Phó Thanh Sơ nói: "Không cần."
Ngón tay Thẩm Tuyển Ý để trên chuông xe, chưa kịp nói chuyện đã thấy Tiểu Trì lao ra cùng mọi người trong quán.
Nhìn thấy hắn vội gọi: "Thẩm ca, xảy ra chuyện."
"Có chuyện báo cảnh sát." Thẩm Tuyển Ý đầu cũng không quay lại nhìn Phó Thanh Sơ, trên mặt vẫn cười cười cà lơ phất phơ, "Thầy à..."
"Báo rồi, nhưng ông chủ bị đâm.
Đã gọi xe cứu thương, bọn họ đang chảy máu không ngừng, không biết có thể chờ xe cứu thương đến không."
"Ai đang chảy máu? Nam hay nữ?"
Tiểu Trì gấp đến độ mồ hôi đầu đầy không buồn lau.
Nhìn thấy Phó Thanh Sơ cũng không đoái hoài tới chào hỏi chỉ gật đầu nở nụ cười, nói thật nhanh với Thẩm Tuyển Ý: "Nữ, còn có ông chủ chúng tôi!"
"Quân Nhiên? Không phải anh ta đi ngủ rồi à, sao lại bị thương?"
"Cậu bảo Dư Lỗi đưa anh ta đi ngủ, nhưng cậu vừa đi, ông chủ đã mơ mơ màng màng tránh thoát Dư Lỗi chạy tới can ngăn.
Cậu biết đó, lực tay anh ta được mấy lạng sức đâu, bị chai rượu của người đàn ông kia đập trúng.
Còn có người phụ nữ bị đâm mấy nhát, bây giờ đang nằm trong quán."
Thẩm Tuyển Ý sợ hết hồn, bật thốt lên một câu: "Gian phu đâu?"
"Chạy."
Thẩm Tuyển Ý buông tay đang nắm chặt chuông xe, nói với Phó Thanh Sơ: "Giáo sư, không đưa thầy về được.
Tôi đi xem tình hình, cẩn thận đừng để bị cướp sắc."
Phó Thanh Sơ tự động xem nhẹ câu đùa giỡn kia, không tin lắm liếc mắt nhìn hắn, "Cậu được không?"
Thẩm Tuyển Ý đã đi lên vài bước, nghe thấy lời này bước chân dừng lại, quay đầu lại nháy mắt, "Giáo sư, tôi khuyên thầy đừng hỏi tôi có được không.
Đây là khiêu khích.
Không có người đàn ông nào muốn nghe câu nói mình không được.
Nếu thầy lo lắng tôi sẽ cho thầy biết tôi có được không."
Phó Thanh Sơ không có tiếp lời vàng ngọc của hắn, nhìn hắn đi cùng Tiểu Trì về quán bar.
Đèn phố bar kéo bóng hắn thật dài với những ánh sáng đủ màu sắc.
Tuổi trẻ, kiêu ngạo.
Khi Thẩm Tuyển Ý bước vào quán bar một lần nữa đã không còn khách trong đó.
Bị dọa sợ đã chạy, bị đánh đuổi cũng đã chạy.
Còn lại Quân Nhiên và người phụ nữ bất tỉnh nhân sự nằm trên ghế sofa.
Mái tóc dài của Quân Nhiên xõa tung một bên, dính không ít máu, quấn thành từng lọn tóc bết dính.
Thẩm Tuyển Ý dừng chân, lông mày chợt cau lại, những ngón tay siết chặt khẽ run lên.
Máu đập vào mắt hắn, cảm giác ấm áp và nhớp nháp khiến hắn gần như đứng không vững.
Tiểu Trì nghi hoặc nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
"Không sao." Thẩm Tuyển Ý hít sâu, bước nhanh tới chỗ Quân Nhiên ngồi xổm xuống, nắm lấy tay anh ta giơ lên kiểm tra miệng vết thương.
Không chạm đến động mạch.
Trong thời tiết này mặc rất ít quần áo, may mà bị thương ở đây.
Nếu bị đâm vào tim, hiện tại đã không cần hắn cứu.
Thẩm Tuyển Ý chỉ vị trí gần tim Quân Nhiên, nói với Tiểu Trì, "Ấn ở đây đừng buông tay, nếu anh ta mượn rượu làm liều thì gõ một gậy cho ngất."
Tiểu Trì nhanh chóng đè lại, "Ở đây không chảy máu, ấn ở đây cũng được sao?"
Thẩm Tuyển Ý đi kiểm tra người phụ nữ, không quay đầu lại: "Ấn bừa đấy, không được thì anh chuyển sang chỗ khác.
Kiểu gì cũng có chỗ dùng được.
Anh ta bị thương không nặng, không ấn cũng không chết được.
Chỉ mất nhiều thêm chút máu."
Tiểu Trì: "..."
Người phụ nữ bị thương khá nghiêm trọng.
Chỗ gần động mạch bị chém, máu chảy ồ ạt.
Máu trên người Quân Nhiên hơn nửa là của cô phun ra.
Nghiêm trọng nhất, là bụng của cô.
Người phụ nữ này mang thai.
Người đàn ông kia đâm một dao vào bụng cô, đứa bé chắc chắn không giữ được.
Còn tiếp tục mất máu thì hơn % một xác hai mạng.
Thẩm Tuyển Ý quyết định thật nhanh nói: "Dư Lỗi, lấy băng gạc sạch sẽ, phải kéo vải!"
Dư Lỗi đáp lại, chạy ra sau tìm.
Thẩm Tuyển Ý chịu đựng cơn đau quặn thắt trong dạ dày, nhíu mày bấm huyệt chống đỡ.
Ở đây không có garrot nên chỉ có thể tìm một ít vải vụn thay thế chờ xe cấp cứu đến.
———
Garrot là một thiết bị tạo áp lực lên chi hoặc tứ chi để hạn chế nhưng không làm ngừng lưu thông máu.
Nó có thể được sử dụng để cấp cứu, phẫu thuật hoặc phục hồi chức năng sau phẫu thuật.Garrot đơn giản có thể làm bằng gậy và dây (hoặc đai), nhưng garrot đơn giản hiện nay ít được sử dụng, vì so với garrot chuyên nghiệp và thương mại thì tác dụng của garrot đơn giản là không tốt, có thể gây tắc nghẽn mạch máu và các tác dụng phụ như tổn thương mô mềm và tổn thương dây thần kinh có thể xảy ra.
Có ba loại garot: garrot phẫu thuật, garrot cấp cứu và garrot phục hồi chức năng.
———
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, không nhìn về sau mà giơ tay lên nhưng không có vải đưa tới, nhíu mày quay đầu lại: "Làm sao vậy!..."
Phó Thanh Sơ.
Sắc mặt Thẩm Tuyển Ý cứng đờ, Dư Lỗi chạy chậm trở về để băng gạc và vải lên.
Thẩm Tuyển Ý đặt băng gạc trên vết thương sau đó đo khoảng cách, chỉ cho Dư Lỗi: "Quấn vải vào kia."
Dư Lỗi nhanh chóng cắt vải, quấn chặt vị trí hắn chỉ, Thẩm Tuyển Ý nói: "Dùng sức."
"Hả?"
"Thôi, cậu giúp tôi ấn vết thương." Thẩm Tuyển Ý nói xong, dùng sức buộc chặt.
Cố gắng ngăn máu không tiếp tục chảy về động mạch.
Lúc này, điện thoại trong cửa hàng đột nhiên vang lên, nhân viên phục vụ trong quán nhận, không tới hai giây cao giọng nói: "Tiểu Trì ca, xe cứu thương nói không đến được."
"Có ý gì?!"
Nhân viên phục vụ bị hắn dọa sợ hết hồn, nhỏ giọng lúng túng: "Xe cứu thương nói bên kia cầu Kim Sơn xảy ra tai nạn xe liên hoàn, bọn họ bị chặn.
Nhanh nhất cũng phải nửa giờ nữa mới tới."
"Nửa giờ nữa thi thể cũng lạnh rồi." Thẩm Tuyển Ý nhìn quán bar khắp nơi bừa bộn tràn đầy mùi máu tanh, lông mày càng cau chặt: “Xe máy của anh ở đâu?”
Tiểu Trì nói: "Xe của ông chủ mang đi sửa rồi.
Xe của tôi để phía sau, nhưng tôi chỉ có thể chở một người.
Còn người phụ nữ này thì sao?”
"Tôi sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện." Phó Thanh Sơ nói.
Thẩm Tuyển Ý nhìn lên, hắn biết Phó Thanh Sơ rất thích sạch sẽ.
Bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Áo khoác trắng trong phòng thí nghiệm phải được thay hàng ngày.
"Giáo sư, cô ấy bị vỡ nước ối, trên người toàn là máu.
Thầy không muốn chiếc xe kia nữa?"
Phó Thanh Sơ không đáp, quay người đi ra ngoài để lại một câu: "Mạng người quan trọng."
Thẩm Tuyển Ý nhìn bóng lưng anh, không biết bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, khẽ cười thu ánh mắt.
Ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Quân Nhiên.
"Không chảy máu, anh dẫn anh ta đi bệnh viện băng bó đi.
Nếu để lại sẹo không biết lại khóc đến bao giờ.
Anh ta mà khóc anh nhớ gọi cho chú hai của tôi." Thẩm Tuyển Ý hận không thể đạp anh ta hai cái, đã xui xẻo còn cố đi xem náo nhiệt.
Xảy ra chuyện lại không biết tìm ai.
Tiểu Trì nhỏ giọng: "Nhưng bọn họ chia tay rồi."
Thẩm Tuyển Ý hờ hững, "Vậy anh nói với chú hai rằng hắn không muốn Quân Nhiên nữa vậy tôi sẽ tới, tôi chưa từng gặp Omega nào ngon miệng như vậy."
Tiểu Trì bị hắn làm cho hoảng run lên, giọng càng thêm nhỏ: "Ông nội cậu sao cứng quá vậy."
Thẩm Tuyển Ý đột nhiên ngẩng đầu lên dọa Tiểu Trì nhảy dựng.
Sự tàn nhẫn thuộc về người trẻ tuổi, không sợ trời không sợ đất.
Không đến nửa giây, Thẩm Tuyển Ý nở nụ cười, "Tôi chưa từng gây chuyện với người trong nhà.
Quân Nhiên không đánh lại chú hai, chỉ có thể tính kế tôi.
Anh ta sai bảo tôi như thương súng còn ít sao, chỉ có anh tin."
Tiểu Trì cong môi.
Thẩm Tuyển Ý đứng lên nói: "Được rồi, mau đưa anh ta đến bệnh viện đi."
Tiểu Trì cúi đầu nhìn Quân Nhiên, lấy lại tinh thần.
Chuyện trước mắt quan trọng hơn.
Vì vậy vội vàng gọi người ôm lấy ông chủ đưa đi bệnh viện.
Đây là cần câu cơm của hắn nha.
Thẩm Tuyển Ý nhìn thấy xe Phó Thanh Sơ dừng trước cửa.
Ngồi xổm xuống ôm người phụ nữ đi ra mở cửa xe, khó khăn ôm vào.
Một tay hắn ấn băng gạc trên miệng vết thương nhưng máu vẫn chảy như nước suối vô tận.
Thẩm Tuyển Ý nhíu chặt mày, không biết hắn đang nghĩ gì, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bụng người phụ nữ.
Cho đến khi Phó Thanh Sơ đánh tay lái vượt qua ba đèn đỏ thì hắn mới phản ứng lại.
“Thầy lái quá tốc độ rồi." Thẩm Tuyển Ý liếc nhìn người đangim lặng ngồi trên ghế lái, lên tiếng nhắc nhở, "Còn tiếp tục thì bằng lái xe của thầy bị vô hiệu hóa đấy."
Phó Thanh Sơ giẫm ga mạnh hơn nữa, ép kim chỉ tốc độ trên đồng hồ xuống một đoạn dài.
Thẩm Tuyển Ý ngồi xem hãi hùng khiếp vía, "Giáo sư Phó, không nhận ra thầy lái xe siêu tốc nha.
Tôi còn tưởng thầy thuộc dạng người lớn tuổi lái ở mức thấp nhất chậm rãi dịch chuyển về phía trước."
"Còn rất nhiều chuyện cậu không biết." Phó Thanh Sơ ý tứ không rõ nói, sau đó không lên tiếng nữa.
Thẩm Tuyển Ý nghe không hiểu, cho là anh đang châm biếm, không để trong lòng.
Máu và nước ối của người phụ nữ dính lên người Thẩm Tuyển Ý, mùi tanh khiến người buồn nôn.
Hắn khó chịu, không nhịn được nói: "Giáo sư, mở cửa sổ."
Phó Thanh Sơ mở cửa sổ, rất nhanh đã gần đến bệnh viện.
Trước khi tới Thẩm Tuyển Ý đã bảo Dư Lỗi gọi cho bệnh viện báo biển số xe để họ đón bệnh nhân.
Vừa đến nơi, bác sĩ đã đẩy giường bệnh đến đón, đẩy người vào phòng mổ.
Thẩm Tuấn yên tâm, muốn vươn tay lau mồ hôi, gần đến nơi thì buồn nôn rụt tay lại, "Đm."
Phó Thanh Sơ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, nhíu chặt mày, lấy khăn tay caro màu xanh xám trong túi đưa tới.
Thẩm Tuyển Ý ngẩn ra, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài đưa khăn tay, không nhận.
"Không được, bẩn lắm." Thẩm Tuyển Ý lành làm gáo vỡ làm muôi lau hai cái lên người, khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Phó Thanh Sơ lấy lại khăn tay đút vào túi quần.
Khi anh tiếp nhận chức vụ từ thấy Tống từng nhìn qua hiện trạng sinh viên trong lớp.
Đến tên Thẩm Tuyển Ý, anh cố ý kiểm tra điểm chuyên cần của hắn.
Tổng số giờ học trong học kỳ, mười ba.
Học kỳ này tiến bộ không ít, tính trong nửa học kỳ, đã học nhiều hơn một tiết.
Điểm chuyên cần lót đáy, phần lớn chương trình học đều phải thi lại.
Khi Phó Thanh Sơ thấy hắn vào quán bar cùng Tiểu Trì, không biết tại sao đi vào theo.
Có lẽ lo lắng sinh viên trong trường vì tự cứu người trái lại nháo chết người.
Có lẽ vì tin tức tố trên người hắn hấp dẫn anh, khiến anh mất kiểm soát.
Đi theo Thẩm Tuyển Ý, nhìn hắn quả quyết gọn gàng kiểm tra vết thương đưa ra quyết định, nhìn ánh mắt hắn chợt lóe lên tia không hợp lứa tuổi.
Như thể có nỗi uất hận và hận thù chôn sâu đột nhiên bị thứ gì đó kéo lên, nhẹ nhàng nhảy một cái.
Hoàn toàn khác với bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày đến làm phiền Hứa Dịch ở phòng thí nghiệm.
"Tương lai cậu sẽ là bác sĩ giỏi." Phó Thanh Sơ nhìn hành lang bệnh viện sáng trắng lạnh lẽo, nhẹ nhàng nói.
Yên tĩnh vài giây.
Thẩm Tuyển Ý xoay người, đưa lưng về phía anh cười nhạo: "Tôi không có ý định làm bác sĩ.".