Tình yêu, dĩ nhiên là người nào yêu càng nhiều, người đó sẽ càng vất vả hơn.
Mịch Nhi nhẹ nhàng buông bàn tay che đôi môi anh ra, cô tự hỏi tình yêu dành cho Liên Tĩnh Bạch tuyệt đối là rất nhiều, nhưng Liên Tĩnh Bạch liền có biện pháp yêu còn nhiều hơn cô, toàn bộ phương hướng không có góc chết khiến cô chìm đắm trong sự cưng chiều và ngọt ngào của anh.
Cô sợ mất đi anh, anh càng sợ mất đi cô, cả hai đều không thể, thời gian năm cũng không thể ngăn cản được tình yêu.
Có lẽ, khi tình cảm tan vỡ, không phải lỗi chủ yếu là do người thứ ba, đầu sỏ lớn nhất gây nên, kỳ thật chính là đối phương đã không còn yêu mình!
Mặc dù nói chỉ cần cái vung cuốc được tốt, có góc tường nào không đào được, mặc dù nói không phá hủy hôn nhân, chỉ có Tiểu Tam không cố gắng, nhưng cô càng tin tưởng, chỉ cần lòng đủ kiên định, chỉ cần ánh mắt không dời đi, yêu nếu chưa bao giờ biến mất thì trở thành nhạt nhèo, tình yêu như chỉ thấy dưới áp súc, như vậy ai cũng không cách nào cắm vào tình cảm của hai người thế giới, không người nào có thể phá hư thứ tình cảm này!
Như vậy quy tắc ở bên cạnh cô có rất nhiều, ví dụ như cô cha và mạnh mẹ như chị gái vất bả count id ngườ đói, giống nhưng chú Triển dì Liên.
Ví dụ như, tương lai cô sẽ cùng với Liên Tĩnh Bạch.
Đôi mắt Mịch Nhi lấp lánh ánh sáng, đối với tương lai, cô có kế hoạch mới..
Cô hà tất phài trăm cay nghìn đắng tranh đấu cùng tất cả các cô gái mơ ước người đàn ông của cô, cô chỉ có một mình, phải làm sao luyện thành thuật phân thân để so chiêu cùng vô số kẻ địch, làm sao bảo đảm mình nhất định vĩnh viễn bất bại ở tương lai trong mười mấy năm?
Chẳng lẽ ngày cô chiến đấu thất bại, thì phải hiến dâng chổng mình sao?
Điều này khiến cô làm sao có thể tiếp nhận đủ!
Cô muốn thay đổi chiến lược, phải giữ vững, bảo vệ việc làm có mục tiêu rõ ràng!
Cô phải trông chừng trái tim Liên Tĩnh Bạch, cô muốn tim anh mỗi ngày yêu nàng hơn, để ánh mắt của anh vĩnh viễn chỉ ngưng tụ trên người cô, cũng để anh không rảnh bận tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào khác. . . . . .
Cho dù ngưởi phụ nữ đánh bại cô chuẩn bị tiếp cận anh, anh cũng sẽ xua đuổi như rác chẳng thèm ngó tới người phụ nữ kia!
Mịch Nhi nặng nề hít một hơi, nghĩ sau khi mọi việc rõ ràng, kẻ địch duy nhất của cô cũng chỉ có mình mà thôi!
Cô phải làm là tiếp tục hoàn thiện bản thân mình, mỗi một ngày trong tương lai đều triệt để bắt sống lòng của anh!
"Mịch Nhi? Mịch Nhi?" Liên Tĩnh Bạch vẫn chưa nghe được sau lưng truyền đến âm thanh, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi cô, "Sao vậy? Sao vẫn không nói lời nào vậy, vấn đề của anh rất khó trả lời sao? Em đang suy nghĩ cái gì. . . . . ." Nếu như anh đoán không sai, mình đã đạt tới hiệu quả mong muốn rồi.
"Anh Tiểu Bạch, em biết sai rồi. . . . . ." Mịch Nhi dịu dàng bám lấy vai Liên Tĩnh Bạch, cô vội vàng muốn đền bù vừa rồi mình nổi giận tạo thành vết rách tình cảm, dùng gương mặt cọ cổ của anh, làm nũng nói, "Em ăn giấm tức giận lung tung, vu oan anh trách lầm anh. . . . . . Là em không đúng, em bảo đảm, về sau tuyệt đối sẽ không như thế!"
"Hiện tại biết sai rồi?" Giọng nói Liên Tĩnh Bạch mang theo ý vị nồng nặc chất vấn, "Vừa rồi là ai đang la to nói lớn với anh, giống như anh phản bội em! Nếu như muốn truy cứu trình độ trêu hoa ghẹo nguyệt, sau lưng em chẳng lẽ không có mấy người thầm mến em sao, tại sao chỉ trách anh!" [Hàn Băng Tâm]-[d^d`l^q!d^]
Lời tuy như thế, nhưng trên mặt Liên Tĩnh Bạch lại lén cười Mịch Nhi không thấy được góc độ thực hiện được, anh chuyên tâm nghiên cứu cảm xúc hai mươi năm của Mịch Nhi, đối với làm sao bắt được tính cách của cô thay đổi tư tưởng của cô, hắn tuyệt đối là người chuyên nghiệp nhất trên thế giới.
Anh thà giải thích thao thao bất tuyệt, thay vì hẹn ước bảo đảm, chẳng phải để cô tự nghĩ mình thông mình, tìm được vấn đề, đó mới là thủ đoạn nói trúng tim đen một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Rõ ràng, bây giờ cô đã thành công, Mịch Nhi ý thức được mình hiểu lầm và giận chó đánh mèo với anh, như vậy về sau cô, sẽ không bao giờ nhắc đến nữa vấn đề này nữa, sẽ không chui vào ngõ cụt này nữa.
Mịch Nhi bị câu hỏi của Liên Tĩnh Bạch làm cho đuối lý, cô ngập ngừng mấy tiếng, rầu rĩ nhỏ giọng phản bác nói: "Người thích em nào có mấy, em tiếp xúc cũng chỉ là bệnh nhân và bác sĩ y tá thôi, bệnh nhân thích em là cảm kích, bác sĩ thích em cũng chỉ là phương thức thích y học khác. . . . . . Giống như anh, người thích anh đều là thiên kim quý tộc nữ thương nhân nữ quan chức, nói ra cũng hù chết người, huống chi mấy người kia lực lượng xếp hàng càng tăng. . . . . ."
"Nhưng uy lực của các cô ta cộng lại, có lẽ cũng không sánh nổi một người thích em! Ví dụ như. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch vững vàng xuống mấy cấp bậc thang đá sau cùng, cuối cùng bước lên con đường bằng, đầu lưỡi của anh khẽ nhúc nhích, phun ra một cái tên, "Ví dụ như tên Alex kia, hắn không phải cách xa nghìn trùng đuổi theo em đuổi tới nơi này, đến chết cũng không đổi với em sao!"
"A!" Mịch Nhi cực kỳ sợ hãi, kinh ngạc kinh hô lên.
Anh. . . . . . Anh làm sao biết chuyện Alex!
Cô cũng không nói với bất kỳ ai cô gặp được Alex ở bệnh viện Mộ Ái, vậy rốt cuộc làm thế nào mà anh biết Alex đuổi theo. . . . . .
"Thế nào, em không ngờ anh nói đến người này sao?" Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng nhíu mày, tiếc nuối nói, "Ai, tay anh bây giờ có tài liệu tại sao hắn phải tới Mộ Ái, xem ra cũng không thể nói tiếp rồi! Anh nghĩ là em sẽ rất muốn biết, nếu như vậy, anh cũng liền không nói!"
"Anh biết tại sao anh ta tới Mộ Ái!" Mịch Nhi lại giật mình một trận, mãnh liệt tìm tòi khiến cô hỏi ngay, "Anh mau nói cho em biết, anh ta tới làm gì. Khi nào thì đi? !"
"Nhưng không phải anh không muốn nghe tên của anh ta sao, hay là đừng nói có được không?"
"Anh Tiểu Bạch!" Hứng thú Mịch Nhi đã bị treo đến cao nhất, cô nắm lỗ tai Liên Tĩnh Bạch, cả nửa người đều ở trên lưng anh cọ xát, "Anh không cần chọc em, anh đã biết anh ta tới, thì nhất định biết tại sao em không muốn nói đến anh ta, anh không cần tức giận. . . . . . Anh ta tới Mộc Ái làm gì rất quan trọng với em, anh mau nói cho em biết chuyện anh biết đi!"
Cô gạt Liên Tĩnh Bạch chuyện Alex, nhưng cũng vì sợ anh ăn giấm lung tung sẽ tức giận, cô không hy vọng hai người bởi vì một người ngoài liền sinh ra hiểu lầm gì đó, liền vẫn lừa gạt cho tới bây giờ.
Nhưng mặc dù cô không nói chuyện Alex ra ngoài, nhưng cô vẫn luôn len lén điều tra về chuyện cùa anh ta.
Ngày đó cô hỏi Liên Tĩnh Bạch cách liên lạc với phòng nhân sự của Mộc Ái, nhưng kết quả khiến người ta thất vọng, nhân viên làm việc tra danh sách nhân viên y tế, đều không tìm được tên Alex, sổ ghi chép bệnh nhân cũng không ghi chép tên anh ta.
Tìm hiểu đầu mối vì sao Alex phải đến Mộc Ái bị đứt hết rồi, cô không có cách nào xác định hành tung của anh ts, chỉ sợ lại gặp anh ta ở Mộc Ái lần nữa, cho nên đến bây giờ cũng không dám đến bệnh viện một bước!