“Ha ha, anh rất ít khi về. Mỗi lần về bọn họ đều hẹn ở chỗ này.” Còn không phải là thằng nhóc Phùng Chinh sao, nghe nói cậu ta thích Bạch Quân Hoài.
“Vâng.” Từ Du Mạn vẫn cảm thấy có chút không hợp. Theo như Cố Uyên nói, những người họ sắp gặp hôm nay đều là đám anh em trước kia khi còn bé ở chung trong đại viện, không cần đoán, đều là sinh ra trong gia đình quân nhân. Như vậy, những người đàn ông khí chất quân nhân lại ở cái chốn hưởng lạc nhu tình như nước này, hẳn là không hợp lắm.
Tiến vào trong phòng, Từ Du Mạn mới phát hiện bên trong phòng còn có khoảng trời riêng. Nhưng cô căn bản chưa kịp nhìn xem căn phòng rộng cỡ nào, bởi vì bốn người đàn ông trong phòng đều đang ngồi ngay ngắn. Hơn nữa toàn bộ đều dùng ánh mắt như đang nhìn quốc bảo gấu trúc để nhìn cô.
“Đây là vị hôn thê của tôi, Từ Du Mạn, các cậu không được nhìn Mạn Mạn như vậy, cô ấy bị mọi người hù sợ rồi.” Cố Uyên cười nói.
“Xem đi, đây chính là anh em. Quả nhiên, thấy sắc quên nghĩa.” Một người đàn ông vóc dáng cường tráng, khuôn mặt bình thường, nhưng khí chất phi phàm vững bước đi tới: “Chị ba, em tên là Phùng Chinh.”
Từ Du Mạn còn chưa nói gì, mỉm cười chuẩn bị nắm lấy bàn tay Phùng Chinh vươn ra, nhưng Cố Uyên chợt chen một tay vào, nắm tay Phùng Chinh trước:
“Thế nào, tiện nghi của chị dâu cậu mà cậu cũng dám chiếm hả?”
“Không dám không dám. Tiện nghi của chị ba, em dĩ nhiên không dám có tâm tư gì.” Phùng Chinh rút tay ra, sau đó hướng về phía ba người đàn ông vẫn ngồi trên ghế mây kêu la: “Anh cả, anh hai, anh tư, các anh nhìn đi, anh ba khi dễ người.”
Bị Phùng Chinh ồn ào như vậy, Từ Du Mạn nhịn không được bật cười. Vốn nhìn vóc người còn có diện mạo của Phùng Chinh, cô còn tưởng Phùng Chinh này nhất định là người không nói cười tùy tiện, không ngờ lại tự nhiên đáng yêu như vậy, thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
“Nhóc Năm, một lát Quân Hoài tới, cậu đã có thể chịu không nổi rồi.” Một người đàn ông có khuôn mặt giống trẻ con nói. Nói xong, người này đứng dậy, đi tới trước mặt cô:
“Chị ba, tôi là lão Tứ, Ngụy Thư Vọng.” Từ Du Mạn khẽ gật đầu.
Người tiếp theo, là anh hai, Hàn Minh, “Em dâu, tôi là Hàn Minh.”
“Anh hai.” Từ Du Mạn lúc này mới nói chuyện. Người thứ nhất là lão Ngũ, thứ hai là lão Tứ, hai người gọi cô là chị ba, như vậy Cố Uyên chính là lão Tam rồi, vậy hiện tại người gọi cô là em dâu khẳng định chính là lão Nhị. Là anh hai của Cố Uyên, Từ Du Mạn nên kêu một tiếng anh hai. Tất nhiên cô đã đoán đúng. Hàn Minh gật đầu một cái với cô, trở lại ngồi dựa vào ghế mây. Cuối cùng là một người đàn ông cao cao gầy gầy,.
“Em dâu, tôi là Phùng Nam.”
“Anh cả.”
Hiện tại tất cả mọi người đã biết nhau, chỉ nghe Phùng Chinh la hét:
“Không tới ngồi đi? Quân Hoài vẫn đang pha trà.”
Còn có hai cái ghế mây, vừa nhìn liền biết là chuẩn bị cho Cố Uyên và Từ Du Mạn. Cô ngồi xuống cái ghế mây ở ngoài rìa.
“Anh em các anh thật lâu chưa gặp mặt rồi.” Từ Du Mạn thấy Cố Uyên thắc mắc thì trả lời. Vừa nói như thế, anh liền hiểu. Cô là để cho bọn họ có không gian ôn chuyện thoải mái.
“Hôm nay em là nhân vật chính.” Cố Uyên cười nhẹ nói. Từ Du Mạn ngoan ngoãn trở về vị trí chính giữa.
Còn chưa lên tiếng, cửa bị nhẹ nhàng gõ lên. Từ âm thanh này, không khó nghe ra người gõ cửa chính là một phụ nữ dịu dàng, “Là tôi.”
Từ Du Mạn đoán là một phụ nữ, nghe thanh âm dịu dàng, ung dung như mưa phùn này, trái tim cũng không khỏi mềm nhũn, cả người tê dại. Cô liếc mắt nhìn Cố Uyên bên cạnh, phát hiện không có gì khác thường, lại nhìn thấy Phùng Chinh không che giấu sự si mê, sự tác động này thật sự quá mạnh.
Sau khi có sự đồng ý cửa mới chậm rãi mở ra. Từ bên ngoài một cô gái tao nhã thanh khiết đi vào, mái tóc dài đen nhánh mềm mại ngang eo, váy trắng đơn giản mộc mạc, như tiên tử rơi xuống nhân gian, giống như không thuộc về thế giới này. Vậy mà chính cô gái có diện mạo xuất trần như vậy lại có thể thành thục hòa nhập trong cái xã hội xa hoa truỵ lạc như vậy, quả thật làm cho người ta bội phục.
Bạch Quân Hoài sau khi đi vào, khẽ gật đầu tỏ ý chào với mấy người Cố Uyên, mang trà lên, quỳ gối trên sàn nhà bằng gỗ, châm trà.
Từ Du Mạn sao lại cảm giác khi Bạch Quân Hoài nhìn về phía Cố Uyên, ánh mắt dường như có chút không giống. Nhưng hiện tại nhìn Bạch Quân Hoài cũng không có gì khác thường, cô không khỏi cảm thấy liệu mình có phải quá mức nhạy cảm hay không.
Nhìn Cố Uyên, anh đúng lúc nhìn sang, hai người khẽ mỉm cười, ai cũng không phát hiện, lúc này trong mắt Bạch Quân Hoài chợt lóe lên đau buồn.
Mấy người lặng yên ngồi trên ghế mây, thưởng thức nhất cử nhất động của Bạch Quân Hoài. Chính là nhìn mỹ nhân châm trà, cũng là một loại hưởng thụ cực hạn. Phải biết, Bạch Quân Hoài cũng không phải dễ dàng có thể gọi ra như vậy, bình thường cô cũng sẽ không lộ diện, đừng nói chi là tự mình pha trà chiêu đãi khách. Có thể thấy được mấy anh em Cố Uyên mặt mũi lớn cỡ nào.
“Quân Hoài, không nghĩ tới hôm nay cô lại đồng ý tự tay pha trà. Cơ hội khó có được.” Hàn Minh trêu ghẹo.
“Hôm nay đúng lúc nhàn rỗi.” Bạch Quân Hoài thản nhiên nói. Đang nói chuyện, cuối cùng một ly trà đã rót đầy. Từ Du Mạn ngửi một cái, không đúng, sao trong không khí cũng không có mùi thơm kia?
“Các vị, mời từ từ dùng.” Dứt lời, Bạch Quân Hoài chuẩn bị rời đi.
“Quân Hoài.” Tay cô bị Phùng Chinh nắm lấy. Bạch Quân Hoài vẫn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phùng Chinh, Phùng Chinh liền biết mình thất lễ nên buông tay ra
“Thật xin lỗi.”
“Không sao.” Sự lạnh nhạt có thể thấy rõ.
“Ở lại nói chuyện đi.” Cố Uyên vừa dứt âm, bên hông truyền đến một cơn đau. Là Từ Du Mạn nhéo anh.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Bạch Quân Hoài không từ chối, vui vẻ đồng ý.
Không biết thông báo thế nào với người bên ngoài, lại có người mang vào thêm một cái ghế mây nữa. Cố Uyên có ý tốt, chính là không rõ người khác có tiếp nhận ý tốt của anh hay không.
“Vẫn là lão Tam mặt mũi lớn.” Phùng Nam cố ý hay vô tình nói. Không có người nào trả lời. Từ từ, hương trà tản ra. Mỗi người lần lượt cầm ly trà lên thưởng thức. Mọi người đều uống từng ngụm nhỏ, Từ Du Mạn không giống người khác, giống như uống nước bình thường, một ngụm uống cạn. Đặt ly trà xuống, cô chỉ cảm thấy trong miệng lưu lại hương thơm mát, ngay cả hơi thở ra cũng chứa mùi trà thơm ngát. Trà là trà ngon, kỹ thuật của người pha trà cũng tốt. Chỉ thấy mọi người nhìn cô bằng một loại ánh mắt phí của trời, giống như tiếc hận ly trà ngon kia bị cô lãng phí.
Phùng Chinh nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng: “Chị ba, trà này rất quý giá, chị uống như vậy…, không cảm thấy không đúng sao?”
Từ Du Mạn còn chưa nói chuyện, Hàn Minh đã nói: “Lão Ngũ, nói chuyện thế nào vậy, một ly trà mà thôi, có đáng phải nói như vậy không?”
Phùng Chinh vẫn có chút bất mãn: “Đây chính là trà mà Quân Hoài tự mình pha.” Thì ra là như vậy.
“Em dâu đừng để ý, người này chính là tiếc rẻ điểm này, không có ý gì khác.”
“Không sao, đều là anh em, không phải sao?” Từ Du Mạn hào phóng nói.
“Nhưng các anh có muốn thử uống giống tôi không?”
Tất cả mọi người bất động, chỉ có Cố Uyên là người đầu tiên cầm lên ly trà của mình, uống một hơi cạn sạch, “Có mùi vị khác.”
Bạch Quân Hoài dường như lúc này mới chú ý tới so với lúc trước, trong phòng có thêm một người : “Vị này là?”
“Vị hôn thê của tôi, Từ Du Mạn.”
Bạch Quân Hoài dừng tay lại, sau đó cười nói : “Cô Từ, hân hạnh.”
“Chào cô.”
Trong lòng Từ Du Mạn cảm thấy, cô gái này hẳn là sinh ra ở thời cổ đại.
“Anh em các anh ôn chuyện, Quân Hoài không tiện quấy rầy.”
Bạch Quân Hoài đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Phùng Chinh vội vàng nói:
“Ai nói em là người ngoài?” Phùng Chinh đỏ mặt, nếu có ai nói một câu khẳng định, bảo đảm Phùng Chinh sẽ lập tức liều mạng cùng người đó. Vậy mà Bạch Quân Hoài vẫn đi ra ngoài, không lưu lại một chút thể diện. Không khí có chút xấu hổ.
“Các anh thử xem cách uống trà mới vừa rồi của tôi đi, thật rất được đấy.” Từ Du Mạn cũng không phải nhất định muốn người khác làm như vậy, đơn giản là muốn tìm chút đề tài, hóa giải chuyện lúng túng này.
Rất nhanh, mọi người liền quên vụ này, bắt đầu tán gẫu với cô về chuyện xấu của Cố Uyên khi còn bé. Từ Du Mạn vừa nghe, vừa cười làm hại cô cũng không dám uống trà nữa. Thân quen hơn một chút thì chuyện gì cũng nói, ngay cả chuyện Cố Uyên tè dầm khi còn bé cũng nói. Vì vậy, tất cả mọi người bắt đầu phơi bày chuyện xấu của đối phương khi còn bé.
“Em dâu, em không biết đâu, Uyên lúc nhỏ đi trộm trứng chim, bị chim mẹ phát hiện, thả một đống phân lên trên đầu cậu ấy, sau đó cậu ấy ngã từ trên cây xuống.”
“Ha ha, không ngờ Uyên lại nghịch ngợm như vậy, tôi còn tưởng rằng anh ấy khi còn bé chính là nề nếp, dường như không có hứng thú nào khác.” Từ Du Mạn cười to. Quả nhiên lời nói của cô dẫn tới sự thông cảm của mọi người,
“Đúng vậy đúng vậy, thật ra A Uyên lúc nhỏ rất hoạt bát đáng yêu, lớn một chút liền thay đổi, biến thành cái bộ dáng này, rất không thú vị.”
“…” Cố Uyên cũng không nói gì, vẫn ngồi một bên nghe mọi người trêu chọc.
Một nhóm người hàn huyên xong liền rời khỏi Thanh Thủy Bích Hà. Một cô gái thanh nhã nhìn nhóm người này rời đi, trong mắt toát ra thứ cảm xúc không biết tên. Thở dài một cái, đóng cửa sổ lại.
Ăn một bữa cơm, mọi người nhất trí quyết định muốn đi hát, Cố Uyên thật lâu không về, dĩ nhiên không thể cự tuyệt. Mọi người cùng nhau đi tới nơi xanh vàng rực rỡ cách đó không xa.
Mới vừa đi vào, Phùng Chinh liền dốc hết toàn lực muốn yêu cầu Cố Uyên hát một bài, nhưng anh nhất định cự tuyệt giống như lúc trước.
Lúc trước bọn họ cũng cùng đến những chỗ xanh vàng rực rỡ hát hò, nhưng Cố Uyên cho tới bây giờ đều không cầm micro lên, đều lặng yên ngồi một bên, uống rượu vang, nghe bọn họ ca hát. Cho nên thật ra thì lần này yêu cầu anh hát, anh cự tuyệt cũng là trong dự liệu. Lúc nói cũng không nghĩ anh biết hát.
Phùng Chinh thấy Cố Uyên không đồng ý, lại nhìn thấy Từ Du Mạn mới nghĩ tới không phải còn có chị ba sao:
“Chị ba, kêu anh ba cùng hát đi, hát bài Tình yêu Hiroshima đi.” Không ngờ Từ Du Mạn cũng cự tuyệt, nhưng nguyên nhân cự tuyệt:
“Tình yêu Hiroshima, các anh chưa từng nghe qua một câu nói thế này sao : Nếu nam nữ không phải là người yêu mà cùng nhau hát bài Tình yêu Hiroshima, thì sẽ yêu nhau. Nhưng nếu đã là người yêu mà cùng nhau hát bài này, thì hai người đó sẽ chia tay nhau, tôi cũng không muốn chia tay anh ấy đâu.”
“. . . . . .”
“Cái này thật đúng là chưa từng nghe nói qua.”
Từ Du Mạn cười nói : “Không thể hát bài Tình yêu Hiroshima, không có nghĩa là không thể hát bài khác. Vậy đi, tôi sẽ cùng Uyên hát một bài ‘Bởi vì tình yêu’, thế nào?”
Đề nghị này nhận được sự nhất trí tán thành của mọi người, nhưng tất cả đều hướng tầm mắt nhìn về phía Cố Uyên, muốn nói, chuyện này phải được Cố Uyên đồng ý mới có thể được. Mọi người đối với khả năng anh đồng ý không ôm hy vọng gì. Không ngờ tới, anh lại cười đồng ý.
Phùng Chinh lớn tiếng la hét : “Anh ba đây chính là nhân vật điển hình có vợ quên anh em.”
Hàn Minh cũng tới thò chân vào : “Đúng vậy, lão tam đây cũng quá thiên vị rồi. Phải biết rằng, chúng tôi khuyên thế nào cũng không hát, chỉ còn nước chưa đánh thôi. Không ngờ câu nói đầu tiên của em dâu đã khiến lão tam đồng ý, thật là phân biệt đối xử.”
Từ Du Mạn không nói gì, Cố Uyên cũng mặc cho đám anh em của mình trêu chọc, không phản bác. Cùng Từ Du Mạn song ca, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, Cố Uyên cùng cô đứng trước màn hình, nghe những giai điệu động lòng người, chờ đợi để hát lên.
Từ Du Mạn lại nói hát bài ‘Bởi vì tình yêu’ chính là vì cô biết tiếng chuông điện thoại của anh chính là bài hát này, có lẽ anh thích bài hát này. Hát bài anh thích dù sao cũng hơn hát bài khác.
Cho em một đĩa CD về quá khứ
Nghe xem tình yêu của chúng ta khi đó
Có lúc lại đột nhiên quên mất anh vẫn còn yêu em
Lại hát không ra ca khúc như vậy
Nghe được cũng sẽ đỏ mặt tránh né
Mặc dù sẽ thường quên em vẫn yêu anh như cũ
Bởi vì tình yêu, sẽ không dễ dàng đau khổ
Cho nên tất cả đều là dáng vẻ hạnh phúc
Bởi vì tình yêu đơn giản nảy sinh
Vẫn tùy thời có thể vì em mà điên cuồng
Bởi vì tình yêu, làm sao có thể có tang thương
Cho nên chúng ta vẫn là dáng vẻ tươi trẻ
Bởi vì tình yêu ở đó
Vẫn còn có người ở đó dạo chơi, người đến người đi
Lại hát không ra ca khúc như vậy
Nghe được cũng sẽ đỏ mặt tránh né
Mặc dù sẽ thường quên em vẫn yêu anh như cũ
Bởi vì tình yêu, sẽ không dễ dàng đau khổ
Cho nên tất cả đều là dáng vẻ hạnh phúc
Bởi vì tình yêu đơn giản nảy sinh
Vẫn tùy thời có thể vì anh mà điên cuồng
Bởi vì tình yêu, làm sao có thể có tang thương
Cho nên chúng ta vẫn là dáng vẻ tươi trẻ
Bởi vì tình yêu ở đó
Vẫn còn có người ở đó dạo chơi người đến người đi
Cho em một đĩa CD về quá khứ
Nghe xem tình yêu của chúng ta khi đó
Có lúc lại đột nhiên quên mất anh vẫn còn yêu em
Cố Uyên vừa hát, mấy người bên trong phòng đều giống như ăn phải con ruồi, vẻ mặt như vậy thật đúng là khôi hài. Nếu chụp được đăng lên trên mạng nhất định sẽ được điên cuồng truyền đi, đặc biệt là Phùng Chinh.
Từ Du Mạn vừa hát đồng thời lặng lẽ nhìn về phía Cố Uyên. Hai người giống như tâm linh tương thông, khi cô nhìn về phía anh, liền đúng lúc đụng phải tầm mắt của anh. Hai người trao đổi ánh mắt, thâm tình nhìn nhau, cho dù là ai cũng không cách nào chen vào. Từ Du Mạn đột nhiên cảm thấy thoải mái hẳn lên, đúng vậy, một người đàn ông như vậy, sao cô có thể không tin anh chứ, anh sẽ cho cô hạnh phúc.
Ai cũng không ngờ Cố Uyên hát dễ nghe như vậy, Từ Du Mạn là người đề nghị anh hát cũng không nghĩ tới, mấy anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên lại càng không ngờ. Cố Uyên hát so với Trần Dịch Tấn không kém chút nào. Từ Du Mạn nghĩ, nếu Cố Uyên không còn công việc, còn có thể đi làm ca sĩ, lại có thể hát hay như vậy. Mấy người khác lại không nghĩ điều này.