Thật đúng là một chút cũng không LUCK, trong lòng Lâm Nhất Nhiên nghĩ như vậy, cô đi tới quán cafe mà Bội Tưởng hẹn gặp.
Thật ra Lâm Nhất Nhiên không hề muốn đi chút nào, chưa nói đến chuyện cô đối với Bội Tưởng không hề có thiện cảm, người phụ nữ này kêu mình tới có lẽ là không có chuyện gì tốt! Hơn nữa lại gần đến ngày thi cuối kỳ, cô không được phép phân tâm. Cô có thể nói là không muốn đi, nhưng cả tiết học đều cảm thấy trong lòng không yên, Lâm Nhất Nhiên phân vân hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định vào học trễ một chút, đi đến nơi Bội Tưởng đã nói.
Chết sớm siêu sinh sớm! Cô thầm nghĩ trong lòng. Đứng trước cửa kính, Lâm Nhất Nhiên trông thấy Bội Tưởng mặc một thân váy dài bohemia, thu hút ánh mắt của người khác. Lâm Nhất Nhiên cúi đầu, nhìn lại chính mình, từ đầu đến chân là giày thể thao và đồng phục, không cần phải nói cũng có thể cảm thấy được mình thấp kém hơn so với người ta.
“Nhất Nhiên, ngồi đi!” Bội Tưởng tháo kính xuống, cười cười, thoạt nhìn rất giống ngôi sao điện ảnh: “Lúc này mà gọi em đến, thật ngại quá, ở trong trường chắc là rất bận phải không?”
“Ừm, nhưng mà đã xong từ hai ngày trước rồi, cũng không sao.” Lâm Nhất Nhiên có chút căng thẳng, cảm giác giọng nói của mình đang run lên, cô không nhịn được thầm mắng mình vô dụng, nhưng mà cô thật sự là rất ghét ở cùng một chỗ với người phụ nữ này.
“Nhất Nhiên, Trần Tư Tầm không phải là người mà em có thể kiểm soát được.”
Bội Tưởng khuấy khuấy ly cafe rồi đặt thìa xuống, nói thẳng một câu: “Em vẫn còn non lắm, nếu hãm vào quá sâu thì sẽ dễ nhận lấy tổn thương.”
“Ha. . .ha. . .” Lâm Nhất Nhiên gãi gãi đầu, cười ngây ngô, “Chị đang nói gì vậy, haha.”
“Nhất Nhiên!” giọng nói của Bội Tưởng có chút thương hại, “Chị là người từng trải, em nghe chị khuyên một câu, em thật sự còn quá nhỏ, hai người không xứng đâu.”
Không xứng.
Lâm Nhất Nhiên không khỏi cảm thấy có chút tức giận, nói: “Thật ngại quá, tôi không hiểu chị đang nói gì cả!”
“Nhất Nhiên, em đừng tức giận, chị chỉ là nói thật lòng, em mới mười tám tuổi phải không? Trần Tư Tầm lớn hơn em mười tuổi, khoảng trống mười năm này làm sao mà bù đắp được, chênh lệch không thể nào so sánh, huống hồ, trời sinh tính cách của Trần Tư Tầm lạnh nhạt, còn em lại hoạt bát nhiệt tình như vậy, dựa theo tính cách là đã không hợp rồi.”
“Cám ơn chị đã nhắc nhở.” Lâm Nhất Nhiên có chút kích động nói: “Nhưng mà cũng không mượn chị phải mất công lo lắng! Bởi vì anh ấy thích tôi!” Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, Lâm Nhất Nhiên có chút hối hận, tuy nhiên sắc mặt của Bội Tưởng cũng không thay đổi, nhưng cảm xúc trong đôi mắt vẫn tiết lộ sự kinh ngạc và bi thương.
“Anh ta nói anh ta thích em?” Giọng nói của Bội Tưởng nhẹ nhàng, còn có chút hoảng hốt.
“Thật xin lỗi, tôi. . . .” Lâm Nhất Nhiên hơi chột dạ, bỗng dưng nhớ tới, hình như Trần Tư Tầm. . . . .thật sự vẫn chưa nói thích mình.
“Thôi, cũng không có gì.”Bội Tưởng lắc lắc đầu, trưng ra bộ mặt tươi cười, nói: “Nói thật, đàn ông càng lớn tuổi thì càng tốt, giống như rượu, càng ủ lâu năm thì càng ngon, chị biết em thích cái gì ở anh ta, đơn giản là vì anh ta đẹp trai, lại biết quan tâm lo lắng cho em, Nhất Nhiên, em nên biết là, không có một người đàn ông nào vừa sinh ra đã được như thế. Nói thật ra, chị quen biết Trần Tư Tầm nhiều năm như vậy, phụ nữ bên cạnh anh ấy không phải là ít, anh ta dịu dàng săn sóc, hiểu được em nghĩ gì, muốn gì, đưa em về nhà, chơi đùa vui vẻ, những điều này cho dù em cảm thấy thật tốt, nhưng đều là do những người phụ nữ khác dạy cho anh ta, là người phụ nữ khác thay đổi anh ta, sự thay đổi đó khiến anh ta nhớ kỹ, đàn ông là phải ở trên người phụ nữ mới có thể trưởng thành, Nhất Nhiên, em hiểu chưa? Em còn trẻ như vậy, có thể cam lòng chấp nhận anh ta đã từng dành cho người khác sao? Nếu anh ta không ưu tú như vậy, em cũng sẽ không bị anh ấy hấp dẫn, chắc chắn là còn có rất nhiều người phụ nữ mơ ước đến anh ấy, trong số đó còn có rất nhiều người xinh đẹp, có người dịu dàng săn sóc, có người đơn thuần, có người lòng dạ thâm sâu, nếu em ở cùng một chỗ với anh ta thì phải ngày đêm đề phòng. Muốn thắng được anh ta cũng khó, muốn bảo vệ anh ấy càng khó hơn, điều duy nhất em có thể làm, là đánh bại những người phụ nữ xung quanh có tình cảm với anh ấy, Nhất Nhiên, nhân lúc này, tình cảm còn chưa sâu nặng, còn có thể bảo vệ trái tim mình, em hãy rút lui đi!”
Bội Tưởng thành khẩn nói, không có một chút ra vẻ nào. Lâm Nhất Nhiên trầm mặc, cúi đầu cắn cắn ống hút, Bội Tưởng cũng không nói gì nữa, bầu không khí có chút căng thẳng.
Qua một lúc lâu, Lâm Nhất Nhiên mới ngẩng đầu, nhưng lại tươi cười rất đẹp, “Tôi chưa từng nghĩ nhiều như vậy, chúng tôi thích nhau là cùng một lúc, cùng cam tâm tình nguyện, loại chuyện này không phải rất bình thường hay sao? Anh ấy là một người đàn ông cực phẩm, ở cùng một chỗ với anh ấy, cho dù chỉ là một ngày, đứa trẻ như tôi cũng không cảm thấy thiệt thòi gì.” Cô tùy tiện nói, giống như tất cả cũng không thành vấn đề, “Nói đi nói lại, cái chuyện này có thích hợp hay không, đều phải thử mới biết được.” Nói xong, cô le lưỡi, giống như thật sự không hề để tâm.
Bội Tưởng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất Nhiên, trong đôi mắt mang một cảm xúc mà Lâm Nhất Nhiên không thể nào hiểu được.
“Nhất Nhiên, em không biết Lâm Tâm Thất và Trần Tư Tầm là thanh mai trúc mã sao?”
Bội Tưởng che giấu sắc mặt, bỗng nhiên thay đổi đề tài, giống như cái người vừa mới tận tình khuyên bảo Lâm Nhất Nhiên không phải là mình, “Hai mươi mấy năm tình cảm.”
Chuyện này là gì nữa vậy, châm ngòi ly gián sao?
Lâm Nhất Nhiên không chút tức giận, nhíu nhíu mày nói: “Thật xin lỗi, tôi còn có việc ở trường, tôi. . .”
“Tâm Thất, Trần Tư Tầm.”
Bội Tưởng cũng không để ý tới Lâm Nhất Nhiên, bưng ly cafe, khẽ cười ra tiếng, trong ánh mắt chứa đựng sự bi thương mà Lâm Nhất Nhiên chưa từng gặp qua.
“Tầm tư khởi, tòng đầu phiên hối. Nhất nhật tâm kỳ thiên kiếp tại.” []
Lâm Nhất Nhiên có chút cứng đờ, miễn cưỡng cười cười: “Chỉ là tên mà thôi, bọn họ. . . “
“Lúc còn đi học, hai người bọn họ thực sự rất tốt!”
Bội Tưởng không để ý Lâm Nhất Nhiên nói gì, vẫn như cũ bưng ly cafe, lặng lẽ cười, giống như đang lạc vào hồi ức, tiếp tục nói: “Cô ấy luôn kéo tay Trần Tư Tầm chạy, Trần Tư Tầm cũng không cự tuyệt, mặc kệ khi nào, bất cứ chỗ nào, chỉ cần là Lâm Tâm Thất mở miệng, Trần Tư Tầm nhất định sẽ đi theo, mắc kệ là đang ở cùng một chỗ với ai, cho dù là bạn gái anh ấy.”
“Cô ấy thích quả táo gì đó, Trần Tư Tầm liền đổi điện thoại và laptop sang Apple, để lúc cô ấy nhàm chán còn có thể cầm chơi.”
“Tới thời điểm cô ấy có tháng, bị đau bụng, Trần Tư Tầm liền chạy đi mua thuốc hoa hồng về pha nước cho cô ấy uống, bởi vì bị cái này, cơ thể rất khó chịu.”
“Về sau. . . .Cô ấy đi sang Anh quốc, Trần Tư Tầm cũng đi sang Anh quốc, không hề do dự chút nào.”
“Thì sao?” mặc dù sắc mặt của Lâm Nhất Nhiên đã trở nên trắng bệch nhưng cô vẫn cắn răng, từ trong miệng phun ra mấy chữ: “Thì sao?”
“Thì sao ư?”
Bội Tưởng vén tóc ra sau, cười thành tiếng, từ góc độ của Lâm Nhất Nhiên cũng có thể nhìn thấy, Bội Tưởng cười nhưng khóe mắt đều là nước mắt.
“Nhất Nhiên, em đã từng nghe qua chưa, đàn ông luôn đối với mối tình đầu của mình. . . .đặc biệt khó quên?”
“Lâm Tâm Thất chính là mối tình đầu của anh ta.”
Bội Tưởng gằn từng chữ, nói rõ ràng.
“Kỳ thực, nhìn kỹ, em và Lâm Tâm Thất lúc mười tám tuổi có vài phần giống nhau.”
Khuôn mặt của Bội Tưởng trang điểm tinh xảo, ánh mắt đảo qua vẻ mặt có chút tái nhợt của Lâm Nhất Nhiên: “Nhất Nhiên, chị không thể không nói, sự thật luôn luôn làm tổn thương người khác.”
Lâm Nhất Nhiên thủy chung vẫn cúi đầu, không nói được một lời, cô ngơ ngẩn nhìn ngón tay mình, đột nhiên cảm thấy bàn tay mình giống như đang run lên, hốc mắt có chút cay cay, cuộn ngón tay lại, móng tay hung hăng đâm sâu vào da thịt, cô cắn chặt môi, nhớ tới nụ cười của Trần Tư Tầm, còn có lúc anh trách cứ nói: Đừng cắn môi!
Bội Tưởng nhẹ nhàng cười: “Vẫn là câu nói kia, Nhất Nhiên, em còn trẻ, đừng khiến mình phải hối hận.” Nói xong liền xách túi lên, chầm chậm bước ra ngoài.
[] Tầm tư khởi, tòng đầu phiên hối. Nhất nhật tâm kỳ thiên kiếp tại.
Đây là câu thơ trong bài thơ Kim Lũ Khúc 金縷曲 ( còn có tên khác là Hạ Tân Lang 賀新郎) của Tặng Lương Phần (tức Cố Trinh Quán 顧貞觀, tự Hoa Phong 華峰 ), người Vô Tích, Giang Tô.
câu này nằm trong câu cuối của bài thơ Kim Lũ Khúc.
尋思起、從頭翻悔
一日心期千劫在,
後身緣、恐結他生裏
然諾重,
君須記.
Tầm tư khởi, tòng đầu phiên hối.
Nhất nhật tâm kỳ thiên kiếp tại,
Hậu thân duyên, khủng kết tha sinh lý
Nhiên nặc trọng,
Quân tu ký.
Dịch nghĩa:
Ngẫm chuyện cũ điều gì đáng hối,
Một ngày hẹn ước, ngàn đời mãi,
Duyên kiếp sau, e vẫn cùng quen biết
Lời hứa nặng,
Chàng hãy nhớ.