Quay về khách sạn, tôi cảm thấy cái bụng của mình nặng chình ịch thiếu điều muốn lê lết trên sàn.
Tân Hân dìu tôi về phòng, vừa đi vừa nói um sùm: “Cậu phải biết kiềm chế một chút chứ, em bé trong bụng mấy tháng rồi, tớ nghĩ cha nó tám phần là họ Tô….”
Tôi bực bội quát: “Họ Ninh!”
“……….” Tân Hân nghẹn họng một chút rồi nói: “Họ Ninh cũng được, tớ đổi họ thành họ Tô cũng vậy thôi.”
= =………..
Vào trong phòng tôi tắm rửa xong rồi xem TV. Tân Hân thì đi dạo phố hẹn hò với Ninh Tiểu Bạch. Tôi bật kênh Hồ Nam coi, tiện tay gặm mấy quả táo.
Gặm gặm gặm được một lúc thấy dạ dày có gì đó không bình thường. Mở điện thoại ra kiểm tra, không phải ngày “dì cả” tới, nhưng mà “dì cả” đôi khi cũng thất thường phải phòng ngừa, tôi lấy miếng băng vệ sinh ra chạy vào toilet.
Qua một loạt kiểm tra kết quả không phải là “dì cả”. Lăn qua lộn lại, dạ dày cũng không còn đau nữa, tôi chạy về giường tiếp tục gặm nửa trái táo còn lại.
Vừa ném trái táo thành công vào thùng rác theo một đường cung rất đẹp thì dạ dày đột ngột co rút dữ dội. Đau thành từng đợt từng đợt. Mẹ kiếp, Tân Hân không bỏ độc vào trái táo chứ.
Tôi ôm bụng co rút cong người trên giường, đau đến nước mắt tuôn rơi. Hai mắt ướt át nằm trên giường, cảm thụ cái loại đau đớn đang ngấm vào toàn thân, tiếng cười nói trên TV và ánh đèn trên trần nhà như mờ mờ ảo ảo.
Không lâu sau đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nói trầm nhẹ vang lên: “Có ai ở trong không?
Tôi cố gắng nghe cho rõ giọng nói đó là của Tô Tín.
Tôi nhẫn nhịn cơn đau, bò dậy trả lời “Có”, vội vàng chạy đến toilet thắm ướt khăn lông lau mặt sạch sẽ rồi đi ra mở cửa, cơn đau dữ dội đến bước đi cũng khó khăn.
Tô Tín nhìn tôi nói: “Hướng dẫn viên nói buổi tối không có lịch trình, mọi người có thể đi sông Du Vận ngắm cảnh đêm, kêu tôi đi thông báo cho mọi người.”
“Oh…” Tôi đau đớn cắn môi, làm bộ ra vẻ thoải mái gật đầu: “Đã biết.”
Anh ta vẫn nhìn chằm chằm tôi, không nhúc nhích rời đi, thật lâu sau mới mở miệng: “Kỳ Nguyệt, sắc mặt em khó coi vậy?”
“Ánh sáng đèn không tốt.” Cơn đau ập tới làm tôi muốn thét lên, cắn răng nói: “Xong rồi, còn việc gì nửa không?”
“Không.” Anh ta vẫn nhìn tôi giống như đang kiểm tra cái gì.
“Không còn thì tôi đóng cửa.”
Tôi chuẩn bị đóng cửa thì Tô Tín giơ một tay ra ngăn lại, bước vào trong phòng nhìn vào mắt tôi hỏi: “Lần cuối cùng, em thật sự không có sao?”
Không biết có phải do thái độ quan tâm của anh hay không mà tôi buông tay đang nắm trên cửa, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
Tôi biết tình cảnh này sẽ làm người khác kinh ngạc nên giơ tay lên đẩy mạnh anh: “Anh phiền quá đi, có đi hay không tôi đau muốn chết rồi.”
Sắc mặt anh thay đổi, nắm hai bả vai tôi: “Không khỏe chỗ nào?”
“Mắc mớ cái rắm gì tới anh.”
“Em đừng có giận hờn gì giờ này nữa, rốt cuộc em đau cái gì?” Giọng nói anh có vẻ tức giận.
“Anh quan tâm tôi sống chết làm gì? Không phải anh hy vọng tôi không khỏe sao, giờ thì không khỏe nè anh yên tâm được rồi.” Dạ dày càng đau tôi càng khóc nhiều hơn, hết sức lực ngồi bệt xuống sàn, cúi đầu hai tay ôm bụng cuộn mình lại tiếp nhận cơn đau này, cũng vì đau đớn hành hạ mà gần như tôi hét lên rất lớn tiếng: “Tô Tín, anh đi được chưa, đừng phiền tôi nữa có được không?”
Giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên: “Kỳ Nguyệt, em ngẩng đầu lên nhìn cho kỹ, tôi là thầy của em!”
“Thầy thì sao….”
Tôi chưa kịp nói hết, anh ta đã mạnh mẽ bế tôi vào lòng đi ra ngoài. Khoảng cách rất gần, anh nhìn chằm chằm tôi, khuôn mặt tức giận tái xanh, đôi mắt phát ra ánh sáng hăm dọa.
Vừa tính kêu anh ta bỏ tôi xuống, tay anh đã nhấc cái ót vùi mặt tôi vào trong ngực anh. Tôi bị kìm chặt không thể nói nên lời, chỉ có thể cảm nhận từng bước đi của anh.
Trên người Tô Tín có mùi thơm rất nhẹ nhàng thoải mái, từ từ cơn đau trong dạ dày cũng đã giảm lại. Ý thức của tôi mơ hồ, nghĩ thầm, thì ra nghe thấy mùi vị cặn bả đôi khi cũng có tác dụng.
●●●●●●
Lúc tôi tỉnh lại, sờ sờ bụng một chút cảm giác cũng không có. Đang chuẩn bị vui vẻ thì thấy chỗ này hơi quen mắt.
Tôi xỉu! Lại là bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng và căn phòng trắng toát này làm sao tôi dễ dàng quên được?
“Em đã tỉnh.”
Tôi theo nơi phát ra âm thanh nhìn đi thì thấy Tô Tín đang đứng bên cửa sổ, ngọn đèn dầu bên ngoài hắc vào càng làm cho vẻ đẹp của anh thêm say đắm lòng người. Vẻ mặt của anh, nói thế nào nhỉ, rõ ràng là tức giận mà cố tình nuốt xuống làm bộ thân thiện, vẻ mặt này hết sức sinh động.
Tôi vội vàng ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn ngón tay cái: “Gây rắc rối cho thầy rồi.”
“Bây giờ biết kêu thầy rồi hả?” Anh ta ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, sắc mặt càng thêm nghiêm khắc.
Tôi vẫn nhìn cái ngón cái không dám nói lời nào, chỉ sợ sơ ý một chút thì anh ta sẽ giận.
Anh chậm rãi mở miệng nói: “Kỳ Nguyệt, lúc nướng thịt buổi chiều, hai phần ba thịt nướng đều là em ăn hết.”
“Uhm.”
“Em uống năm chai nước suối.”
“Uhm………….”
“Buổi tối còn ăn một trái táo.”
“……………Uh.” Cái này mà anh cũng biết.
“Kỳ Nguyệt, em có biết mình có bệnh đau bao tử hay không?”
Tôi lẩm bẩm nói: “Mấy cái này tôi đều biết, nhưng anh cũng không thể trách tôi, tôi không có đếm chỉ biết ăn………..”
Tô Tín nắm lấy cổ tay tôi, tôi run rẩy, ngẩng đầu giương mắt chống lại đôi mắt hẹp dài của anh.
Tô Tín tức giận nói: “Ăn ăn, bản thân em còn không quan tâm, có tư cách gì không cho tôi kiểm soát em?”
Ánh mắt Tô Tín nóng bỏng làm tôi không dám nhìn thẳng, chỉ có trái tim nhỏ bé đang bùm bùm nhảy loạn xạ. Không biết vì sao, trong cái phòng bệnh nhỏ hẹp này tôi cảm giác có JQ………
“Kỳ Nguyệt ở đây phải không?” Ngoài cửa vang đến giọng nói của Tân Hân.
Tô Tín thở dài, buông tay tôi ra, đắp mền lại cho tôi rồi đi mở cửa, Tân Hân nói “Chào thầy” rồi bước tới bên tôi ngồi xuống, khóe mắt hồng hồng y như một con thỏ: “Kỳ Nguyệt, cậu không khỏe sao không nói cho tớ biết?”
“Không phải cậu đi hẹn hò với Ninh Tiểu Bạch sao?”
“Vậy sao cậu không gọi điện cho tớ.”
“Tớ sợ ảnh hưởng đến hai người……….”
Tân Hân vỗ một phát vào lưng tôi, hai mắt đẫm lệ lờ mờ nói: “Cậu đúng là đồ không có lương tâm, trong mắt cậu đối với ai cũng vậy. Chuyện gì cũng tự mình giải quyết, không nói với ai, cậu nói đi sau này phải làm sao với cậu đây?”
“Tùy đi.” Tôi vươn tay lau nước mắt cho Tân Hân nói: “Bây giờ không phải không có gì sao.”
“Tối nay có thể về không?”
Tôi nhìn Tô Tín đang đứng một bên ôm hai cánh tay, sắc mặt đã dịu xuống rất nhiều, một lúc sâu anh mới nói: “Bác sĩ nói tối nay ở lại quan sát, ngày mai kiểm tra rồi mới quyết định.”
Tân Hân đứng lên: “Vậy tớ về khách sạn lấy bàn chải và đồ dùng đến cho cậu. Thầy Tô, phiền thầy chăm sóc cho Kỳ Nguyệt, đừng để cho cậu ấy ăn lung tung.”
“Uh.” Tô Tín nhàn nhạt trả lời.
Chờ Tân Hân đi rồi, Tô Tín mới ngồi xuống cạnh giường xem báo, không thèm ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi thật sự không chịu nổi không khí như thế này, cầm lấy tờ báo của anh, anh cau mày nhìn tôi, tôi vội vàng tươi cười nói: “Thầy, em kể cho thầy nghe chuyện lúc nhỏ của em.”
“Được.” Rốt cuộc anh cũng có chút hứng thú.
“Thật ra thì năm tuổi tôi cũng có nhập viện vì đau bao tử rồi. Lúc đó mỗi ngày đều phải ăn cháo, mà cháo thì anh cũng biết đấy, không có chút dầu mỡ……có một bạn gái cùng phòng khỏi bệnh nhanh hơn tôi nên không cần ăn cháo nữa, ba cô bạn mỗi ngày đều mang bánh nướng thơm ngào ngạt đến cho cô bạn. Tôi nhìn cô bạn ăn mà chảy nước miếng.”
Tôi nuốt nước miếng tiếp tục kể: “Có một ngày tôi đi kiểm tra cơ thể về, thấy cô bạn bỏ bánh nướng vào tủ đầu giường. Buổi tối tôi canh cô bạn kia ngủ, vụng trộm tìm bánh nướng trong tủ đầu giường. Tôi tìm một hồi thấy cái gì đó tương tự như cái bánh nướng liền đưa vào miệng, tôi lúc dó giống như một kẻ ăn mày lâu ngày không có cơm ăn. Gặm một lúc thấy hương vị trong miệng không thay đổi, lúc này đèn trong phòng mở lên, cô bạn kia bị tôi làm sợ khóc lên, vừa khóc vừa hỏi: “Chị, sao chị ăn bức tranh mặt trăng của em……..”
“Ha ha” Tô Tín cười to: “Thì ra từ lúc còn nhỏ em đã tham ăn như vậy.”
Tâm trạng tôi cũng theo tiếng cười này mà thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn vô cùng oán giận nói: “Cũng không thể trách tôi, tôi thấy cô bạn đó hình như có vấn đề, vẽ cái gì không vẽ, đi vẽ mặt trăng mà còn vẽ lên tờ giấy cứng như vậy.”
“Người ta vẽ mặt trăng trên giấy gì cần phải hỏi ý kiến em sao?”
“Cái này cũng đúng, chuyện này là ám ảnh tuổi thơ của tôi.” Tôi dựa vào gối đầu, liếc nhìn Tô Tín, lười biếng nói: “Thầy, kể lại chuyện xưa em lại thấy đói bụng……….”
“Muốn ăn cái gì?” Anh cũng lười biếng hỏi.
“Uhm…….muốn ăn bánh nướng.”
“Lại muốn ăn, có tin tôi ăn em luôn không?”
Ai yo, câu hỏi này có mùi JQ hơi nặng, tôi không cãi lại, Tô Tín chịu nói giỡn theo tôi là đã cải thiện bầu không khí này rồi.
Thấy tôi không nói gì, Tô Tin sờ đầu tôi thỏa mãn nói: “Sáng mai tôi mua cho em ăn, bây giờ nghỉ ngơi đi.”
Tô Tín để gối đầu tôi xuống, đỡ tôi nằm vào trong mền, chỉ lộ ra hai con mắt: “Nếu ngày mai không có thì chính là anh ăn vụng.”
Anh nghe xong mở to mắt vung tay lên, tôi sợ tới mức kéo mền qua khỏi đầu.
Thật lâu sau cũng không thấy có động tĩnh gì bên ngoài, mãi tới lúc giọng nói Tân Hân vang lên: “Kỳ Nguyệt, cậu thích tự ngược đãi bản thân ha.”
Tôi thò đầu ra, không khí mát mẻ ùa vào, không thấy bóng dáng cao gầy của Tô Tín đâu hỏi: “Thầy Tô đâu?”
“Mới vừa đi.”
“Đi đâu?”
Tân Hân nháy mắt bắt đầu bà tám: “Sao hả, mới đi một chút đã thấy nhớ rồi hả?”
“Nhớ em gái cậu, thiếu chút nữa tớ chết torng đây rồi.”
“Kỳ Nguyệt, cuối cùng tớ cũng thấy được Tô Tín có tình ý với cậu.”
“Thật không? Ha ha.” Tôi cười xòa cho qua, nói thật, bây giờ tôi cũng chưa xác định được.
Tân Hân dọn đồ xong rồi nói: “Kỳ Nguyệt, bất kể thế nào tớ vẫn thấy Tô Minh Á đáng tin hơn, cậu nhìn đi, Tô Tín hơn cậu tám tuổi, có người nói, cách ba năm như cách một con sông, hai người các cậu cách nhau đến ba con sông lận.”
Lòng tôi cứng lại, chậm rãi nói: “Không cần biết là người nào tớ đều thấy không đáng tin, vẫn là máy vi tính thực tế hơn, đàn ông gì đó đều là phù du.”
Tân Hân nhìn tôi còn muốn nói tiếp nhưng mà tôi đã vùi vào trong mền quay lưng lại nhắm mắt.
Không hiểu vì sao tôi không muốn nghe người khác nhận xét mặt xấu của Tô Tín.
Trải qua một đêm này, trong lòng tôi hình như có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi.