Có nhiều kiểu kìm người mà sao phải kìm kiểu ba chấm ba chấm này chứ làm tim người ta cứ đập liên hồi. Dương Khánh Ngọc tiến không được lùi không xong chìm nghỉm trong vòng ôm dày đặc mùi hương nam tính. " Nhận thua chưa?" Trịnh Khôi Kiệt lại hỏi hơi nóng liên tục phả lên má khiến mặt cô nóng ran.
" Thà chết vinh còn hơn sống nhục " cô vẫn cứng đầu không thèm thừa nhận.
" Chết vinh? Cô mà vinh quang cái nỗi gì. Vừa nãy còn độc ác muốn phế tôi. Cô không sợ đá trúng sau này liền không có cái mà dùng sao?" Lời nói vô sỉ thế mà cũng dùng được. Cô ngàn vạn lần không nghĩ tới anh còn có mặt vô sỉ thế này.
" Hừ tôi mới không cần đằng nào sau này cũng không dùng tới giữ lại cho anh làm cái gì?" Dương Khánh Ngọc nói với giọng chán ghét đàn ông mà bị nói đến vấn đề này bị ghét bỏ chính là một loại vũ nhục vô cùng lớn.
" Cô...." Anh tức đến phụt máu " Được nếu cô vẫn ngoan cố thì hai chúng ta cứ ôm nhau thế này cả đêm thôi tôi không ngại "
" Anh một vừa hai phải thôi "
" Cô xin thua đi tôi thả "
" Tôi báo cảnh sát " Hết cách cô chỉ có thể dùng cách uy hiếp trẻ trâu này để nói lại anh thôi.
" Ôm vợ mình là sai sao? Phạm pháp?"
" Anh còn có thể nhận là chồng tôi? Chồng mà vầy à!"
" Vậy cô là vợ muốn phế tôi thì sao?" Lời qua lời lại cô cuối cùng cũng á khẩu " Nhận thua nhận thua được chưa, thả ra"
" Đâu dễ như vậy có điều kiện " Trịnh Khôi Kiệt gian xảo lên tiếng không hổ mang trong mình dòng máu kinh doanh chưa bao giờ chịu thua lỗ cái gì.
" Lại còn điều kiện anh tham lam...."
" Vậy thì ôm cứ ôm cả đêm tôi chẳng mất gì " vừa nói một cánh tay nữa vòng ôm chặt eo cô.
" Anh..... vô sỉ " Hừ hừ bà đây nhịn sẽ phục thù " Điều kiện gì? "
" Kì lưng cho tôi một tháng cộng đấm bóp vai mỗi khi tôi yêu cầu " Anh cố ý nói thật chậm rãi kéo dài từng chữ một.
" Cái này là bóc lột sức lao động"
" Tùy cô thôi nếu thích được ôm" Anh lại cố ý siết tay ở hông thêm một tí.
" Vậy thà tôi để anh ôm cả đêm còn hơn làm osin một tháng trời không lương"
" Tôi nói chỉ ôm một đêm thôi sao? Cô không hiểu ý tôi rồi là ôm đến khi cô chịu chấp nhận điều kiện " còn bồi thêm một nụ cười rõ gian.
Tức chết tôi rồi " Đồ lưu manh tôi chỉ ném anh một cái gối anh liền bắt làm osin không công một tháng trời "
" Cô còn lựa chọn khác là để tôi ôm " Tự dưng Trịnh Khôi Kiệt lại có suy nghĩ quái gở là muốn Dương Khánh Ngọc cứ để mình ôm như thế này không chịu chấp nhận điều kiện. Để anh lắp đầy mùi hương từ tóc cô lắp đầy thứ gì đó trong lồng ngực anh,thứ cảm xúc này là gì đây? Vừa không muốn hãm sâu vừa khao khát có được.
Do dự suy nghĩ một lúc Dương Khánh Ngọc chấp nhận thỏa hiệp " Tôi chấp nhận anh thả ra đi "
" Tôi không tin tưởng lời hứa suông bao giờ " Anh lấy từ túi quần ra điện thoại di động bắt cô ghi âm xong suôi rồi mới buông ra.
Anh cười thỏa mãn cầm đoạn ghi âm phát với âm lượng max trước ánh mắt phẫn nộ của cô. " Tôi Dương Khánh Ngọc xin hứa sẽ kì lưng và đấm bóp vai cho anh Trịnh Khôi Kiệt đủ một tháng kể từ ngày tháng năm đến hết ngày tháng năm nếu thất hứa xin chịu mọi hình phạt trước tòa với mức danh phá bỏ hợp đồng chịu tháng tù giam"
Trịnh Khôi Kiệt mãn nguyện gật gù cất di động giờ mới nhớ đến việc lúc nãy tìm cô là gì. " Chuẩn bị quần áo đi, gọi điện báo cho bố mẹ vợ tối nay chúng ta về thăm ăn cơm tối luôn "
Cũng đúng kể từ lúc cưới đến giờ mới xuống đằng nội liền gặp tai nạn ô tô giờ phải về ngoại cũng là lẽ thường. Cô chỉ ừ một tiếng tất cả phẫn nộ vứt ra sau gáy phải gọi điện cho ông bố giả kia bàn về vở kịch sắp phải diễn.