Giáo sư gián điệp

chương 06: danh tính mới (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Máy ảnh vẫn chưa phổ biến ở thế giới này. Hầu hết ảnh đều ở dạng trắng đen, thậm chí chất lượng cũng không được tốt, nên để so sánh một cách kỹ càng là điều không thể. Thành ra muốn đối chiếu người với ảnh thì phải nhận dạng dựa trên quần áo, tuổi tác và tổng quan gương mặt.

Cũng không có gì lạ khi họ nhận nhầm người.

‘Thật xin lỗi, cậu Rudger.’

Tôi cảm thấy tiếc cho cái chết của cậu ấy, nhưng không có nghĩa tôi cũng nên chết đi, đúng không? Người sống thì nên bước tiếp mà.

Với cả thân phận của cậu Rudger quả thật hữu dụng trong trường hợp này.

“Ôi trời, cậu là giáo sư mới của Học viện Theon. Quả thật như mong đợi, thứ sức mạnh mà tôi đã thấy đó….” - Veronica lầm bầm với bản thân.

Ngay khi nghe đến cái tên Theon, giọng điệu của cô ấy đối với tôi thay đổi.

‘Hình như cô ấy đã thấy mình thi triển ma pháp thì phải?’

Có lẽ điều đó càng khiến cô ấy tín nhiệm tôi hơn.

Cả viên cảnh sát ban nãy bán tín bán nghi khi anh ta tra hỏi tôi cũng cúi đầu với tôi.

“Tôi…Tôi xin lỗi vì đã gây phiền phức cho ngài. Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã hành xử vô lễ.”

“Không sao đâu.”

Tôi vừa nói vừa nghĩ cái tên Theon quả nhiên rất vĩ đại.

Học viện ma pháp duy nhất của Đế quốc.

Thậm chí so sánh với cả châu lục, không trường nào vượt qua được Theon.

Không ai dám coi nhẹ những người mang trên mình cái danh của Theon cả, nên bọn họ ngạc nhiên khi nghe tôi là giáo sư dạy ở đó cũng là điều hiển nhiên.

“Không thể tin được, anh ta vậy mà là giáo sư của Theon.”

“Trẻ như vậy, đúng là rất tài năng.”

Những người lính gác và cảnh sát khác nhỏ giọng thì thầm với nhau.

Tôi quyết định bạo gan lợi dụng thân phận này, dù sao tình hình cũng đã trở nên như vậy rồi. Kể từ bây giờ, tôi đã trở thành Rudger Chelici.

“Ch-Chúng tôi sẽ dẫn ngài tới lối ra.”

“Không cần đâu.”

“Không, ngài là người nuôi dưỡng những mầm mống tương lai của Đế quốc, vậy mà chúng tôi lại làm lãng phí thời gian của ngài, xin hãy để chúng tôi dẫn ngài ra coi như bù đắp tội lỗi của mình.”

“Nhưng mà tôi đâu bận tâm đâu?”

“Ngài rộng lượng không để tâm, nhưng mà chúng tôi thấy áy náy lắm.”

‘Không, tôi thấy hơi không thoải mái khi vẫn phải giáp mặt với mấy người đấy.”

Tôi không thể lên tiếng phản đối được, nên đành lạnh mặt chấp nhận.

“Quý cô Veronica, tôi đi đây. Tuy chỉ là một buổi hội tụ ngắn ngủi, nhưng tôi rất vui khi được gặp cô.”

Tôi gửi lời từ biệt lần cuối tới Veronica trước khi đi. Chúng tôi chỉ gặp nhau trong vài phút ngắn ngửi, nhưng tôi nghĩ duyên số này cũng không tệ.

Có vẻ như Veronica cũng thấy vậy. Cô ấy cười và vẫy tay tạm biệt với tôi.

“Vâng, cậu Rudger! Hãy gặp lại anh vào ngày duyên phận để chúng ta gặp nhau lần nữa!”

“Vậy à…”

‘Tiếc thật đấy, nhưng tôi không nghĩ sẽ không có ngày đó đâu.’

Tôi được lính gác dẫn đường, vượt qua đám đông, rồi tới lối ra của trạm một cách an toàn.

Ngay cả cổng trạm cũng đông nghịt người, có lẽ vì nhà ga là nơi tập trung nhiều người đến và đi.

Cảm thấy đây là thời điểm thích hợp, tôi mở miệng nói.

“Tới đây là được rồi. Tôi có thể tự đi tiếp. Nếu mọi người giúp tôi thêm nữa thì tôi thấy phiền mọi người lắm.”

“A, vâng. Tôi đã hiểu. Ngài đi cẩn thận.”

Người lính gác chào tôi rồi quay người trở lại tàu.

Ngay sau khi tôi gật đầu tạm biệt họ, tôi liền thở dài nhẹ nhõm, đôi vai căng thẳng nãy giờ cũng thả lỏng.

Suýt nữa là dính vào rắc rối.

Tôi mừng vì họ đã nhận nhầm tôi lúc đó, không thì giờ tôi đã bị bắt vì tội mạo danh và bị buộc tội thông đồng với bọn khủng bố rồi.

Nhưng giờ tôi chắc chắn tình huống trắc trở đó đã qua nên bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa.

“Có phải cậu Rudger Chelici đó không?”

Khoảnh khắc đó, máu của tôi như ngừng chảy bởi giọng nói ở sau lưng tôi.

Tôi đã không cảm nhận được sự hiện diện của chủ nhân giọng nói đó.

Khi tôi chầm chậm quay đầu lại, một người quý ông cao niên với tư thế nghiêm trang đang nhìn tôi.

“Vâng, đúng vậy. Còn quý ngài là ...?” - Tôi bình ổn trái tim đang đập liên hồi của mình, cố gắng trả lời trôi chảy.

“Hân hạnh gặp mặt. Tên tôi Wilford, là nhân viên phục vụ của Học viện Theon. Tôi đến đây để đón cậu.”

“Ông nói, để đón tôi ư…?”

“Phải, tôi nghe nói chuyến tàu của cậu bị tấn công. Vì vậy tôi đã nhanh chóng đến đây để phòng trường hợp ngoài ý muốn, nhưng cũng may mà cậu không sao.”

Wilford nói rồi mở cửa xe ngựa mà ông ấy dẫn theo.

“Và giờ, mời cậu lên xe. Tôi sẽ đưa cậu tới Theon.”

Tôi đảo mắt.

‘Mình có nên nói ông ấy đã nhận nhầm người không?’

Tôi không biết quý ông Wilford đã ở đây bao lâu, nhưng xét ông ấy tin tôi là Rudger, hẳn ông ấy đã thấy tôi tách ra cùng mấy binh lính rồi.

Hiển nhiên tôi không thể nói mình không phải Rudger và từ chối lời đề nghị của ông ấy được.

Thật ra nguyên nhân chính là vì, trước lúc ông ấy xuất hiện, tôi không cảm nhận bất kì sự hiện diện nào, người đàn ông cao niên này đã ẩn nấp rất kỹ. Ông ta…chắc chắn không phải là nhân viên bình thường.

“…Vâng.”

* * *

Veronica, đội phó của Lãnh Thiết kỵ sĩ, liên tục lặp đi lặp lại cái tên Rudger.

‘Rudger Chelici.’

Kể từ lần đâu cô thấy cậu ta, cô đã nghĩ đây là một người đặc biệt.

Bởi vì cô ấy đã thấy…

Khung cảnh người đàn ông đó tiêu diệt bọn khủng bố với ngọn lửa màu trắng.

Những kỵ sĩ khác có lẽ không nhìn thấy nó bởi vì họ ở khác xa, nhưng cô ấy đã tận mắt chứng kiến, cô tự tin là thị lực của cô còn tốt hơn của Đội trưởng.

Mặc dù đối phương cũng là pháp sư giống cậu ta…

Rudger đã hạ bọn họ mà trên người không có một vết thương nào. Cử chỉ của cậu ta vô cùng tự nhiên, tựa như đó là điều hiển nhiên vậy. Ngay cả khi cô giết tên khủng bố bằng chính đôi tay của mình, gương mặt của Rudger cũng không hề thay đổi chút nào.

Đó căn bản không phải biểu cảm của một người hoảng sợ tới nỗi đông cứng.

Rudger…cậu ta đã quan sát toàn bộ khung cảnh máu me đó với một cái đầu lạnh.

‘Cậu ta không phải là một người bình thường.’

Một chiếc áo choàng dài màu đen với bộ vest gọn gàng được may bằng chỉ vàng. Cậu ta có một biểu cảm lạnh nhạt và đôi mắt toát lên sự nghiêm túc. Mái tóc dài của cậu ta được buộc cố định và để sau gáy.

Khi cô quan sát cậu ta kỹ hơn, cậu ta là một người chàng trai trẻ rực rỡ mà sắc sảo. Nhưng điều cô quan tâm nhất là sức sống từ Rudger tỏa ra rất tinh tế.

‘Ban đầu, mình cứ tưởng cậu ta là thành viên của một gia đình quý tộc nào đó đang che giấu danh tính.’

Sự thanh lịch toát ra từ Rudger tương tự như những người địa vị cao trong dòng dõi hoàng thất mà cô từng gặp.

Nên khi cô nghe rằng Rudger là giáo sư mới bổ nhiệm của Học viện Theon, cô càng tin vào danh tính của cậu ta hơn.

Không hơn thế nữa, cô thậm chí còn cảm thấy danh tiếng của Theon vẫn không xứng để làm danh hiệu cho một người như vậy.

Không ai ngạc nhiên khi một con cá bơi giỏi hay một con chim bay giữa bầu trời cả - điều đó tương tự như việc Rudger trở thành một giáo sư của Theon.

Nó hiển nhiên tới mới cô đã tin vào điều đó ngày lập tức.

Cảm giác déjà vu của cô ngày càng rõ ràng khi cô nghe thấy cái tên đó.

‘Rudger Chelici. Mình đã nghe về cậu ta. Một pháp sư trẻ tuổi tạo nên danh tiếng gần đây. Cậu ta là pháp sư trẻ tuổi nhất đạt hạng 4, nộp 12 nghiên cứu tới Tháp ma pháp, và thậm chí đặt lại định nghĩa cho một trong những thách thức của pháp sư - lý thuyết Langester.’

Ngoài ra, nghe nói cậu ta được bổ nhiệm với tư cách là sĩ quan trong quân đội, không chỉ vậy, cậu ta còn lập được chiến công trong một trận chiến nhờ săn được Cryptid.

(Cryptid: Sinh vật bí ẩn hay sinh vật kỳ bí [tiếng Anh: cryptid bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp: κρύπτω/krypto có nghĩa là "bí ẩn"], là một sinh vật hay thực vật mà sự tồn tại của chúng đã được nhắc đến nhưng chưa được phát hiện hoặc ghi nhận bởi cộng đồng khoa học.)

‘Cậu ấy nói mình được bổ nhiệm làm giáo sư đợt này đúng không?’

Nếu vậy, cô thật sự khá tò mò. Em trai cô cũng sắp nhập học tại Theon. Nếu có cơ hội, có lẽ cô sẽ thử hỏi em trai một chút…

‘Không biết cậu ta sẽ dạy học sinh theo cách nào?’

***

Kế hoạch chạy trốn ngày khi ra khỏi đoàn tàu của tôi bị sụp đổ ngay từ giây phút đầu tiên.

Tôi không lường trước được bên Học viện Theon sẽ cử người tới đón.

Tôi nghĩ nó hơi vượt quá giới hạn một chút, nhưng mà Học viện Theon làm vậy cũng hợp lý. Bất kỳ giáo sư nào vào được học viện tốt nhất Đế quốc cũng nhận được đãi ngộ đặc biệt dù họ ở bất cứ đâu.

Tôi chắc chắn Theon rất lo lắng cho nhân viên cao cấp của mình bị cuốn vào cuộc khủng bố. Tôi hiểu tại sao họ lại cử người đến để tiện phục vụ tôi.

‘Một rắc rối to bự.’

Tôi nhìn bên trong xe ngựa. Trong đó có một chiếc ghế màu đỏ êm ái với những hoa văn thời thượng xung quanh. Chỉ là nhìn như nào, tôi cũng chỉ có thể nghĩ ra hai từ sang trọng. Quả nhiên, chiếc xe ngựa này ngay cả khi đi nhanh cũng chỉ rung lắc nhẹ.

Thứ kéo xe ngựa là một con golem hình ngựa được bao bọc bởi hơi nước. Tôi khá bất ngờ khi thấy thành phẩm của khoa học kỹ thuật ma pháp tối tân này. Nhưng trên hết, quý ông cao niên, Wilford, người đang điều khiển chiếc xe ngựa, cũng khá đặc biệt.

Tôi không phát hiện ra ông ta cho đến khi ông ấy lại gần. Ngoài ra, ông ta mặc một bộ quần áo chỉnh tề nhưng cũng không che được thân hình cường tráng đó.

‘Có khả năng ông ấy đã từng là một kỵ sĩ.’

Kỵ sĩ không hề trở nên yếu theo độ tuổi lớn dần. Ngược lại, một vị kỹ sĩ già còn nguy hiểm hơn hết.

Họ có một cơ thể siêu phàm và nhiều năm kinh nghiệm được khắc sâu trên đó.

Có điên mới chạy không suy nghĩ trong trường hợp như thế này.

‘Nếu mình tìm cớ để rời khỏi đây, ông ấy sẽ ngay lập tức nghi ngờ. Mình không thể lẻn rời đi được, ngay cả khi thành công chạy thoát, mình cũng sẽ sớm bị truy sát ngay khi họ nhận báo cáo thôi.’

Tôi liên tưởng đến vô số vấn đề có thể phát sinh sau đó.

Đầu tiên là về danh tính Gerard tôi đã dùng trước đó. Tôi cần phải tạo ra danh tính mới bởi vì danh tính đó đã bị giết và xong đời rồi, và chắc chắn quá trình đó sẽ tốn rất nhiều tiền và thời gian. Để làm được điều đó, tôi không thể giao dịch hợp pháp được mà phải sử dụng giao dịch ngầm. Không chỉ vậy, tôi còn phải thu thập thông tin về mấy con hẻm nhỏ có thẻ giao dịch của thành phố Leathervelk mà tôi mới đến lần đầu này và tìm một nơi trú ngụ cho đến khi tôi có danh tính mới.

Để mất thân phận này, tôi sẽ chính thức trở thành người nhập cư trái phép.

Không có danh phận đồng nghĩa với việc không có quyền công dân. Nói cách khác, sẽ không có ai nhận ra tôi đã bị kéo đi đâu đó và chết không ai hay.

Sau khi cân đo đong đếm mọi khả năng, tôi đành từ bỏ việc chạy trốn ngay lúc này.

Bây giờ quan trọng nhất là bảo vệ thân mình đã.

‘Từ giờ mình không được làm gì dễ gây nghi ngờ nữa.’

‘Trước hết cứ tới Học viện Theon đã. Như vậy sẽ không phải đau đầu khi nghĩ ề nên làm gì sau đó.’

Clip - Clop Clip - Clop.

Khi chiếc xe ngựa chạy chậm dần, tôi nhận ra hình như mình đã tới nơi Học viện Theon rồi.

Như để chứng minh cho suy nghĩ của tôi, cửa sổ phía trước của xe ngựa được mở ra một bên, rồi Wilford nói với tôi.

“Cậu Rudger, chúng ta tới rồi.”

Những lời của ông Wilford khiến tôi nhìn ra ngaofi cửa sổ. Thứ tôi nhìn thấy đầu tiên là một cái cổng to lớn tráng lệ và đằng sau là một khuôn viên rộng lớn.

Con đường xe đi được trải nhựa bằng phẳng, và cây xanh được trồng hai bên trái phải, càng tôn lên vẻ đẹp tinh xảo.

Dưới ánh nắng chói chang, các kiến trúc của Học viện Theon dường như đang tỏa sáng chói lóa.

'Hình như đó là tòa nhà chính, kia biệt thự, còn cả công viên và khán phòng phải không?'

Ngoài những kiến trúc quy mô lớn, tôi còn không thể đoán khuôn viên rộng tới mức nào.

'Đây không phải còn lớn hơn một thành phố cỡ trung sao?'

Lính gác ở cổng chính lập tức mở cửa và nhẹ nhàng cúi chào chúng tôi.

Sau khi đi qua cổng chính, tôi có thể thấy bao nhiêu ma thuật tồn tại gần đó. Số lượng vòng tròn ma thuật xếp chồng lên nhau nhiều đến mức không thể nhìn thấy hình dạng ban đầu.

Thật điên rồ.

Không có bất kỳ tên dại dột nào dám đạp cửa trước xông vào cả, nhưng nếu thực sự có, người đó sẽ biến thành cát bụi và biến mất trong giây lát.

Con ngựa thép kéo xe ngựa dừng lại ở một tòa nhà nằm sâu bên trong tòa nhà chính. Nó là một tòa lâu đài vô cùng tráng lệ, trông cứ như một chiếc vương miện vươn cao lên trời vậy.

"Tới nơi rồi. Xuống xe thôi."

Khi tôi định lấy túi của mình, Wilford đã ngăn tôi lại.

“Chúng ta sẽ còn quay lại xe ngựa nên cậu không cần phải mang theo hành lý đâu.”

"…Vâng."

Tôi ra khỏi xe và đi theo Wilford băng qua đài phun nước và những bức tượng mỹ lệ để vào tòa nhà. Nội thất bên trong cũng không thua kém bên ngoài.

Ánh sáng từ ô cửa kính lan tỏa dịu nhẹ, lại tựa như phản chiếu nội thất bên trong, tạo nên một gam màu ấm áp và nhẹ nhàng quấn lấy làn da.

Mùi thơm nhè nhẹ thoáng qua mũi tôi, và tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo - tựa như một giấc mơ vậy.

Nội thất bên trong được thiết kế tinh tế và gọn gàng, trông giống như kiến trúc thời Âu cổ. Nếu “hàng xóm” Leathervelk có mang màu sắc của Steampunk, thì học viện thiên về giả tưởng hơn.

-Hahaha.

- Nhóc con, đừng có làm vậy.

Khi tôi đi lên cầu thang cùng Wilford, những nhân viên và học sinh mặc đồng phục học viện đi ngang qua tôi. Mỗi lúc như vậy, tôi có thể nghe tiếng xì xầm sau lưng tôi.

‘Đừng nói là họ đang bàn tán trông mình như một thằng quê mùa nha.’

Vì một vài lý do nào đó, tôi cảm thấy mình bị ám chỉ nên liên tục chỉnh lại tóc tai và quần áo.

Trước khi nhận ra, tôi đến trước một thang máy lớn lúc nào không hay.

"Đi đường này."

Tôi đi thang máy với Wilford. Nhìn từ bên ngoài thôi tôi đã thấy cao rồi, nhưng khi thấy nó cao gần 30 tầng, tôi vẫn ngạc nhiên.

Khi thang máy đến và cửa mở ra, có một hành lang dài trải thảm đỏ dẫn đến cánh cửa gỗ ở cuối.

“Hiệu trưởng đang ở bên trong. Tôi sẽ đợi ở đây.”

“Cảm ơn ông đã dẫn đường.”

“Không cần cảm ơn. Đây là công việc của tôi.”

Tôi băng qua hành lang và đứng trước cửa văn phòng hiệu trưởng. Khi tôi vừa giơ tay định gõ cửa thì liền nghe thấy một giọng nói uể oải quyến rũ từ bên trong.

"Mời vào."

“……”

Tôi mở cửa và đi vào trong.

"Rất vui được gặp cậu."

Một người phụ nữ đang ngồi ở bàn làm việc, phía sau lưng là cửa sổ, chào đón tôi.

Đó là hiệu trưởng của Học viện Theon.

Theo xem xét, để có thể ngồi vào vị trí này giữa đám người hạng 8 hiện tại, cô ấy ít nhất cũng phải hạng 6 trở lên trong thang đo Lexure, là một pháp sư hạng nhất không thể bàn cãi.

Ngoại hình của cô ấy giống như chỉ mới khoảng 20 tuổi.

Có lẽ cô ấy đang bận sắp xếp giấy tờ, nên đặt chiếc bút máy đang cầm tay phải xuống và nhìn tôi chằm chằm.

Mái tóc trắng của cô xõa xuống như một tấm rèm tỏa sáng rực rỡ hơn dưới ánh sáng chiếu xuống từ cửa kính phía sau cô. Tóc cô ấy có hai màu, bên ngoài là màu trắng còn bên trong là màu hồng tinh tế.

'Cái gì vậy?'

Khoảnh khắc đôi mắt vàng của cô ấy hướng về phía tôi, tôi cảm nhận được một cảm giác khó tả. Tôi cảm thấy cô ấy thật đẹp từ tận sâu trong linh hồn.

Tôi cố lờ đi cảm giác kỳ lạ và nói với giọng chắc nịch.

“Tôi là Rudger Chelici. Tôi tới đây vì chủ tịch gọi tôi.”

‘Kể từ giờ, tôi là Rudger Chelici.’

P/s: Chương này chủ thớt edit trong cơn đê mê nên ai thấy có lỗi sai nhớ nhắc thớt nha.

Truyện Chữ Hay