Chiếc cano chạy chậm dần chuẩn bị cập bến, tiếng động cơ phù phù tựa hồ cũng giống như sự mệt mỏi của cô. Nhìn bộ dáng thuần thục của Mạc Vô Tâm, xem ra nơi này là chốn riêng tư của anh.
"Đây là nơi nào?" cô hỏi.
"Khẩn Đinh." Mạc Vô Tâm trả lời cô, thuận tay lôi cô lên bờ.
"Đến Khẩn Đinh?!"
Đại Nhi không thể tin nhìn bốn phía, cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Lớn như vậy, cô chưa từng ngồi thuyền đến đây, cũng không nhận thức được khung cảnh xung quanh đã thay đổi khi ở trên biển, kinh nghiệm này làm cô cảm thấy tò mò, mới mẻ cực kỳ.
"Em hoài nghi?" Mạc Vô Tâm tràn ra tiếng cười, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, cảm thấy cực kỳ hứng thú.
“Đừng nói với em là chúng ta đến đây du lịch rồi dùng cano quay trở về trong đêm tối nha.”
Trên người cô không mang tiền, mà cả người anh bận đồ bơi như thế thì chắc cũng chẳng có một xu dính túi. Trời tối rồi, trễ như thế này làm cái gì ở đây? Cô không nghĩ ra được, sợ phải lênh đênh trong đêm tối trên biển một lần nữa.
Anh cười không đáp, vung tay lên, chiếc xe jeep đằng xa liền tiến đến trước mặt bọn họ rồi dừng lại.
Đại Nhi buồn bực nhìn anh. Đúng là thần thánh mà! Nơi này cũng có người phục vụ của anh?
"Lên xe." Mạc Vô Tâm ôm eo cô, bỏ vào bên trong xe jeep.
Cô không ngờ anh đột nhiên làm động tác này, thẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, không nói một lời.
"Ngồi xong thuyền nhỏ, bây giờ cho em đi thuyền lớn." Mạc Vô Tâm cười, liếc nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô.
Tài xế theo chỉ thị của anh hướng một nơi khác trên bờ biển đi tới. Xe chạy loanh quanh trên con đường nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một chiếc du thuyền lớn.
Không có sai! Là một chiếc du thuyền lớn.
"Woaaaaaa….." Đại Nhi không thể tin mở to mắt, nhảy xuống xe, chạy đến chiếc du thuyền trước mặt. Gương mặt Mạc Vô Tâm hàm chứa ý cười, bước xuống xe.
“Làm sao anh mang nó đến đây được? Nó là thuyền thật hay giả vậy?” Đại Nhi vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.
Cô nhìn vào hình dáng con thuyền, tựa như một căn phòng nhỏ, không khỏi giật mình ngạc nhiên.
“Đương nhiên là thuyền thật, đi tham quan một chút?” Anh dẫn cô leo lên bậc thang.
Tiến lên trên thuyền, Đại Nhi vui mừng, thỉnh thoảng tò mò nhìn chung quanh.
Bên trong trông giống như một căn phòng nhỏ, đồ nội thất đơn giản, gọn gàng, rèm lụa trắng thuần khiết. Từ cửa sổ nhìn ra xa có thể thấy toàn cảnh biển và chân núi, làm cho tinh thần con người sảng khoái, không gian rất tốt để thư giãn, giải tỏa căng thẳng.
"Đói bụng không?" Mạc Vô Tâm để cho cô thoải mái tham quan xung quanh, còn mình thì bước vào gian bếp phía sau.
Ừng ực. . . . . . Ừng ực. . . . . .
Anh cứ như là nhà tiên tri, Đại Nhi vừa nghe được câu hỏi của anh, cái bụng đói lập tức phát ra tiếng kêu trả lời thay, còn rất rõ ràng vang vào trong tai anh. Nuốt nước miếng, cô ngượng ngùng đi tới trước mặt anh.
Mạc Vô Tâm nhíu mày cười một tiếng."Xem ra, em rất đói!"
Đại Nhi ngượng ngùng đến gần, nhìn anh bận rộn mà động tác lưu loát.
Thấy anh từ trong tủ lạnh lấy ra nhiều loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau, cô mở miệng: "Anh thường tới à? Trong tủ lạnh chuẩn bị nhiều đồ như vậy."
"Không thường xuyên ." Mạc Vô Tâm lắc đầu.
"Không thường tới? Vậy tại sao chuẩn bị nhiều đồ như vậy?" Cô tò mò hỏi,"Chẳng lẽ, là đặc biệt vì em chuẩn bị chứ?"
Một câu nói đùa chạy ra miệng, ngay sau đó cô ân hận đến mức cắn lưỡi.
". . . . . ." Mạc Vô Tâm như có điều suy nghĩ liếc nhìn cô.
Đại Nhi suy đoán không ra ánh mắt kia mang theo cái dạng suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy…..con ngươi thâm thúy của anh đẹp cực kì, quên mất đi sự lúng túng….. Cô có chút hoảng hốt giật mình ngắm nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau giằng co, trong ánh mắt của cả hai gợn lên những đợt sóng cảm xúc lăn tăn, suy nghĩ trong đầu càng thêm trăn trở.
Mạc Vô Tâm chủ động lên tiếng. “Cả người toàn là nước biển, em có muốn tắm trước không?”
Anh dẫn cô đi tới phòng tắm bên trong cái phòng nhỏ, Đại Nhi đứng ở cửa phòng tắm chần chừ.
"Em. . . . . . em không có quần áo để thay đâu!”
Cô xoay người, bàn tay của anh bỗng dưng kéo cánh tay của cô lại, cô lo sợ, hơi lùi về sau.
"Sẽ có quần áo cho em thay!” Mạc Vô Tâm đẩy cô đến phòng tắm, kéo cánh cửa lên.
"Ách, này. . . . . ." Đại Nhi ngây ngốc, ấp úng, cả người ướt đẫm quả thật chẳng thoải mái gì.
Không do dự nữa, cô mở nước nóng lên, cới quần áo ra.
"A!" Động tác của cô đột nhiên dừng lại. . . . . .
Nhìn các loại chai lọ trên tủ gỗ tinh xảo bên trong phòng tắm, cho dù dầu gội hoặc sữa tắm, đều là loại cô quen dùng.
"Chẳng qua là trùng hợp thôi?"
Cô lầm bầm lầu bầu, từ từ, lại bắt đầu cởi quần áo, sau đó tắm rửa.
Bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy bỗng chốc dừng lại.
Vào lúc này, vấn đề đến rồi! Cô không có quần áo . . . . .
Mạc Vô Tâm nói, sẽ có quần áo để thay, chần chờ, cô nhẹ nhàng kéo cửa ra.
"Mạc. . . . . ." Mới nhẹ nhàng lên tiếng, cô lập tức giật mình dừng lại.
Mạc Vô Tâm một tay đỡ tại khung cửa bên, vừa đúng lúc cô thò đầu ra ngoài, làm cô hơi luống cuống chân tay.
Tay anh cầm quần áo, chuyển đến trước mặt cô."Mặc vào."
Đưa tay ra chộp lấy bộ quần áo kia, Đại Nhi đỏ mặt, nhanh chóng lùi về bên trong phòng tắm.
Quan sát cái món đồ kia trên tay mình, Đại Nhi ngây ngô giương cái miệng nhỏ nhắn, ngạc nhiên đến nỗi môi rớt xuống cằm, quên cả khép miệng lại.
Trên tay cô là một chiếc váy liền nhẹ nhàng, chất liệu mềm mại, đường cong nhu hòa, nhưng trước giờ cô chưa từng thử qua loại trang phục này, chỉ toàn kết hợp áo phông và quần jean, không biết có hợp với kiểu váy này hay không đây?!
Mà điều càng làm cô bất ngờ hơn là….anh chuẩn bị cả đồ lót cho cô. Vuốt ve lớp vải bằng bông mềm mại, khi mặc lên nhất định sẽ rất thoải mái, nhưng mà……Anh làm sao mà biết được kích cỡ của cô? Chẳng lẽ cỡ ngực A của cô nhìn một lần là có thể liếc mắt đoán được hay sao? Ô. . . . . . Thật là đau lòng mà!
Chậm chạp mặc chiếc váy vào, cô không được tự nhiên, chần chừ bước ra khỏi phòng tắm. Mạc Vô Tâm từ trong phòng bếp ngoái đầu nhìn lại, lấy ánh mắt tỉ mỉ nhìn cô chằm chằm. Đại Nhi cảm thấy không quen, vắt chéo hai chân, gương mặt ngượng ngùng, cắn môi đứng yên một chỗ.
Ánh mắt anh đưa qua lại trên người cô, sắc bén giống như muốn càn quét hết mọi ngóc ngách, ngay cả linh hồn cô cũng không chừa. Tầm mắt của anh rơi vào đôi chân thon dài mảnh khảnh dưới làn váy, đôi chân bóng loáng, trắng nõn đang không ngừng giẫm lên mặt thảm nhung.
Không khí trở nên ngưng đọng lại, Đại Nhi luống cuống, ngượng ngùng vật lộn với cảm xúc hỗn độn trong lòng. Ánh mắt hứng thú của Mạc Vô Tâm vẫn quấn lấy cô không buông, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng cùng rung động…..
Dáng người mảnh mai, một ít tóc đen nhánh còn ướt xõa trước trán. Sau khi tắm xong, sắc mặt cô hồng hào hẳn lên, ánh mắt che giấu sự e lệ, ngượng ngùng……Cả người toát lên vẻ quyến rũ của phụ nữ. Mạc Vô Tâm không hề che giấu ánh mắt đầy dục vọng của mình, tham lam đem trọn thân hình xinh đẹp của cô nhét vào đáy mắt.
"Có thể ăn cơm rồi!" Anh mở miệng, giọng điệu dịu dàng đến bất ngờ.
"Uhm. . . . . ." Đại Nhi cúi đầu, vụng về nhấc chân đi theo anh.
Bên ngoài căn phòng nhỏ là boong thuyền, thức ăn đã được bày biện sẵn sàng trên một chiếc bàn gỗ nhỏ. Anh giúp cô kéo ghế tựa ra, làm cô không được tự nhiên ngồi xuống.
"Em rất không tự nhiên?" Mạc Vô Tâm khách khí liếc nhìn cô.
"Không có. . . . . . Không có!" Đại Nhi khẽ động khóe miệng, mất tự nhiên cười một cái.
“Đây là của em." Anh đem tôm nhục sắc đẩy tới trước mặt cô.
Đại Nhi hướng về phía mâm thức ăn nuốt một ngụm nước bọt, cô đói bụng lắm!
"Mau ăn đi!" Anh nói.
Cô ngay sau đó cầm nĩa lên, không khách khí đưa thức ăn vào trong miệng.
Mạc Vô Tâm bật cười. Anh lấy dụng cụ mở nắp chai rượu vang lên.
Póc. . . . . .nút gỗ mềm được kéo ra, âm thanh mở nắp chai bỗng trở nên tinh tế dưới không khỉ đặc biệt này. Nhìn rượu vang óng ánh trong suốt trong ly thủy tinh, Đại Nhi lúc này mới hoài nghi
"Anh biết em sẽ tới?" Ngậm thức ăn vào trong miệng nhưng chưa nuốt xuống, hai gò má cô phồng lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không xác định hỏi.
Mạc Vô Tâm cầm ly rượu lên, con ngươi tựa như cười của anh cùng với ánh mắt nghi hoặc của cô bất ngờ giao nhau. Anh khẽ nhếch môi.
Là anh cố ý mang cô tới nơi này?!
Cô cảm thấy mình như vật trong túi, như con rùa trong hũ, chỉ thiếu là không có trần truồng trước mặt anh để cho anh định đoạt. Đại Nhi chăm chú nhìn anh.
Mạc Vô Tâm thần sắc tự nhiên, đưa cánh tay rắn chắc ra cầm lấy ly rượu đưa đến gần mũi, khẽ ngửi, rồi từ từ nhấm nháp, tựa như muốn cảm nhận hết hương vị của nó. Sau đó anh chậm rãi đưa nó xuống cổ họng, mím môi thưởng thức dư vị.
“Rượu vang hảo hạng, hải sản ngon miệng, chiêu đãi như vậy đã hài lòng chưa?”
Anh rốt cuộc nói chuyện, âm điệu không nhanh không chậm khiến Đại Nhi thiếu chút nữa dậm chân giận dữ!
"SHI . . . . . . T . . .” Đại Nhi suýt nữa chửi tục, mắt trừng lớn, môi mím cứng ngắc.
Cuối cùng anh là cái loại người gì lại đáng sợ như vậy, hiểu rõ cô như lòng bàn tay?!
Thì ra là dầu gội đầu, sữ tắm, kích cỡ quần áo….Tất cả những thứ này không phải là sự trùng hợp hoặc ngoài ý muốn. Anh tại sao biết về cô nhiều như vậy?
"Ăn nhiều chút." Anh nhìn cô, đem một khay thức ăn khác đẩy tới, con ngươi lóe ra một tia đắc ý.
Đại Nhi dùng sức hít sâu, trừng mắt nhìn anh, cái lạnh của gió biển, gió núi từ từ xoa dịu cô, thật lâu sau…..cô nhẹ nhõm, lắc đầu cười khẽ.
Lúm đồng tiền trong nụ cười kia khiến Mạc Vô Tâm nhất thời ngẩn ngơ, hơi thở có chút hỗn loạn.
"Mèo vờn chuột, rốt cuộc lại thành chuột đùa bỡn mèo?" nuốt tất cả nghi vấn xuống, Đại Nhi tự giễu, đem thức ăn tiếp tục đưa vào trong miệng. Cô khẽ nhấm nháp chút rượu vang, để chất lỏng lạnh như băng, hương thơm sắc nét lan tỏa đầy trong khoang miệng.
Mạc Vô Tâm nhếch mày, mắt rủ xuống, từ từ ăn cơm, tâm tư dường như cũng được điều chỉnh trở lại.
“Tại sao em lại đi làm cái nghề nghiệp kì quái kia?” Mạc Vô Tâm mở miệng.
Dầu gì cũng là con gái, làm thám tử tư đương nhiên có chút kì quái. Dù không phải là một cô gái hết sức quyến rũ, nhưng cũng có thể nói là khá xinh. Có một chuyện anh vẫn không hiểu, có phải trời sinh cô mang tính cách con trai?
Không khí được thả lỏng, bắt đầu tán gẫu…..
"Nghèo rớt mùng tơi! Hơn nữa em mang tai họa, khắc cha mẹ, mang cho người khác vận xui, đi tới chỗ nào cũng không có người muốn. Không thể làm gì khác hơn là cái nghề kì quái kia!” giọng nói Đại Nhi có chút giễu cợt lên nỗi khổ của chính mình.
Mạc Vô Tâm nghe thoáng qua, nghĩ ngợi………Nói thế có nghĩa là…cô không còn cha mẹ, người thân? Anh bỗng có chút gì đó thương cảm đối với cô.
Song khuỷu tay cong lên đỡ tại mặt bàn, mười ngón tay bắt chéo, nghiêm nghị nâng cằm lên, Mạc Vô Tâm đem ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào cô, giống như có một lực hút kì lạ, làm nhịp tim Đại Nhi một lần nữa rối loạn.