Chiếc xe của ai đó đang rất bình tĩnh lăn bánh nhưng hình như người ngồi ghế lái phụ lại không bình tĩnh như thế.
Dương Khánh Ngọc hết ô rồi lại a khi cười rúc rích khi thì ngồi ngả nghiêng vì kích động. Nhất là cô từ khi lên xe đến giờ chỉ nhìn điện thoại không thèm để ý đến ai đó " cực khổ " lái xe.
" Xem cái gì?" Trịnh Khôi Kiệt hơi hắng giọng hỏi. Anh thực sự không muốn lắm chuyện như vậy đâu nhưng mông đang rất ngứa ngáy nếu không hỏi xem thứ gì thu hút cô như vậy chắc anh ngứa tới chết mất.
( Kiệt: Đề nghị bà tác giả dùng từ đừng tục như thế được không
Túc bà bà: Không viết nhầm đâu thực sự là chỉ có ngứa mông mới thể hiện rõ sự khó chịu tinh túy mà con phải chịu đấy)
Dương Khánh Ngọc nhìn anh cố nén hưng phấn trong lòng xuống " Xem phim anh xem không? "
" Nhàm chán " Bỏ lại hai từ anh chăm chú lái xe tiếp. Chỉ là xem phim mà cứ như trúng xổ số có cần làm lố vậy không.
" Anh nói xem tại sao lại có người sinh ra đẹp tuyệt tác như thế chứ hức......"
quả bơ.
" Mắt đẹp quá này tay đẹp mũi cao..."
quả bơ.
" Giọng nói thì truyền cảm ấm áp..."
quả bơ.
" Đẹp trai quá ~"
quả...... từ đã. Người ngồi ghế lái giờ mới suy nghĩ kĩ lại " Đẹp trai...." con nhỏ chết bầm lại ngồi khen thằng nào đẹp trai. Nam thần ngay bên cạnh đây mà chớ hề thấy khen câu nào. Lần này là đếm dấm chứ không phải đếm bơ nha.
Kít ~ xe dừng lại.
" Dương-Khánh-Ngọc " Trịnh Khôi Kiệt lần đầu ăn dấm nên hơi không kiềm chế được tâm trạng.
" Gì vậy đang yên lành....." Cô còn chẳng nghĩ ra mình đắc tội gì anh nữa, nổi khùng cái gì.
Anh dật luôn cái điện thoại trong tay cô nhìn nhìn kẻ mà cô khen đẹp trai trong màn hình. Nhếch môi cười lạnh chỉ đến trình độ này thôi sao? Thế nhưng ai đó lại không nhận ra mình đích thị ghen với cái người " chỉ đến trình độ này "
Anh cầm điện thoại nhét luôn vào túi quần thản nhiên lái xe tiếp.
" Làm cái gì vậy trả điện thoại cho tôi " Sau một loạt những hành động khó hiểu của anh cô chỉ có thể tức giận mà đòi lại điện thoại.
" Xem phim trong khi đang lái xe rất nguy hiểm. Tôi tịch thu máy " Anh nói hết sức thản nhiên.
" Anh lái không phải tôi lái nguy hiểm cái gì?"
" Tôi vẫn thấy nguy hiểm "
" Cái lí lẽ gì vậy " Cô tức giận khoanh hai tay ngồi yên trên ghế lái phụ không thèm để ý anh nữa.
Dương Khánh Ngọc ngồi trên ghế sopha trong phòng ngủ cô đang ghi chú lại mấy vấn đề chính sáng nay học được. Có vài đoạn giáo sư nói nhanh quá chưa kịp tốc kí cô lại phải ghi âm giờ phát lại để ghi chép.
Trịnh Khôi Kiệt mở cửa phòng tắm vừa lau tóc ướt bằng một chiếc khăn trắng vừa liếc nhìn cô. Anh chỉ mặc áo tắm bằng bông trắng dài tới đầu gối đai lưng buộc hờ cố ý để lộ vòm ngực rắn chắc, vài giọt nước còn đọng lại trên da thịt màu đồng tóc lại đen nhánh xõa tùy ý vừa quyến rũ vừa lười nhác.
Ai đó thầm nghĩ nếu mình mặc đồ thế này con nhỏ kia liệu có bị hớp hồn rồi lao vào mình cắn xé không... hắc hắc.
Chả là sáng nay lúc đang ngồi trong phòng làm việc Kiệt Nghiêm Túc lại loáng thoáng nghe thấy hai cô thư kí nói chuyện phiếm. Bình thường Kiệt Nghiêm Túc sẽ chẳng hơi đâu để ý đến chuyện người khác nói nhưng nghe đến đoạn " mấy cô gái trẻ bây giờ thích đàn ông thế nào " là hai tai anh bắt sóng thính lạ thường.
Đàn ông phải giàu có một chút, ưa nhìn một chút có body múi lại cành tốt, hơn nữa là phải quyến rũ. Mà theo như thông tin Kiệt Siêu Hóng thu được thì đàn ông quyến rũ nhất là vào lúc vừa tắm xong tóc còn ướt nếu chỉ mặc áo choàng tắm hở ngực thì quyến rũ chết người. Mà theo như nguyên văn lời mấy cô thư kí nói sẽ khiến phụ nữ chỉ muốn lao vào mà cắn xé.