Từ tối hôm qua đến bây giờ Đại Nhi đã ngủ mê man hai mươi tiếng. . . . . .
Mạc Vô Tâm đi làm về đến nhà, vẫn không thấy cô có bất kỳ dấu hiệu nào muốn tỉnh lại.
Nếu không phải hai vị bác sĩ anh tìm đến liên tục bảo đảm cô không bị nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua là thiếu máu, lại mệt nhọc quá độ, nếu không anh thật sự nghĩ rằng cô sắp mất mạng.
Mi mắt cô khẽ rung, từ từ tỉnh lại…..
Sau khi thích ứng với ánh sáng, cô cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
Bắt gặp chủ nhân của ánh mắt kia, mới phát hiện thế nào lại là anh?
Đại Nhi cổ họng khô khốc, miễn cưỡng khạc ra thanh âm khàn khàn."Anh. . . . . . Em đang ở đâu?"
Đại Nhi nhìn chung quanh một vòng.
"Nhà anh!" Mạc Vô Tâm đơn giản trả lời.
Đại Nhi nhìn chằm chằm vào anh, hoảng hốt suy nghĩ.
Cố gắng lục lại trí nhớ …….Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết là ba ngày liền chưa từng chợp mắt ngủ một giấc, thân thể cực kỳ mệt mỏi.
Mà trí nhớ sau cùng là có một sức mạnh to lớn kịp thời đỡ lấy thân hình xụi lơ của cô.
"Em. . . . . . Tại sao lại ở nhà anh?"
Cô rất muốn có tinh thần một chút, nhưng làm thế nào cũng không có hơi sức để nói chuyện.
"Muốn xem em làm ra chuyện gì tốt."
Mạc Vô Tâm nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô, cô thế nào lại biến mình thành cái bộ dạng kia! Lòng anh cảm thấy đau . . . . . .
"Em làm cái gì không liên quan đến anh." Cô tức giận quay đầu đi chỗ khác.
Lúc này, Phí Tiểu Nghiên mang theo Mạc Phỉ Phỉ bước vào, đứng ở cạnh giường Đại Nhi.
"Cô chính là ‘ mang tai họa ’ à?" Phí Tiểu Nghiên nhếch miệng cười, quan sát Đại Nhi ở trên giường.
Đại Nhi quay đầu, không hiểu nhìn Phí Tiểu Nghiên. . . . . . có lẽ nên gọi là "Mạc phu nhân.”
"Tôi là chị dâu của Mạc Vô Tâm, cô có thể gọi tôi là Tiểu Nghiên, đây là Phỉ Phỉ." Tiểu Nghiên hiền hòa nói cho Đại Nhi.
Trong nháy mắt, Đại Nhi ngây ngô mở to miệng, nói không ra lời, cô hướng về phía Mạc Vô Tâm. . . . . .
"Cô ấy không phải là vợ của anh?"
Mạc Vô Tâm không trả lời cô, ngược lại tiểu Phỉ Phỉ nghiêm túc nói chuyện.
"Cha con không có vợ, mẹ con đã sớm không thấy rồi."
"Ách. . . . . ." Đại Nhi cứng lưỡi. Cô không biết ý tứ trong lời nói của bé con là cái gì.
Phí Tiểu Nghiên cười tủm tỉm nói rõ.
"Cô hiểu lầm Vô Tâm của chúng tôi rồi, trừ tiểu nha đầu này là con gái của anh ta, thì vẫn là một người đàn ông độc thân."
Tiểu Nghiên nói rõ ràng, dứt khoát, không chút giấu diếm, ngập ngừng khiến Đại Nhi sau khi nghe xong, lúng túng mặt đỏ lên.
Cô vén chăn lên, chuẩn bị chạy, thật là xấu hổ đến mức không đất dung thân.
"Em đi đâu?" Mạc Vô Tâm kéo lấy cánh tay của cô.
"Em. . . . . . Về nhà." Cô chột dạ đáp.
"Anh có cho phép em về nhà sao?" Mạc Vô Tâm giọng nói bá đạo lạnh như băng.
"Đúng vậy! Cô không cần phải về nhà đâu! Ở lại đây đi, tránh cho chuyện càng lúc càng phức tạp." Phí Tiểu Nghiên biết chỉ là ân oán giữa Mạc Vô Tâm và Thường Bước Bùi.
"Tiểu Nghiên!" Mạc Vô Tâm hét lên, ý bảo cô chớ nói nhiều.
"Chuyện gì càng lúc càng phức tạp?" Đại Nhi nghi ngờ.
"Không có! Không có gì!" Phí Tiểu Nghiên hướng Mạc Vô Tâm liếc mắt, ngoan ngoãn im miệng.
Đại Nhi nghi ngờ nhìn Mạc Vô Tâm một cái.
Phí Tiểu Nghiên thuận miệng nhắc tới."Tôi nghĩ cô nên lưu lại chăm sóc Phỉ Phỉ là tốt rồi, đừng đi.”
Đại Nhi nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiểu Nghiên, Mạc Vô Tâm cũng cảm thấy ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Nghiên.
Ánh mắt của anh tựa hồ bày tỏ thái độ không đồng ý, Tiểu Nghiên thần thần bí bí lôi kéo Mạc Vô Tâm ra ngoài cửa rỉ tai nói chuyện với nhau.
"Anh nếu như thật sự muốn cô ấy, trước tiên phải để cho cô ấy bước qua cửa của Phỉ Phỉ, em cảm thấy đề nghị như vậy rất tốt nha! Anh cảm thấy không tốt sao?"
Mạc Vô Tâm trầm mặc không đáp. Thật ra anh có thể phủ nhận, anh có thể nói anh không cần cô, nhưng là, anh nói dối, anh. . . . . . đích thực muốn cô.
Trở lại trong phòng, Mạc Vô Tâm nhìn chăm chú vào gương mặt thẫn thờ của Đại Nhi, hồi lâu, mới từ từ mở miệng:
"Năm trăm vạn thỏa thuận, em suy tính như thế nào?"
Đại Nhi không lên tiếng nhìn anh. Anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Mạc Vô Tâm thấy cô không trả lời, thích thú nói tiếp."Nếu như anh muốn em từ bỏ văn phòng thám tử tư, em có đáp ứng anh không?"
Hồi lâu, Đại Nhi từ bỏ tham vọng muốn tìm ra bí mật, cô ủ rũ hạ vai. . . . . . Gật đầu.
Anh muốn cô làm sao, cô liền làm như vậy! Đây chính là lúc mù quáng yêu một người, cô cảm thấy mình yêu anh, cô có thể nghe theo anh .
"Phỉ Phỉ vừa lúc cần một bảo mẫu, em ở lại đi."
Trên thực tế, bởi vì sự ngang bướng của Phỉ Phỉ, đã đổi qua ba người bảo mẫu, hơn nữa còn là trong bốn ngày!
Đối với vấn đề này, anh cũng cực kỳ nhức đầu, anh như thế nào lại muốn cô cùng tiểu quỷ này dây dưa?
Ai bảo anh quá cưng chiều con như thế! Để mặc cho con kiêu căng, lần lượt dọa chạy những người bảo mẫu anh mời đến.
"Ý của anh là?" Cô không chắc, hỏi.
Anh cũng không giải thích, liền trực tiếp nói cho cô biết."Quyết định như vậy!"
Không để cho cô suy tính đường sống chút nào, Mạc Vô Tâm từ trước đến giờ không thích lề mà lề mề, dây dưa không rõ.
"Không cho phép em rời đi, gian phòng này sẽ để cho em ở, Phỉ Phỉ sẽ ở căn phòng thứ hai đối diện, em giúp anh chăm sóc cuộc sống của con bé."
Lúc này Phí Tiểu Nghiên không nhịn được chen vào nói.
"Nhưng mà chị phải nhắc nhở em, Phỉ Phỉ không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn, con bé tuyệt đối là thiên sứ cùng ma quỷ hóa thân."
Đại Nhi vốn đang vì Mạc Vô Tâm tự tiện giúp cô đưa ra quyết định có chút kinh ngạc cùng không vui, lời nói của Phí Tiểu Nghiên kia càng làm tâm tình cô thêm hỗn loạn.
"Có thật không?" Tiểu Phỉ Phỉ đã sớm lặng lẽ rời đi, Đại Nhi không nhìn thấy thân hình đáng yêu của cô bé.
"Hàaa...! Không thể giả được!" Phí Tiểu Nghiên biểu cảm khoa trương vô cùng.
"Vậy. . . . . . Công lực của tôi so với cô bé cao hơn một cấp, tôi là đặc biệt làm cho người ta ‘mang tai họa’ đấy!"
Đại Nhi tự giễu cười giỡn, khiến không khí trở nên thoải mái hơn.
"Chờ cô cùng con bé sống chung rồi, đến lúc đó cân nhắc lại suy nghĩ của cô cũng không muộn." Tiểu Nghiên nói.
"Em chưa sống chung với con bé, đương nhiên không biết được tâm tình của tiểu quỷ kia." Mạc Vô Tâm liếc nhìn cô, sau đó xoay người rời đi, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên.
Những tình huống này làm cho Đại Nhi không giải thích được, nhưng cũng đồng thời làm cô quyết định ở lại.
Ngày thứ hai, rốt cuộc Đại Nhi cũng hiểu thông suốt lời nói của mọi người.
Hơn nữa sau khi cùng Phí Tiểu Nghiên lãnh giáo qua, mới biết rõ Phỉ Phỉ bướng bỉnh hay gây sự đã làm ba bảo mẫu chạy rồi. Khó trách bọn họ nói cô bé là thiên sứ cùng ma quỷ hóa thân.
Hơn nữa —— cô lại sắp được lãnh giáo rồi!
Giật mình nhìn trong bể cá lớn nổi lên một đôi giày thể thao, đó là đôi giày duy nhất cô có thể mang ra ngoài.
. . .
Giờ phút này nó đang trôi lơ lửng ở trên mặt nước, con cá bên cạnh tò mò, lưu luyến bơi qua lại, trêu chọc đôi giày lúc chìm lúc nổi.
Cô chau mày, bộ dáng đau khổ, bất đắc dĩ nhìn đôi giầy —— tiểu quỷ này làm hỏng hành trình đi ra ngoài của cô.
"Phỉ Phỉ, cháu có thể đến đây với cô không?”
Cô lấy ra sự "dịu dàng" đã luyện tập nhiều lần, hướng về phía cô bé đang rình rập ở bên tường.
Phỉ Phỉ kiêu căng, nâng chiếc cằm nhỏ lên, chậm rãi đi tới.
Đại Nhi cảm thấy bất ngờ, cô cho là Phỉ Phỉ sẽ xấu hổ né tránh cô, nhưng không phải vậy.
"Là cháu ném đôi giày này vào sao?" Cô chỉ vào bể cá hỏi.
"Đúng nha!" Phỉ Phỉ hùng hổ trả lời.
"Có thể nói cho cô biết vì sao cháu muốn ném nó vào đây?" Ngồi xổm xuống, cô lấy lòng, lại gần cơ thể bé nhỏ.
"Cô! Giày dơ bẩn nên muốn tắm, cháu chỉ là muốn nhắc nhở cô đó!"
Tiểu Phỉ Phỉ tựa vào vai của cô, dùng giọng nói non nớt nói cho cô biết.
Gương mặt Đại Nhi trong nháy mắt đỏ bừng! Chết tiệt, tiểu quỷ này cảm thấy cô rất dơ bẩn sao?
Phí Tiểu Nghiên nói Phỉ Phỉ cực kỳ thích đùa dai. Hôm nay đem giày ném vào bể bơi, chỉ sợ là làm cho cá hoảng sợ đấy!
Cô không biết Phỉ Phỉ vì cái gì mà lại từ chối bảo mẫu mới, cũng không biết về sau còn phải chịu đựng bao nhiêu "bất ngờ" nữa.
Nhưng cô cẩu thả từ trước đến giờ, cũng lười biếng cùng tiểu quỷ so đo.
"Ồ. . . . . . Thật là cám ơn cháu nha! Cô đem giày giặt sạch sẽ, không có giày mang, cô cũng không thể ra khỏi cửa."
Đại Nhi vui vẻ chấp nhận khiến gương mặt của Tiểu Phỉ Phỉ hiện lên một tia kinh ngạc.
Trước kia, khi trêu cợt những bảo mẫu khác, họ liền giận đùng đùng tìm con bé trách tội, sau đó dạy dỗ về sau không được làm thế nữa.
Cứ nhiều lần như vậy, nhất định giống như suy nghĩ của cô bé, họ sẽ tức giận nói cho cha, sau đó rời đi.
Thế mà tại sao cô này lại không tức giận, lại còn cười nữa!
Phản ứng như thế không phải là điều cô bé mong muốn! Phỉ Phỉ có chút không vui.
Sau đó, cô bé nhìn thấy Đại Nhi mang cái ghế đến, leo lên, cố hết sức hướng về phía bể cá khổng lồ, đưa tay muốn vớt đôi giầy, nhưng do bể cá cao quá, cô đứng lên cái ghế, duỗi thẳng tay vẫn với không tới đôi giày đang trôi lơ lửng ở trên mặt nước .
Phỉ Phỉ trong đầu do dự, ý nghĩ tà ác đột nhiên lóe lên trong bộ não nhỏ bé.
Nhìn bóng lưng khổ sở của Đại Nhi, cô nhón chân, cẩn thận từng li từng tí bám vào bể bơi, Phỉ Phỉ lặng lẽ đến gần cô, sau đó đưa bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy cái ghế.
"A. . . . . ." Đại Nhi thét chói tai.
Chợt mất thăng bằng, phản ứng đầu tiên của cô chính là nắm chặt thành bể cá, để không bị té từ trên ghế xuống.
Nhưng là trong cơn hoảng loạn, cái ghế bị chao đảo, sức nặng cả người cô liền hướng vào trong bể. Khi ý thức được nguy hiểm thì đã không kịp rồi, nghĩ đến việc buông tay, hướng khoảng cách gần mặt đất nhảy xuống, nhưng mà cả bể cá chống đỡ không nổi sức nặng rơi xuống.
"Phỉ Phỉ! Đi ra chỗ khác. . . . . ." trong tình thế cấp bách cô kêu lên.
Tiểu quỷ linh tinh Phỉ Phỉ, con ngươi láo liên, vẫn còn đang thưởng thức kiệt tác của chính mình, vừa nghe thấy lời nói của Đại Nhi, khéo léo nhanh chóng nhảy sang một bên.
"Nguy hiểm!" Gần như cùng một lúc, mới vừa bước vào cửa, Mạc Vô Tâm thấy được cảnh tượng kinh hãi trước mắt này!
Anh xông lên phía trước. . . . . .
Thiếu chút nữa anh đã có thể đỡ được cô.
Nhưng mà không còn kịp rồi, anh chỉ có thể nhanh chóng giảm khả năng Đại Nhi bị hồ cá làm bị thương, nhưng cô vẫn bị ướt sũng, chật vật.
Bể cá vỡ tan!
Mặt đất đầy nước cùng cá đang nhảy nhót . . . . . .
Còn có. . . . . . Cô ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm, ngây ngô nhìn chằm chằm phía trước, một con cá nhảy tưng tưng trên đỉnh đầu của cô, sau đó rớt xuống.
Phỉ Phỉ chột dạ xoay người, sợ sẽ bị la mắng, hướng về phía phòng của mình, đi thẳng.
"Phỉ Phỉ!" Mạc Vô Tâm cố kiềm chế cơn giận, không cần phải nói cũng biết chuyện này là do ai tạo ra.
Tiểu quỷ linh tinh sợ hãi, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, ánh mắt vô tội, cũng có một chút áy náy.
Mạc Vô Tâm bừng bừng lửa giận, trừng mắt nhìn tiểu bảo bối bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Sau đó không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, cố lấy lại bình tĩnh.
Anh cúi đầu thấy mình cũng bị liên lụy, quần áo gần như ướt đẫm, còn Đại Nhi vẫn đang ngồi bệch dưới đất, chưa hoàn hồn, anh quyết định kéo cô lên trước.
"Có sao hay không?" Anh lo lắng hỏi, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đứng lên.
"A. . . . . . Xong đời! Em làm hỏng bể cá của anh rồi !" Lấy lại tinh thần, Đại Nhi lập tức ý thức được mình vừa gây họa, cảm giác tội lỗi,
"Ừm." Anh đương nhiên biết."Hồ cá giá năm trăm vạn."
"Cái gì?" Đại Nhi không khỏi lên tiếng kinh hô, hét to, "Một hồ cá giá năm trăm vạn?!"
Cô thừa nhận đây là cái hồ cá đặc biệt nhất mà cô từng thấy, nhưng cũng không nghĩ rằng nó mắc đến giá đó!
Người có tiền đúng là điên rồi, vô duyên vô cớ lãng phí tiền như vậy.
"Rơi liền vỡ, dù sao không phải là lỗi của em! Đi thay quần áo rồi xuống đây đi! Anh muốn cùng đứa nhỏ này nói chuyện một chút." Anh nhìn quần áo của cô không ngừng chảy nước nói.
"Uhm…" cô đáp một tiếng.
Mạc Vô Tâm đi tới phía cô bé.
"Đừng mắng con bé!” cô không nhịn được lên tiếng.
"Rốt cuộc con người của em được làm bằng gì vậy? Tiểu quỷ này chỉnh em thành ra như vậy mà em còn nói giúp!” Không thể tưởng tượng nổi! Anh không ngờ cô gái này lại nhân hậu như vậy.
"Con bé không hiểu chuyện! Không cần so đo nhiều như vậy." Cô phất tay một cái nói.
Mạc Vô Tâm nhìn chăm chú vào cô một lát rồi lắc đầu một cái, dắt tay Phỉ Phỉ đi vào trong phòng.
Đại Nhi nhìn bóng lưng của hai cha con, vừa đúng lúc bắt được gương mặt Phỉ Phỉ ngoái đầu nhìn lại.
Con ngươi sáng trong của cô bé như cầu xin sự giúp đỡ, khóe mắt ngân ngấn nước.
Đại Nhi ngực níu chặt, đau lòng nhìn cô bé, nhưng không muốn can thiệp vào quyền lợi giáo dục của cha cô bé.
Từ miệng Phí Tiểu Nghiên, cô biết được Phỉ Phỉ không có mẹ, hơn nữa con bé lại còn nhỏ, làm cô cảm thấy yêu thương không thôi.
Cô cũng là một con người bằng xương bằng thịt, hơn nữa lại vô cùng nhân hậu đấy! Bởi vì bản thân cô là một đứa trẻ mồ côi từ bé, cho nên có thể hiểu được tâm tình của trẻ con.
Hướng về phía ánh mắt của Phỉ Phỉ, cô phất tay một cái, giơ lên hai ngón trỏ chùi chùi ở hốc mắt, có ý muốn con bé đừng khóc. Cô liền nhìn thấy ánh mắt bất ngờ, kinh ngạc của Phỉ Phỉ.