Đối với lời nói của mình, Bội Tưởng rốt cuộc có nghe lọt hay không, Lâm Nhất Nhiên cũng không biết, nhưng mà cô cũng không có thời gian để quan tâm tới những điều này, bởi vì trước mt, buổi lễ tt nghiệp sp bt đầu.
Lm Nht Nhin cầm bi diễn văn từ phía sau khn đi đi ra, đứng ở bn cạnh mn sn khu, lén lút nhn ra bn ngoi, trng thy những gơng mặt quen thuộc, bỗng trong lòng c cảm thy cực kỳ chua xt.
Cui cùng. . . . . .cũng tt nghiệp rồi.
Mời giờ sng, buổi lễ tt nghiệp chính thức bt đầu.
Lm Nht Nhin đại biu cho học sinh ton trờng, bc ln khn đi, c c gng sửa sang lại đồng phục, trong đầu đột nhin suy nghĩ, ba năm nay, mnh cha bao giờ trải qua thời khc nh vậy, bỗng nhin c cảm thy bộ đồng phục đang mặc trn ngời đẹp biết bao.
Con ngời đu nh vậy, mãi đến lúc chia tay họ mi tỉnh ngộ, mi hiu đợc những g đã qua quả thật l rt đẹp, mi biết đợc hai chữ “đã qua” ny l hạnh phúc lm lòng ngời chua xt.
“Ti yu thnh ph ny, ti yu ngi trờng ny.”
C nữ sinh đứng ở trn lễ đi, đi tay cầm bi diễn văn nhè nhẹ run ln, giọng ni hơi khn khn, dng vẻ mm yếu.
“Bạn đã bao giờ trng thy nh hong hn ở ngi trờng ny cha? Ánh hong hn nghing nghing chiếu rọi, những đám mây trắng ngả màu vàng nhạt lững lờ trôi, vẫn giống như lần đầu tiên tôi đặt chân đến nơi này, cũng không rõ là khi nào, đã ba năm rồi. Ngày tháng trôi dạt về trong trí nhớ, cho dù lâu dần sẽ trở nên hoen ố, nhưng dư âm của nó vẫn sẽ lưu lại trong lòng mỗi chúng ta. Bởi vì lần này, thật sự sẽ phải nói lời tạm biệt!”
“Ba năm. . .ba năm. . ., gần một ngàn ngày đêm, chúng ta cùng nhau sánh bước. Tốt nghiệp, chúng ta vứt bỏ đồng phục, ném sách giáo khoa, chúng ta cảm thấy rốt cuộc cũng được giải phóng, chúng ta cảm thấy cái chìa khóa mở cánh cửa ngục tù đang nằm ở trước mắt, nhưng có thật sự là chúng ta đang thoát khỏi địa ngục để đi tới thiên đường hay không? Quan trọng nhất là, đến khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau?”
Giọng nói của cô rất ôn hòa, một câu hỏi nhẹ nhàng lại khiến cho mọi người đều có một cảm giác không nói nên lời, toàn trường trở nên yên tĩnh, không biết ai bỗng nhiên mở lên một đoạn nhạc, một người trong đội ca múa hát lên: Cuối cùng, ngày hôm nay cũng đã đến, mỗi người sẽ đi trên con đường của riêng mình. . .
Lâm Nhất Nhiên cảm thấy khóe mắt mình cay cay, hô hấp có chút khó khăn.
“Tháng sáu, hoa nở xuân về, những đóa đồ mi cũng đã trổ bông. Thụ do như thử, nhân hà dĩ kham (). Mọi người cũng biết, đồ mi là một loại hoa chưa nở đã tàn, toàn bộ kết thúc. Về sau, không cần biết mọi người như thế nào, nhưng hãy nhớ đến đoạn thời gian này đã cho chúng ta sự ấm áp, hãy nhớ đến những ngày tháng đã cùng nhau vượt qua chông gai.”
( Thụ do như thử, nhân hà dĩ kham: Cỏ cây đã vậy, người làm sao đây.)
“Trong đó có vui buồn, cảm động, chỉ có những ai đã từng trải qua mới hiểu được điều này.”
Bên dưới đã có người hai mắt đã đỏ lên, nhỏ giọng nức nở, Lâm Nhất Nhiên buông bài diễn văn trong tay xuống, nhìn thẳng vào học sinh toàn trường, hốc mắt cô cay cay, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Dù cho sắp phải chia tay, nhưng nơi này vẫn như cũ, là ngôi nhà chung của tất cả chúng ta, cho chúng ta vô vàn ấm áp.”
“Chúng ta ai cũng đều không nỡ phải chia tay như vậy, bởi vì chúng ta đã từng giúp đỡ lẫn nhau, bởi vì đó là sự cho đi mà không cần đền đáp, là hồi ức đẹp nhất của tất cả mọi người.”
Thầy hiệu trưởng tháo kính, lau khóe mắt, một vài chủ nhiệm lớp ho khan mấy tiếng, che dấu đi sự nghẹn ngào trong lòng mình, Lâm Nhất Nhiên quay đầu đi nơi khác, hít hít mũi, lúc quay đầu trở lại, cô vẫn mang một vẻ mặt tươi cười, nhịn không được lại nghẹn ngào nói: “Vĩnh viễn tôi sẽ không quên những ngày tháng chúng ta đã cùng nhau trải qua. Tôi vẫn muốn nói rằng, thời gian ba năm trung học này, có các bạn ở bên cạnh thật tốt.”
Phía sau, âm nhạc lại vang lên, có người cao giọng hát: Hãy yên tâm bay đi, dũng cảm nói lời tạm biệt, khoảnh khắc này không dám rơi nước mắt. . . .
“Hôm nay là ngày bốn tháng sáu, chúng ta đã tốt nghiệp!” Lâm Nhất Nhiên nắm chặt Microphone, cố gắng ổn định hô hấp của chính mình, không để nước mắt ngập tràn khóe mi, “Bây giờ, tôi xin thay mặt cho toàn thể học sinh cấp ba, nói với các thầy cô giáo câu này: Cám ơn Thầy cô, mọi người đã vất vả rồi!”
Lâm Nhất Nhiên lui về phía sau hai bước, cúi người về phía giáo viên, chủ nhiệm của lớp A không nhịn được bật khóc, Lâm Nhất Nhiên nâng tay lau nước mắt, mọi thứ trước mắt cô đều đã trở nên nhạt nhòa nhưng vẫn nở nụ cười.
“Các thầy cô, xin hẹn gặp lại!”
Nói xong, cô cúi gập người thêm một lần nữa, tiếng vỗ tay bên dưới vang lên ào ạt.
Có người nói, trường học là cái nơi mà mỗi ngày bạn đều bị mắng vô số lần, nhưng bạn lại không được phép mắng lại một câu.
Ba năm trung học cuối cùng cũng là một dấu chấm, mặc kệ quá trình như thế nào, chung quy vẫn là đi hết một đoạn đường, cuối cùng rồi cũng sẽ phải chia tay.
Từ nay về sau, sẽ không còn ai giúp bạn làm bài tập, giúp bạn mua cơm trưa, lấy trái cây cho bạn, giúp bạn chuyền tay những mẩu giấy, từ nay về sau, sẽ không có ai chơi bóng cùng nhau, sẽ không có ai cùng nhau trốn học, sẽ không có ai vì bạn mà trút giận, cùng khóc cùng cười.
Trên sân thể dục vẫn còn đó những bóng dáng quen thuộc, vẫn cùng nhau trốn học, bên cạnh sân bóng rổ đều là những mẩu tàn thuốc vứt đi, ở phía trên treo những bộ đồng phục, phòng mỹ thuật vẫn còn chứa đầy những bức tranh, nét vẽ múa lượn, gió thổi ngập tràn, ròng rã ba năm, những dấu chân kia đã trải rộng khắp nơi trên ngôi trường này, đó là tuổi trẻ, là nhiệt huyết ngông cuồng trong mỗi chúng ta.
Lâm Nhất Nhiên hơi ngơ ngác ngồi bên dưới, nhìn thầy hiệu trưởng có chút kích động đang đứng ở trên lễ đài phát biểu, nếp nhăn trên khóe mắt lan tới, tràn đầy sự ấm áp.
Cô nhịn không được, quay đầu lại nhìn những cảnh vật không thể quen thuộc hơn được nữa, sau này, có lẽ bọn chúng vẫn còn ở nơi đây, nhưng khi đó mọi người không thể quay về đây được nữa.
“Xin mời lớp trưởng lớp C, bạn Lâm Nhất Nhiên lên nói chuyện với thầy chủ nhiệm.”
Thầy hiệu trưởng mỉm cười đưa microphone sang, Lâm Nhất Nhiên vội vàng bước lên trên lễ đài, có chút luống cuống nhận lấy microphone, phần này đâu có trong nội dung?
“Lâm Nhất Nhiên! Lâm Nhất Nhiên!” Đường Cẩm ngồi phía dưới nhỏ giọng kêu: “Nói thật đi. . .nói thật! Nói đi!”
Giọng nói của Đường Cẩm không lớn, nhưng vì xung quanh yên tĩnh quá mức, lại có một chút đột ngột, cho nên có người bật cười, Trần Tư Tầm liếc mắt nhìn Đường Cẩm một cái, anh cười cười nhưng cũng không lên tiếng, Lâm Nhất Nhiên có chút tức giận lườm cô, bắt đầu suy nghĩ mình nên nói gì.
“Ừhm. . . . . .Chủ nhiệm lớp mình là thầy Trần Tư Tầm,thầy. . . .thầy giảng bài rất hay.” Lâm Nhất Nhiên cầm microphone, bắt đầu nói lan man, “Lại còn. . . .lại còn rất đẹp trai.”
Cùng với những tiếng trầm trồ khen ngợi là từng tràng vỗ tay vang lên, tất cả học sinh bên dưới đều cười vang, ngay cả những giáo sư ngồi bên kia cũng cúi đầu cười trộm.
“Đó là. . .là sự thật.” Lâm Nhất Nhiên đứng trên lễ đài có chút xấu hổ, nhìn Đường Cẩm đang cười nghiêng ngả, cô thẹn quá hóa giận, “Những lời tôi nói là sự thật!”
“Ừ, chúng tôi đều biết là thầy Trần thật sự rất đẹp trai, nhưng mà ngoài điều này ra thì còn gì khác nữa không?” Thầy tổng phụ trách cầm Microphone giảng hòa, cười tít mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô nữ sinh.
“Còn có. . . . .còn có. . . . .”
“Lâm Nhất Nhiên, nói thật ra đi!” Tất cả mọi người trong lớp C đều hô to, trong đó, giọng nói của Đường Cẩm là to nhất: “Nói thật đi!”
Trần Tư Tầm ngồi ở ghế dành cho giáo sư, hai tay chặp lại, đặt ở trên đùi, khóe môi anh khẽ cong lên, không có chút dáng vẻ xấu hổ nào, chăm chú nhìn vào Lâm Nhất Nhiên.
Khuôn mặt của Lâm Nhất Nhiên méo mó đỏ bừng, nhìn cái người bên cạnh đang cười tít mắt, cô hạ quyết tâm nói: “Rất tuấn tú lại cực kỳ dịu dàng, rất thích hợp để lấy làm ông xã!”
Tất cả học sinh lại một lần nữa cười vang, có người còn huýt sáo, thầy hiệu trưởng cười cười lắc đầu, không biết đang nói gì với một thầy giáo bên cạnh, sau đó cũng bật cười.
“Còn nữa không?”
Ai cũng có thể nhìn thấy được thầy tổng phụ trách đang liều mạng nén cười, nhưng cũng không buông tha cho cô.
Lâm Nhất Nhiên nắm chặt microphone, trong lòng thầm nói cái này mà là lễ tốt nghiệp gì, đây là lễ công khai thì có, cô nghiêng đầu nhìn Trần Tư Tầm đang chống cằm, vẻ mặt thản nhiên, trong lòng âm thầm suy nghĩ rồi chậm rãi mở miệng:
“Tôi muốn nói, chắc tất cả mọi người đều biết Tân Lương và Chiêu Dương ở lớp tôi đúng không, mặc kệ các bạn suy nghĩ như thế nào nhưng tôi cảm thấy cả cuộc đời mình, nhất định phải có một lần theo đuổi người mà mình yêu thương, cho nên tôi cảm thấy hai cô ấy thật sự rất vĩ đại.” Nghĩ đến bộ dáng không kìm chế được của Tân Lương khi đó, cảm xúc của Lâm Nhất Nhiên có chút trầm xuống, “Tôi cũng muốn không sợ trời không sợ đất, sẽ thử yêu một lần.”
“Cho nên, tôi biết ơn vì đã có thể đặt chân đến nơi này, bởi vì ở nơi này, cái mà tôi nhận được không chỉ là tri thức mà còn có anh ấy.” Lâm Nhất Nhiên ngẩng cao đầu nhìn về phía Trần Tư Tầm, ánh mắt cô trong veo, “Giáo sư, thầy không chỉ tận tình dạy dỗ, giúp đỡ em vượt qua kì thi tốt nghiệp trung học này mà thầy còn dạy cho em hiểu được như thế nào là tình yêu, cho nên, em nhất định sẽ trở thành người phụ nữ hoàn hảo đứng ở sau lưng thầy.”
Phía dưới, mọi người ồ lên, nhưng mà Trần Tư Tầm không có chút hoang mang, anh thản nhiên đứng dậy vỗ tay, từ từ mở miệng: “Lâm Nhất Nhiên, chúc mừng em cuối cùng cũng đã tốt nghiệp.”
Tóc của Lâm Nhất Nhiên chỉ dài qua tai, trên dưới là bộ đồng phục màu xanh, còn Trần Tư Tầm thì mặc áo sơmi, quần tây, lịch sự tao nhã. Trong lễ tốt nghiệp, hai người đứng xa xa nhìn nhau, giữa hai hàng lông mày đều là ý cười hạnh phúc.
Lúc trước, ở trong trường đã có tin đồn, quan hệ của Lâm Nhất Nhiên và Trần Tư Tầm không bình thường, mà lời nói này của Lâm Nhất Nhiên chính là xác thực quan hệ của bọn họ, điều này khiến cho tất cả học sinh xôn xao bàn tán, hiệu trưởng đứng lên tiếp nhận microphone, lời nói mang ý tứ trêu chọc: “Các em học sinh, qua chuyện này, tôi muốn nói với các em rằng, không phải là các em không được nói đến chuyện yêu đương, nhưng nhất định phải cố gắng nâng cao trình độ của bản thân mình cho thật tốt, bởi vì chỉ có như vậy, các em mới có thể tìm được một đối tượng ưu tú.”
Lâm Nhất Nhiên kinh ngạc, không ngờ thầy hiệu trưởng lại nói như vậy! Thầy tổng phụ trách vỗ vỗ vai cô nói: “Chúc mừng em, Lâm Nhất Nhiên, em rất xuất sắc, không chỉ riêng về thành tích mà còn bởi vì em đã tìm được một người bạn trai ưu tú như vậy.”
Những thầy cô giáo đang ngồi ở chỗ của mình cũng nhìn sang, phía dưới, tất cả học sinh đều trầm trồ vỗ tay khen ngợi, Lâm Nhất Nhiên vội vàng bước xuống, xấu hổ đến mức hận không thể tìm được một miếng đậu hũ đập đầu mà chết, cô ru rú gục đầu ngồi xuống như đà điểu, không dám ngẩng lên.
“Lâm Nhất Nhiên, cậu quá giỏi rồi!” Đường Cẩm chọc chọc cánh tay của Lâm Nhất Nhiên, phát hiện từ cổ đến tai cô đều ửng đỏ, “Tớ thật không nghĩ tới là cậu lại dám nói như vậy đấy.”
Lâm Nhất Nhiên lầm bầm, không trả lời Đường Cẩm, đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì, cô rút tay ra, cay cú bấm điện thoại: Anh và hiệu trưởng thông đồng với nhau có phải không?
Tin nhắn rất nhanh được gửi đi, chỉ thấy Trần Tư Tầm cúi đầu nhìn điện thoại, ánh đèn từ phía bên phải hắt qua, bao trùm lên cả người anh.
Anh nhắn tin trả lời cô, nhẹ nhàng giống như là đang nói chuyện: Em còn nhỏ, phải cần có anh dẫn dắt, bày tỏ thẳng thắn như vậy có thể truyền cảm hứng, khích lệ cho mọi người cùng tiến bộ.
Anh ấy vẫn còn có thể trả lời một cách thản nhiên như vậy.
Lâm Nhất Nhiên cầm điện thoại, cắn cắn môi, không biết đang do dự cái gì, lại không cẩn thận, nhìn đến tin nhắn vừa được gửi đến, cô lập tức cảm thấy kinh ngạc, khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh. Mà cách đó không xa, Trần Tư Tầm lại im hơi lặng tiếng thu hồi ánh mắt, giữa hai hàng lông mày là nụ cười thản nhiên.
Anh nói: Nhưng thật lòng mà nói, có thể ở ngay tại chỗ này, tuyên bố em là của anh, quả thật không còn gì tốt hơn.