Mịch Nhi thấy cuối cùng anh nghe lời nằm thẳng, mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm một cái, trước lạ sau quen, tay cô lại nắm lấy vật kia lần nữa, tiết tấu chuyển động theo bản năng an ủi nó, khiến nó cảm nhận được thoải mái.
Ngón tay chạm tới nhiệt độ rực nóng như thế, đầu ngón tay thắt chặt lên xuống vật lớn kinh người, nó truyền ra ngọn lửa hừng hực, nhiều lần khiến cô hoảng sợ muốn buông tay tránh né.
Nhưng lý trí còn sót lại ép buộc Mịch Nhi nhẫn nại tiếp tục, cô muốn anh không phải nhẫn nhịn khổ sở như vậy, cô phải khiến người yêu thoải mái, phải khiến cho Liên Tĩnh Bạch được hưởng thụ. . . . . .
Tay cô vụng về cố gắng lấy lòng nó, nhốt chặt có sức sống bừng bừng, lòng bàn tay kiên cố lại nở ra một vòng, nhiệt độ càng nóng hơn, đến lổ nhỏ trên đỉnh cũng tràn ra chất lỏng, rồi lan tràn ra ngoài, khiến tay cô cũng thấm trơn ướt.
Mịch Nhi kinh ngạc mang bệnh nghề nghiệp trên người, lấy tâm trạng nghiên cứu cẩn thận quan sát thứ dựng cao trong tay, bộ máy của đàn ông vừa thần bí lại có chút thú vị, chất xốp sưng to có thể khiến bộ máy đang mềm yếu cứng rắn như vậy, lỗ nhỏ trên đầu có thể tự động tiết ra ra chất lỏng, thật sự là tạo hóa thần kỳ!
Cho dù Liên Tĩnh Bạch nhẫn nại lần nữa, nhưng chỗ nào Mịch Nhi cũng nhúng tay trêu đùa, nên vẫn không khỏi căng thẳng bắp thịt toàn thân, không tự chủ ưỡn thẳng thắt lưng, theo tiết tấu tay cô cùng nhau chuyển động, đây là bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông, là động tác theo đuổi thiên tính tự nhiên .
Cổ họng anh thỉnh thoảng tràn ra tiếng rên thoải mái, lần đầu tiên anh cảm thấy mình không khống chế được bản thân, không chỉ là không khống chế được thân thể, đến miệng mình cũng không thể khống chế.
Vừa nghĩ tới người động tay khiến anh thư thái chính là Mịch Nhi, anh suýt nữa bị não tưởng tượng làm cho chết máy, người yêu duy nhất của anh đụng vào dục vọng, mà đối với người chưa bao giờ xảy ra quan hệ thân mật là anh mà nói, nó đã kích thích tình cảnh thế nào!
Anh đã trầm mê, Mịch Nhi xấu hổ động tác vụng về chậm lại, mang cho anh hưởng thụ đỉnh điểm lớn nhất, đây là vui vẻ lớn nhất anh đã trải qua tới nay, nếu như có thể, anh đồng ý vĩnh viễn đều không kết thúc quá trình này. . . . . .
Động tác trên tay Mịch Nhi dần dần thuần thục dễ dàng hơn, sự thối lui e lệ lúc ban đầu đã qua, cô có một loại cảm giác thỏa mãn mới, cô đem các loại phương pháp trên lý thuyết làm thí nghiệm, hiệu quả kinh người khiến cô hài lòng.
Cô cảm thấy mình chính là nữ vương, bàn tay khống chế điều khiển Liên Tĩnh Bạch, hô hấp của anh và nhịp tim, thở dốc cùng rên rỉ, theo từng cử động của cô mà thay đổi theo!
Anh cứ như vậy mặc cho cô định đoạt trêu đùa, mặc cho cô đùa giỡn vỗ tay!
Cô giống như được huấn luyện có chương pháp, kỹ thuật ngón tay từ thực tế mà học hỏi. Cô vốn không thiếu sót lý luận, nhưng sau khi thực tế, phải nắm giữ tốt kỷ xảo cùng bí quyết, đây đối với người học y thường giống phân tích nhân thể bộ phận mà cô nói, đơn giản giống như ăn cơm uống nước, dễ như trở bàn tay.
Mịch Nhi tiến bộ thần tốc chỉ làm cho Liên Tĩnh Bạch giống như thăng thiên, tay cô giống như là có ma lực, nặng nhẹ thích hợp, rõ ràng có phần mở đầu, tốc độ thay đổi thích hợp, luôn có thể làm cho thân thể của anh hưởng thụ được thoải mái, để cho toàn thân anh mềm hoá, tất cả đều chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc kích động của bộ máy.
Toàn thân toàn ý thoải mái, hoàn toàn không có biện pháp kềm chế. . . . . .
Mịch Nhi cũng đang nghi hoặc không hiểu, ngón tay cô đã động rất lâu, nhưng thứ trong lòng bàn tay chỉ có to ra càng thêm lửa nóng, nó không có một chút dấu hiệu nộp vũ khí đầu hàng, hình như còn có thể giữ vững thật lâu, tuyệt đối không yếu đuối giơ"Cờ hàng" . . . . . .
Ngón tay liên tục vận động khiến cho Mịch Nhi cảm thấy có chút mệt mỏi khó nhịn, ngón tay mịn màng không ngừng ma sát cũng bỏng đến không chịu nổi, suýt nữa cầm không được nơi đó. . . . . .
Cô nhíu chặt mày, năm đó hình như anh không có biện pháp kiên trì đến thời gian dài, nhưng năm năm trôi qua rồi tại sao anh lại có thể cứng rắn lâu như vậy, chính là không buông thả không phun, không chịu kết thúc --
Chẳng lẽ, chỉ dùng tay, sẽ không có cách nào khiến anh thoải mái, để cho anh đạt tới cao trào. . . . . .
Vậy. . . . . . Cô phải làm sao?
Tay, miệng, ngực, chân, mặc dù nói những thứ này đều là bình thường có thể để cho đàn ông thoải mái, nhưng bây giờ cô là lần đầu giúp anh hạ hỏa, trừ lấy tay ra, rất khó có dũng khí làm được nhiều hơn. . . . . .
Nhưng cúi đầu nhìn lửa nóng bành trướng dâng trào, Mịch Nhi hoàn toàn có thể tưởng tượng được giờ phút này Liên Tĩnh Bạch bị băng và lửa hành hạ, thân thể anh bị cô khơi lên bị cô vỗ về chơi đùa, nhưng lại không có cách nào leo tới đỉnh núi, không cách nào buông thả, loại đau khổ này có lẽ so với bắt đầu chưa có tiếp xúc sẽ càng khó chịu hơn. . . . . .
Hạ quyết tâm, Mịch Nhi cắn môi dưới, tiếp đó, cô nhẹ nhàng mở cái miệng ra, giống như hiến tế, ngậm lấy lửa nóng hầm hập. . . . . .
"A --" Liên Tĩnh Bạch kêu lên một tiếng, so với giật điện còn phải ngồi dậy rất nhanh.
Nếu như vừa rồi ngón tay nắm lấy vẫn còn ở trong phạm vi chịu đựng của anh, thì hành động bây giờ của Mịch Nhi lại hoàn toàn vượt ra khỏi tất cả tưởng tượng của anh!
Hạ thân bị làn môi nóng rực bao chặt, cảm xúc giông như tơ lụa như nhung, chất lỏng non nớt thấm ướt quanh mình, thỉnh thoảng đụng phải hàm răng cứng rắn, đầu lưỡi mềm mại. . . . . .
Cho dù Mịch Nhi chỉ cứ ngơ ngác "Cắn" như vậy, cho dù không có kỹ thuật dùng lưỡi làm cho sâu hơn, đã khiến thân thể của anh được đến thiên đường!
Linh hồn của anh giống như là một chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay lượn, máu trong tứ chi ầm ầm nổ tung, khoái cảm nhạy cảm kịch liệt giống như khói lửa nhanh chóng nhuộm cả tứ chi, lồng ngực của anh tràn đầy ngọn lửa bộc phát, đại não bị cháy sạch cuồn cuộn, không dám tin được người yêu nhất thân thiết nhất hầu hạ!
Toàn thân bắp thịt của Liên Tĩnh Bạch đều rung động mãnh liệt, tất cả thần kinh đều chỉ tập chung môi lưỡi Mịch Nhi vây quanh bộ vị, ngọt ngào dễ chịu như vậy, khoái cảm giống như chỉ muốn nổ tung . . . . . .
Anh khó nhịn nuốt một ngụm nước miếng, êm ái đè đầu Mịch Nhi xuống, hỗ trợ cô trấn an mình, chỉ đạo tiết tấu của cô, để cô sử dụng chính xác động tác phun ra nuốt vào đối đãi ngọn lửa của anh. . . . . .
Động tác kéo dài có phần không biết bao lâu, Mịch Nhi đã bắt đầu cảm thấy miệng mở rộng cằm đau đớn, vật thể trong miệng cô cuối cùng có chút khó chịu kịch liệt căng trướng, phun ra nồng nặc chất lỏng, mùi vị nóng rực lan tràn trong khoang miệng Mịch Nhi. . . . . .
"Ưm. . . . . ." Sau khi Liên Tĩnh Bạch kích thích, cuôi cùng đạt tới đỉnh núi, trong lòng anh còn phát ra tiếng rên rỉ vui vẻ, tứ chi vô lực, cuối cùng anh sụp đổ lên giường.