Giáo sư gián điệp

chương 08: danh tính mới (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong vali của Rudger không có gì gây chú ý cả, chỉ có vài bộ quần áo để thay và vài cuốn sách. Ngoài ra còn có một ít tài liệu và vài thứ linh tinh.

‘Mình cứ tưởng sẽ có gì đó quan trọng hơn.'

Tôi gộp sách giáo khoa, sách ma thuật và luận án lại với nhau và đặt chúng sang một bên, đồng thời phân loại quần áo và cất chúng đi.

Ngoài sách ma thuật ra thì trong đống sách còn có vài thể loại khác như tiểu thuyết nổi tiếng và tiểu luận của các nhà khoa học nổi tiếng. Có vẻ cậu ta đọc khá nhiều thứ.

Những vật còn lại là một vài lá thư, giấy tờ tùy thân và đồ dùng cá nhân.

Ngay cả phụ kiện cũng chỉ có một chiếc đồng hồ bỏ túi , một chiếc tẩu thuốc nhỏ và một chiếc ví đựng tiền.

Tôi kiểm tra từng ID và tài liệu một.

'Rudger Chelici, hậu duệ của gia đình quý tộc sa sút từ tiểu quốc Queoden ở vùng lục địa phía Bắc. Cậu ta không có anh chị em và song thân đều đã qua đời.'

‘Cũng không tệ lắm.’

Mặc dù cậu ta là quý tộc sa sút, nhưng dù sao trên danh nghĩa cậu ta vẫn là một quý tộc, nên cậu ta đi đâu cũng sẽ không bị coi thường, với cả thân nhân không còn nên sẽ không có ai phát hiện tôi đang giả danh cậu ta.

‘Để xem… thành tựu của cậu Rudger thật huy hoàng. Cậu ấy đã nộp 12 nghiên cứu cho Tháp ma pháp, và là ma pháp sư hạng 4 trẻ tuổi nhất? Thậm chí từng là sĩ quan quân đội?'

‘Không hổ danh là giáo sư của Theon.’

Đạt nhiều thành tựu ở độ tuổi trẻ như vậy, quả thật rất ấn tượng.

'Có phải cậu ta định dạy về thi triển bùa chú và những chuyên môn của nó không? Và chuyên môn chính là giải phóng mana và thuộc tính của các nguyên tố.'

Nếu xét về dạy chuyên môn thi triển bùa chú, thì có lẽ tôi sẽ dạy thực chiến.

Tôi mở lá thư ra và đọc nội dung bên trong. Nếu có một cuộc trò chuyện của cậu ta với người quen, tôi cần phải biết những thói quen nhỏ của cậu ta và bắt chước theo.

‘Không có gì nhiều trong bức thư cả.'

Mấy bức thư liên lạc với người quen chỉ nói về mấy việc như được chỉ định vào học viện, vài cuốn sách đề cử, hay một số chuyện xảy ra ở đây.

'Mình nghĩ là trong quân đội, cậu ta cũng chẳng thân với ai.'

'Không lẽ cậu ta là mọt sách sao?'

Rất ít nội dung cá nhân được đề cập, nên tôi nghĩ cậu ta với người mà cậu đang viết thư cho không đặc biệt thân nhau lắm.

'Giờ việc phải làm là……'

Đó là lướt sơ nội dung cơ bản của môn học để dạy cho học sinh sau khi bắt đầu học kỳ, và thông tin về cách Học viện Theon được hình thành và hoạt động.

Trước tiên, tôi cần phải đi dạo một vòng để tìm hiểu về địa hình của Theon đã.

Ùng ục.

Đang định đi ra ngoài thì tôi bỗng khựng lại vì tiếng bụng biểu tình.

'Nghĩ lại thì, hôm nay mình vẫn chưa cho gì vào bụng kể từ khi xuống tàu.'

'Thôi thì đành để ngày mai đi.'

'Tinh thần mình kiệt quệ vì đống chuyện xảy ra hôm nay rồi.'

'Giờ phải ăn cơm và nghỉ ngơi cho khỏe đã.'

* * *

Hai tuần đã trôi qua kể từ đó.

Trong lúc đó, tôi đã đi đến mọi ngóc ngách của Học viện Theon để hiểu rõ về địa hình của nơi này. Đúng như dự đoán, Theon quả thật rộng ngoài sức tưởng tượng.

'Mọi người thường đánh giá cao Theon cũng hợp lý.'

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài ngoài trời của quán cà phê vắng vẻ và tận hưởng khung cảnh yên bình. Tôi đã kiểm tra xong mọi thứ, và giờ tôi chỉ cần nghĩ về những lớp học mà tôi sẽ dạy thôi.

'Không biết có phải vì ngày khai mạc đang đến gần không mà mình gặp nhiều sinh viên hơn bình thường.'

Có thể thấy hiện nhiều học sinh trong đồng phục Học viện Theon đang đi bộ xung quanh. Đồng phục nam được thiết kế khá ngầu còn của nữ thì đẹp. Nghe nói chúng được tạo ra bởi một nhà thiết kế nổi tiếng trong đế chế.

Có lẽ vì đây là học viện ma pháp, nên tôi thật sự được chứng kiến một vài học sinh bay trên cán chổi hoặc di chuyển trên những mô hình cơ khí kỳ lạ. Thấy các mấy đứa nhóc cười nói vui vẻ như vậy, tôi nghĩ như thế này cũng không tệ.

Kể từ khi tôi đến thế giới này, mỗi ngày đều là một hồi chiến sinh tử, nhưng may mắn những đứa trẻ này có một cuộc sống hạnh phúc nhờ vào tài năng và hoàn cảnh bẩm sinh của chúng.

“Hmm.”

Hai nữ sinh đi ngang qua lén nhìn tôi rồi bắt đầu thì thầm với nhau.

Ờm nếu tôi nhìn thấy một người lạ mặt thì tôi cũng nghi ngờ thôi.

Tôi nhấm nháp cà phê trong lúc xuất thần.

'Uống hết ly cà phê này là phải về phòng để chuẩn bị cho buổi hướng dẫn tuần tới thôi.'

Ngay khi tôi định đứng dậy vì đã uống xong thì một cô gái ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh tôi một cách tự nhiên.

Ngay lúc tôi đang nghĩ cô ấy chỉ là một vị khách bình thường thì cổ nhỏ giọng nói chuyện với tôi, chỉ mình tôi nghe được.

“Tôi rất vui vì ngài vẫn an toàn. Nhưng tại sao hai tuần qua ngài không liên lạc với chúng tôi vậy?'

“…?”

Trực giác mách bảo khiến đầu tôi dừng lại trước khi tôi vô thức quay đầu lại nhìn cô ấy.

──Cạch.

Tôi tự nhiên đặt chiếc ly xuống bàn.

“….”

'Cô ấy đang nói chuyện với mình sao?'

Tôi nhìn xung quanh. Nếu tôi trả lời trong khi cô ấy đang nói chuyện với người khác, thì xấu hổ lắm. Nhưng cho dù tôi có nhìn bao nhiêu đi nữa thì cũng không thấy xung quanh có người nào khác.

Chỉ có duy nhất tôi và cô gái bên cạnh ngồi bàn ngoài trời.

'Điều đó có nghĩa là người này đang nói chuyện với tôi.'

Cô ấy tiếp tục nói khi tôi duy trì trầm mặc.

"Tôi đã rất lo ngài bị dính vào rắc rối nào đó. Các thành viên khác cũng đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với ngài cấp một.”

“…”

Thành viên.

Cấp một.

Một người lo lắng cho tôi vào lần gặp mặt đầu tiên.

Tôi không thể biết rõ tình hình cụ thể chỉ với những thông tin ít ỏi như vậy, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều.

'Mình lại vướng vào rắc rối mới rồi. '

* * *

'Chuyện gì đây.'

Tôi mân mê quai cốc cà phê trên tay.

Tôi chỉ đang vừa uống cà phê vừa hóng gió ở chiếc bàn ngoài trời của quán cà phê thì bỗng có một cô gái lạ mặt tiến lại và bắt chuyện với tôi.

Nhưng những gì cô ấy nói không hề bình thường chút nào.

Cổ nói với tôi về các thành viên của một tổ chức nào đó với tông giọng lịch sự và kính cẩn tôi.

Bệnh nhân tâm thần à? Không, nhìn là biết cổ đang rất thành tâm.

Vậy có phải cổ tìm nhầm người không? Không, cổ tìm đúng người rồi.

-Cô ta tới đây không phải để gặp tôi, mà là người tên Rudger Chelici.

Ngay lúc tôi hiểu được tình hình, miệng tôi theo bản năng cử động, cứ như được bôi mỡ vậy.

“Có vài thứ cần kiểm tra.”

“Ý ngài là những thứ liên quan đến vụ khủng bố ư? Đó chỉ là một tai nạn. Chúng tôi cũng không ngờ được bọn phản loạn lại tấn công chuyến tàu mà ngài cấp một đi.”

"Còn vài thứ khác nữa. Ta cần biết thêm thông tin sơ bộ về Theon.”

" Ngài không nhận được thông tin trước đó sao?"

"Chừng đó không đủ. Những gì ta nghe và những gì ta thấy rất khác nhau."

"Vâng, t-tôi biết rồi..."

Cô gái đó gật đầu như hiểu ra điều gì đó.

'Thôi thì cứ kệ cái miệng vậy.'

Tôi để mặc cái miệng thích làm gì thì làm.

“Cô có hoàn thành tốt nhiệm vụ không?”

"Vâng tất nhiên. Tôi đã hoàn tất việc ám sát các thành viên chủ chốt của học viện trước khi đến đây -- mặc dù bọn họ chủ yếu là nhân viên thôi.”

'Cái gì? Ám sát các thành viên chủ chốt của học viện?'

Cơ thể tôi suýt nữa giật nảy lên, may mà tôi kìm lại được.

“Mà trong lúc đó, chúng ta đã phát hiện một tên phản bội, nên tổ chức đã xử lí hắn.”

Cái gì? Kẻ phản bội? "Chăm sóc" hắn ư?

Tôi vô thức nuốt nước bọt khi cô ta đề cập đến từ phản bội.

"Xử lý à, hừm. Họ làm như thế nào? Nói nghe thử. "

“Tổ chức đã rút đứt tứ chi, nghiền nát và nhét vào miệng hắn. Phần còn lại của thi thể thì cho chó hoang ăn. Tôi không chứng kiến cảnh đó, nhưng được các thành viên khác kể lại. Đó là cái chết xứng đáng cho một kẻ phản bội.”

“…”

...Họ điên rồ hơn tôi tưởng tượng.

Nhưng càng ở trong tình huống này, tâm trí tôi càng trở nên bình tĩnh hơn.

"T-Tôi xin lỗi. Đáng ra tôi nên tới đó xem để báo cáo cho ngài…!”

"Kệ đi. Giờ thì nói tại sao cô lại đến đây tìm ta? "

“Ch-Chuyện đó. Bọn họ nói ngài cấp một đã tới đây, nhưng chúng tôi lại không nghe được bất cứ tin tức gì về ngài trong 15 ngày qua..."

“Vì vậy, cô tự ý hành động trong thời điểm quan trọng này?”

Tôi vừa phân tích vừa nói.

Cô ấy gọi tôi là cấp một, không phải Rudger.

Xét theo số 1, khả năng cao cậu ta nắm giữ một vị trí không thể coi thường trong tổ chức.

Tôi đoán vậy, rồi thử tỏ ra nguy hiểm một chút, quả nhiên suy đoán của tôi là chính xác.

"Hư, hức! Tôi xin lỗi!"

"Câm miệng. Cô muốn mọi người xung quanh nghi ngờ chúng ta à?" Tôi lạnh lùng đáp lại cô gái đang cúi đầu với tôi.

"Hic, thật- thành thật xin lỗi…"

“Đừng chỉ xin lỗi suông như thế.”

“…”

"Được rồi, cũng đến lúc kiểm tra rồi. Hiện tại bao nhiêu thành viên đã có mặt ở đây?”

"H-Hả?"

“Bao nhiêu thành viên đã có mặt ở đây?"

"Ah!"

Cô ấy kiểm tra xung quanh và hạ giọng xuống.

“Hiện tại, 31 cấp 3 và 7 cấp 2 đã ẩn giấu ở đây thành công. Và một ngài cấp một khác cũng đã đến theo kế hoạch và ổn định vị trí."

“Hừm. Đủ rồi."

Trong khi gật đầu, tôi vừa sàng lọc vừa tập hợp càng nhiều thông tin càng tốt.

'Điều đáng lưu ý là còn một người cấp một khác ngoài tôi, và thêm 40 người nữa. '

'Tuy rằng nhân số của chúng không lớn, nhưng năng lực hẳn rất xuất chúng, vậy mới có thể xâm nhập vào Theon.'

'May mắn là cô gái trước mặt tôi thậm chí còn không thắc mắc về danh tính của tôi.'

Nói đúng hơn, cô ấy vừa sợ hãi vừa kính trọng cũng như kinh ngạc cùng một lúc.

'Không hổ là cấp một, đúng như dự đoán.' Tôi đoán cô gái này đang nghĩ vậy.

Nhìn cổ như vậy, nhưng ít nhất vẫn có thể cung cấp cho tôi một số thông tin.

“Ta biết rồi. Nhân tiện kiểm tra xong rồi nên ta đi đây.”

"Ah! Ngài có thể đến địa điểm được chỉ định nếu cần bí mật gặp mặt."

'Nơi gặp mặt à? Còn có một nơi như vậy?'

Nhưng không đời nào tôi lại hỏi câu ngu ngốc như 'Nó ở đâu?' được.

Khi tôi đang suy nghĩ nên đáp lại thế nào, trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng.

"Đến? Người như cô lại dám yêu cầu tôi đến gặp mặt à?

Khi tôi cố tình hạ thấp giọng và lạnh lùng nhìn cô ấy, tôi có thể thấy mặt cổ trở nên trắng bệch.

Có vẻ như diễn xuất của tôi có tác dụng, cô gái đó run rẩy như một chú sóc con và cố gắng sửa lỗi.

"Không phải vậy. Tôi-tôi chỉ…….”

“Tôi không thích nghe mấy lời bào chữa. Nếu trong tương lai cần bí mật gặp mặt, ta sẽ là người quyết định thời gian và địa điểm. Hiểu không?"

"T- Tôi hiểu rồi."

“Nếu muốn ta đi, thì chỉ có cấp một giống ta hoặc cấp cao mới có tư cách yêu cầu điều đó.”

“Cao hơn ngài? Ý ngài là cấp không sao?”

'Vậy ra là còn có cấp không à.'

Tôi chỉ thử thăm dò thôi, nhưng mà tôi đã đúng.

“Phải, đừng làm phiền ta với mấy vấn đề tầm thường trừ phi là những gì người đó nói. Cô hiểu không? Ta đang cảnh cáo đấy."

Nói cách khác: Ta đang nói cô hành xử cho tốt vào.

Tôi nói vậy và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Tôi định rời đi mà không ngoảnh lại, nhưng cô ta lại gọi tôi từ phía sau.

Tôi đứng yên tại vị trí và hơi quay đầu để nhìn chằm chằm cổ.

"Chuyện gì?"

“Cái đó, cái đó…Ngài sẽ gọi cho chúng tôi như thế nào?”

Nghe xong tôi mới chợt nhận ra.

'Nghĩ đi nghĩ lại, mình không giải thích được. Làm sao mình có thể nói cho cổ thứ mà mình cũng không biết chứ.'

“…Còn phải để chính miệng ta nói ra sao?”

"Hức! Kh-Không ạ! Là tôi lỡ lời. "

“Lần này ta sẽ bỏ qua.”

Nói xong, tôi nhanh chóng rời đi.

* * *

Thịch thịch thịch!

Về đến nhà, tôi vội vàng tới phòng ngủ trên lầu hai và lấy chiếc va li cất trong tủ ra.

Sau khi trải những lá thư trong vali của Rudger lên giường và kiểm tra từng cái một, tôi nhận ra rằng điều tôi lo lắng đã trở thành hiện thực.

“…Haaa, chết tiệt.”

Cảm giác kỳ lạ mà tôi cảm thấy khi đọc mấy lá thư...

Tại sao họ phải trao đổi những lời trang trọng như vậy với một người quen không thân không thích?

Tại sao một chàng trai với thành tích lẫy lừng như vậy lại che giấu cuộc sống riêng tư của mình đến mức gần như không có gì?

--Tất cả những câu hỏi đó cuối cùng đã được trả lời.

'Ngay từ đầu, chúng không phải là thư bình thường.'

Tôi lướt qua những câu chứa ký tự đặc biệt bên trong bức thư. Bản năng của tôi cảm nhận đươc mấy câu này có một khuôn mẫu nhất định.

Phải...

Đây là 'mật mã'.

Họ sử dụng mật mã riêng để không bị người khác phát hiện.

Bỏ mấy bức thư sang một bên, tôi đọc lại giấy tờ tùy thân của cậu ta.

'Quý tộc sa ngã? Không có thân nhân? Đến từ một tiểu ngoại quốc cách xa Đế quốc?'

Tất cả những thứ đó đều là giả.

Ngay cả những chiến tích huy hoàng đó cũng là dối trá.

Danh tính Rudger Chelici cũng chỉ là một thành phẩm tiêu tốn một đống thời gian để được tạo nên bởi một người nào đó mà thôi.

Tại sao mình lại không biết? Tại sao mình lại không nghi ngờ điều đó?

Tại sao mình lại có thể tự nhiên tiếp thu một thân phận "lý tưởng" như vậy?

'Vậy thì, Rudger mà tôi gặp trên tàu…'

Cậu ta là một thành viên của hội kín ẩn náu trong Học viện Theon, thậm chí có thể là một thành viên cấp cao với danh hiệu cấp một

'Và giờ, mình đang đeo mặt nạ của hắn.'

Hai chân tôi mất sức và tôi ngã phịch xuống giường.

"Điên thật mà."

Tôi cứ tưởng danh tính của Rudger là lý tưởng để bắt đầu một cuộc sống mới... Ai ngờ nó lại là quả bom hạt nhân nguy hiểm nhất.

'Mình hoàn toàn không có đường thoát rồi.'

Truyện Chữ Hay