lúc này trên màn hình điện thoại hiện lên thông báo, Hà Văn Viễn hỏi: " Buổi tối có cần ta đón không?" Hà Tự trả lời: " Không cần."

"Cách đó không xa có nhà hàng đồ Nga, được chứ?"

"Được a."

Đường đi còn khá gần, Hà Tự từ trong túi móc ra air pods: "Nghe nhạc không?"

Hà Tự không giống người thường chia sẻ tai nghe, ở cậu có thể thấy là người hay nghe nhạc, ca hát thuộc về một bộ phận cá nhân riêng tư, đem bài hát của mình chia sẻ ra ngoài, kia còn không bằng bảo cậu lõa thể đi trên đường sao.

Nhưng cậu hôm nay đột nhiên động kinh.

"Được." Từ Kiến Trừng không do dự, từ trong tay cậu cầm tai nghe trái, Hà Tự cầm tai nghe phải.

Hôm nay tùy ý nghe nhạc cùng; đề cử phá lệ không hợp khẩu vị Hà Tự, làm cho Hà Tự không ngừng táo bạo cắt tới cắt lui.

"Cậu hôm nay không cần làm bài tập sao?" Hà Tự cúi đầu hỏi

"Đều làm xong."

"Làm xong?!"

Từ Kiến Trừng nhìn Hà Tự đôi mắt mở to hết mức, có ý muốn cười, nhìn giống như một con mèo trong nhà mình.

"Làm khi nào?"

"Lúc cậu làm đề toán, không bao lâu đã làm xong." Hà Tự nghe thấy câu trả lời này quả thực muốn tức hộc máu.

Bài tập hôm nay của Hà Tự là một bút còn không có động, bài tập đêm qua cậu còn không làm, đi học giáo viên giảng bài cậu cũng không ôn tập.

Quên đi, quên đi, lập tức để đến cuối tuần, cậu chờ cuối tuần sửa sang lại còn kịp.

Lúc này, tai nghe phát ngẫu nhiên đến khúc dạo đầu của bản cello cappella đầu tiên, cậu dừng lại một lúc, nhìn biểu cảm của Từ Kiến Trừng, ở thiết cùng không thiết chi gian qua lại do dự.

"Đây là bài hát của Bach, phải không?" Từ Kiến Trừng đã nhận ra ánh mắt Hà Tự.

Bach: Johann Sebastian Bach (tiếng Đức: (); năm - năm) là một, nghệ sĩ,,, và đàn thuộc thời kỳ ( - ).

Nhờ kỹ năng điêu luyện trong cấu tạo đối âm, hòa âm, và tiết tấu, cũng như khả năng điều tiết nhịp điệu, hình thái, và bố cục âm nhạc nước ngoài, nhất là từ và, Bach đã góp phần làm giàu nền âm nhạc Đức.

Nhiều sáng tác của Bach vẫn còn được yêu thích cho đến ngày nay như Brandeburg Concertos, Mass cung Si thứ, The Well-Tempered Calvier, những bản cantata, những bài hợp xướng, những partita, passion, và những bản nhạc dành cho organ.

Âm nhạc của Bach được xem là có chiều sâu trí tuệ, đáp ứng những yêu cầu chuyên môn, và thấm đẫm nét đẹp nghệ thuật.

"Người bình thường đều không thích nghe loại này." Hà Tự lại hỏi: "Đã từng học?"

"Trước kia lúc trong tiết nhạc lý giáo viên đã cho chúng ta nghe và phân tích qua."

Hà Tự gật gật đầu, không ấn qua bài hát tiếp theo.

Bên đường, đèn đường một ngọn rồi một ngọn sáng lên, bê tông cốt thép rừng rậm bị khóa lại có vẻ nhỏ yếu mà lại bé nhỏ không đáng kể.

Nhà hàng mang phong cách Liên Xô cũ với thời đại cũ kỹ, giấy dán tường William Morris và đèn pha lê cổ điển phong cách Châu Âu.

Ánh sáng mờ ảo đổ xuống, phản chiếu trên những tua pha lê nhân tạo, tản ra tứ phía.

Hà Tự bị ánh đèn này chiếu cảm thấy mệt mỏi, cả người đều toát ra vẻ lười biếng, lười biếng mà ngáp một cái

Mỗi cái bàn ăn ở giữa đều bày trí một bình hoa thủy tinh trong suốt, đường cong mềm mại mà ưu mỹ, ở bên trong là hoa hồng tươi cùng lá bạch đàn, có thể thấy mỗi ngày đều được thay mới.

Hà Tự bằng kinh nghiệm nhiều năm tự ăn tự uống nhìn ra được nhà hàng này thế nào cũng phải hung hăng đòi giá cao cậu một chút, chính mình đã chọn nhà hàng này dù cho có quỳ xuống cũng phải ăn xong.

"Ngồi ở đâu?"

Từ Kiến Trừng chỉ vị trí gần cửa sổ.

Hai người đi qua, người phục vụ bên cạnh lập tức kéo ghế dựa và đưa menu cho bọn họ.

Mở thực đơn ra, Hà Tự giật mình một cái, lập tức tỉnh.

Một đĩa súp nấm nhỏ có giá hơn tệ.

May mắn Thẩm Hoan đã đưa thẻ phụ của mình cho Hà Tự, để ngừa vạn nhất, mặc dù như vậy nhưng với Hà Tự vẫn là lấy máu ở tim, cậu vì không để lộ sợ hãi, nhanh chóng gọi món ăn, gọi một phần bò bít tết, ốc nướng, còn có súp nấm.

Từ Kiến Trừng thậm chí còn không xem qua menu, vì vậy hắn gọi món tương tự cậu.

"Hai vị muốn bít tết của mình chín mấy phần?"

"Bảy phần"

"Năm phần"

"Cậu ăn chín năm phần?"

Từ Kiến Trừng gật đầu.

Khi đang đợi đồ ăn, cậu vào phòng vệ sinh, đi qua hành lang phát hiện ra rằng nhà hàng kiểu Nga này đã có từ khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, không có gì lạ khi nó đắt như vậy.

Cứ coi như là tiêu tiền để nếm đồ ngon.

Lúc quay lại, các món ăn đều đã chuẩn bị xong, Từ Kiến Trừng vẫn ngồi thẳng trên ghế, không động đậy bộ đồ ăn, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.

Hà Tự không lập tức đi qua, mà đứng ở hành lang bên cạnh nhìn một lát.

Vì đang ngồi bên cửa sổ, nửa bên phải của Từ Kiến Trừng được tắm trong ánh đèn vàng ấm áp, nửa bên trái được bao phủ bởi màn đêm, như được phủ một vầng hào quang tự nhiên.

Trên thực tế, không chỉ tư thế ngồi, mà cả những cử chỉ hàng ngày cũng có thể nói rằng nghi thức gia giáo của Từ Kiến Trừng được dạy rất tốt.

Gặp người nào cũng nói lời này, Hà Tự điểm này ánh mắt vẫn có.

"Đợi lâu rồi." Hà Tự bước tới kéo ghế ngồi xuống.

Thực tế, đôi khi cậu cảm thấy mình đã chơi quá đà.

"Không sao." Từ Kiến Trừng thản nhiên cười.

"Cậu có muốn ăn thử của tôi không?" Từ Kiến Trừng đột nhiên mở miệng nói.

Hà Tự a một tiếng, cậu kỳ thật là có chút tò mò, cậu thường chỉ ăn chín bảy phần, chưa nếm thử chín năm phần, có phải là uống máu thật không, nhưng cậu chỉ nhìn thoáng qua liền kiềm chế không được.

Từ Kiến Trừng cắt một miêng nhỏ, nói:"Dùng nĩa của cậu hay của tôi?"

"Đều có thể." Hà Tự khách khí cười một chút, cậu cười như vậy, bên má phải của cậu xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ, ánh sáng hắt vào đó đổ bóng.

Với hai chiếc răng hổ, cả người trở nên sáng sủa.

Nhưng ngoài mặt cậu chỉ cười như vậy, còn tự hỏi Từ Kiến Trừng có phải hơi quá lễ phép không?

Từ Kiến Trừng trực tiếp lấy nĩa của mình đưa tới, nói: "Chỗ này có gân, cẩn thận một chút."

Còn rất thận trọng, Hà Tự nghĩ thầm.

Hà Tự thấy Từ Kiến Trừng đã đặt dao nĩa xuống và không có ý định cầm lại, mở miệng nói: "Ăn xong rồi sao?"

Từ Kiến Trừng gật đầu.

"Đi thôi."

Đợi đến khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, cậu mới nhớ ra chỗ của Từ Kiến Trừng vẫn còn một chiếc air pod, Hà Tự có thói quen nghe nhạc trước khi đi ngủ, may là cậu vẫn còn có tai nghe dự phòng ở nhà, nếu không tối nay cậu chỉ có thể nghe bằng một chiếc tai nghe duy nhất.

Hà Tự không vội về nhà, mà cậu gọi điện cho Thẩm Hoan trước.

"Uy, mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

"Mẹ đang đi dạo trên bãi biển.

Có chuyện gì vậy con trai?"

"Không có việc gì, mẹ đi một mình à."

"Còn có dì của con."

Hà Tự nghe có người ngoài, nói: "Không có việc gì, con chỉ nhớ mẹ thôi, cúp máy, tạm biệt."

Điện thoại Hà Tự truyền ra một âm báo bận rộn, là Thẩm Hoan đã cúp máy trước.

Chao ôi, nỗi đau quá khủng khiếp, không phải vô cớ mà gọi bố mẹ.

Đêm sau khi cậu về nhà, Hà Tự đã có một giấc mơ.

Hà Tự mơ thấy cậu và Từ Kiến Trừng đang đứng giữa con đường ở trung tâm khu thương mại thành phố Q, nắm tay nhau lúc hai giờ sáng, con đường vắng tanh.

Các cửa hàng hai bên đều sáng đèn, ánh sáng mờ ảo lọt qua lớp kính cường lực trong suốt và làn sương mù trong không khí, hắt lên cả hai người.

Hai cửa hàng lớn này đã được chuyển đổi thành nhà hàng mì, bao gồm mì ramen kiểu Nhật Bản, mì Lan Châu, mì Trùng Khánh và mì Shaanxi Youpo.

Hà Tự là người phương bắc, một tuần cậu có thể ăn mì ba lần, nhưng từ khi đến thành phố B, cậu chưa ăn mì lần nào.

Sương mù lúc sáng sớm rất nặng nhưng không quá dày.

Ánh đèn phía xa và mực nước biển lẫn trong sương mù, giống như ngọn lửa đánh cá Giang Phong bên ngoài thành phố Gusu.

"Đợi đến sáu giờ, chúng ta đi khu mua sắm dưới lòng đất trước mặt ăn sườn gà đi?" Trong mơ Hà Tự mở miệng hỏi.

Từ Kiến Trừng gật đầu như thường lệ, và không nói gì.

Không biết liệu có phải khi còn nhỏ cậu đã tạo ra quá nhiều sự im lặng hay không, hay là từ ngữ hiếm gặp.

Họ lang thang bên ngoài vào ban đêm cho đến sáu giờ.

Sau khi ăn miếng gà chặt, họ đi bộ chậm rãi dọc theo bờ biển phía sau quảng trường thương mại, qua tòa nhà ống cũ, qua trường trung học cơ sở cũ của Hà Tự và đi bộ đến công viên bên bờ biển.

Hình ảnh cuối cùng giống như nằm trên bãi cỏ ngủ thiếp đi, đôi mắt cậu chớp chớp liên tục, Từ Kiến Trừng chậm rãi ngồi xuống, bên cạnh cậu, trên bãi cỏ.

Hà Tự đột nhiên bỗng nhiên bừng tỉnh, vô thức lau miệng, giấc mộng này giống như một bộ phim trữ tình dựng lại, thật đúng là địa ngục.

Không đúng, tại sao trên tay nhiều nước như vậy?

Hà Tự thấy trên tay và vỏ gối có nước miếng, chắc chảy xuống khi nằm mơ thấy mặt mình và con gà chặt thịt.

Ai, cứ để nó trôi đi, dù sao thì cũng có một mình cậu biết.

Hà Tự dường như bị mắc kẹt trong lớp học như thường lệ.

Lý Tư Bội người đang ngồi ở ghế trước, quay lại và đưa cho cậu một thứ giống như hộp bento: "Sở Định Nghi đưa cậu."

"Sở Định Nghi? Sở Định Nghi là ai?"

"Chính là người hôm qua lấy ống nghiệm làm cậu chảy máu, cô ấy ở đây chờ cậu rất lâu, vừa mới đi."

Hà Tự nhận lấy cái hộp, có chút nặng nề: "Bên trong đó có cái gì?"

"Tôi không biết, làm ơn nói cho tôi biết, hôm qua cô ấy như thế nào lại làm cậu bị thương?" Tâm hồn thích buôn chuyện trong cơ thể Lý Tư Bội hừng hực, đôi mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm, ngay khi giáo viên tiếng Anh bước vào lớp.

Nhìn thấy Lý Tư Bội quay lại để nói chuyện, y liền bắt tại trận.

"Lý Tư Bội! Đến văn phòng của tôi sau giờ tan học." Lý Tư Bội nghe thấy mình được đặt tên bởi giáo viên tiếng Anh, cô lập tức héo như một quả cà tím bị đánh tan bởi sương.

Hà Tự nhìn vào hộp bento, trên đó có một tờ giấy nhớ, viết: "Thực xin lỗi, Hà Tự.

Bên trong tôi có làm bánh quy chocolate, cho cậu ăn." Ngoài ra còn có một biểu tượng cảm xúc dễ thương ở cuối.

Cậu nhìn thẳng vào bàn, nhưng không mở nó ra.

Chuông tự học vang lên một lúc, giáo viên tiếng Anh vừa mới chuẩn bị mở miệng, Lý Tư Bội ngay lập tức giả vờ đau bụng và đi ra ngoài, biểu cảm sống động như thật và kỹ năng diễn xuất rất tốt, chắc đã có kinh nghiệm nhiều năm.

Giáo viên Tiếng Anh tức giận vừa nhấc bút đặt lên bục giảng nhúng bụi phấn, lập tức khuấy lên một đống bụi phấn, học sinh ở hàng ghế đầu bị khí độc tấn công sáng sớm ho khan một tiếng.

Giáo viên Hóa cũng đến đây trong giờ học, đặc biệt để hỏi Hà Tự vết thương của cậu như thế nào, Hà Tự tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Dù nói rằng không sao nhưng cậu vẫn xin nghỉ và đứng dậy trong giờ luyện tập ra ngoài.

Vết thương ở bên hông cũng không đau lắm, nhưng sáng ra khi cởi đồ ngủ thay quần đi học, cậu mới nhận ra vết thương của mình bị đồ ngủ dính vào, đêm qua ngủ, cậu nghĩ băng y tế không thoáng khí nên đã vứt đi.

Như vậy, vết thương đã dính vào quần ngủ!!!

Hà Tự thật mệt tâm a, cậu đem quần kéo xuống để xem vết thương, vô tình da thịt bị bong ra, máu chảy xuống, làm cho cậu rối rắm một hồi.

Hà Tự nghe được âm thanh tập thể dục ở ngoài phòng học, mê mê hoặc hoặc sắp đi vào giấc ngủ, liền cảm giác được có người ngồi ở ghế phía trước.

Dù có thể cảm nhận được người nọ đang kéo bàn ghế vô cùng cẩn thận, nhưng cậu vẫn tinh ý bắt được tiếng chân ghế trên mặt đất.

Sẽ là ai đây? Hà Tự trong lòng nghĩ

Nhạc phát thanh bên ngoài mới đến tiết .

Hẳn không phải là học sinh trở về, chính là giáo viên tới kiểm tra phòng học sao?

- Hoàn chương -

Edit by motcaitendangiu????????.

Truyện Chữ Hay