Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

chương 58: 58: nghênh ngang vào nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thương Trăn cười lạnh, thu dọn trên quần áo rồi lên lầu, sau đó lại nhìn thấy những công nhân đang đi ra ngoài, còn có cả Thương Bách Tề.

Thương Bách Tề trong một ngày này dường như già đi rất nhiều, xảy ra chuyện hỗn loạn như vậy, ông cảm thấy ông cũng chưa muốn ló mặt ra ngoài cửa, nhưng dù sao cũng không quên phải gỡ bỏ mấy cái máy quay cho Thương Trăn.

“Trăn Trăn……” Thương Bách Tề vốn là muốn xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Thương Trăn, cuối cùng lại không nói gì cả.

Nhìn thấy bóng lưng còng của ông, Thương Trăn vô thức nhớ lại kiếp trước, Lâm Tuyết Hàm cùng Thương Thanh Thanh được nhà họ Vạn gia đón nhận, nhà họ Thương bị đánh vỡ thành cát bụi, khi đó ông liên tục liên tục nói xin lỗi cô, dáng vẻ buồn bã bi thương đó, làm cô muốn hận lại không thể hận nổi.

Nói cho cùng, cô và Thương Bách Tề đều là vật hi sinh của mẹ con Thương Thanh Thanh, kết cục cô bi thảm, Thương Bách Tề cũng không tốt hơn chỗ nào.

“Ba, ba không phải lo lắng chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, nếu Thương Thanh Thanh vẫn còn ở bệnh viện, chuyện này sẽ còn trì hoãn mấy ngày, ngày mai ba vẫn cứ đến công ty, đừng quên chuyện chính.

Thương Bách Tề nghĩ thầm, sao có thể không tiết lộ ra ngoài đây? Ông không tin những người đó có thể giữ mồm giữ miệng.

“Được rồi…… Chuyện trong nhà con không cần lo lắng…… Không lâu nữa sẽ khai giảng, không phải con muốn vướt cấp, thi lên tuyến thạc sĩ và tiến sĩ sao? Ôn tạp tốt các bài học là được……”

“Con đang nói thật.

Thương Trăn đứng ở trên cầu thang, nghiêm túc nói với Thương Bách Tề.

“Chuyện hôm nay, con bảo đảm sẽ không truyền một chữ ra bên ngoài, ba yên tâm đi.

Những cái khác cô không dám nói, nhưng chuyện liên quan đến danh dự của Thương Thanh Thanh , nhà họ Vạn nhất định sẽ không ngồi im mặc kệ, thủ đoạn nhiều năm của nhà họ Vạn ở Thượng Kinh mọi người đều đã quá rõ ràng, chỉ có anh nghĩ không thể ác như vậy, không có nghĩa là bọn họ không dám ra tay.

Cho nên Vạn Thiệu Luân ra tay, những việc hôm nay, những người chứng kiến đó tuyệt đối sẽ rợn ở trong bụng, trừ phi không muốn sống nữa.

Thương Bách Tề lắc đầu, đột nhiên ông nghĩ, chẳng lẽ làTrăn Trăn đến nhờ nhà họ Phong hỗ trợ? Đúng rồi! Cũng chỉ có nhà họ Phong mới có thể trấn áp được!

Nhưng lúc ông vừa mới vừa ngẩng đầu muốn xác nhận lại, Thương Trăn đã đi lên lầu.

Thương Bách Tề nhẹ lòng không ít, nhưng khi nghĩ tới Thanh Thanh nhăn mày lại, chuyện gièm pha đông tây này không giấu được, không loan truyền trắng trợn, cũng sẽ loan truyền trong phạm vi nhỏ, chỉ hy vọng hôm nay những người đó có thể xác nhận sẽ giữ kín bí mật, nếu không thì sau này Thanh Thanh gả chồng thế nào được?

Nhoắng cái đã hai ngày trôi.

Hai ngày này Thương Trăn vùi đầu vào nghiên cứu thuốc, không để ý chuyện bên ngoài, cũng không quan tâm đến hướng đi của Lâm Tuyết Hàm, mấy ngày nay Vạn Thiệu Luân ở đây, cho dù không muốn, anh ta cũng phải sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Tuyết Hàm, cô chỉ cần chờ kết quả là được.

Nhưng mà thực đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, nếu không phải Vạn Thiệu Luân đột nhiên một chân chặn ngang, cô hoàn toàn có thể tống cổ Lâm Tuyết Hàm ra đi, dẫm Thương Thanh Thanh xuống bùn đen!

Cô muốn báo thù, nhưng cũng không có nghị lực nhẫn nại mười năm, cô muốn sét đánh nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, mà không phải từng bước một, để cho đối phương đề cao cảnh giác mới đối phó.

Nhưng cô nghĩ lại, lúc này hai mẹ con kia đang bị hao tổn sinh lực lớn, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không dám gây sức ép, cô sẽ làm chuyện của mình trước, chờ cơ hội tiếp theo.

Phong Hành Diễm thất thần ngắm nhìn điện thoại, “Bàng Thất, cậu nói xem vì sao cô ấy không nhận điện thoại của tôi? Đã hai ngày rồi, cô ấy không lo lắng tôi sẽ tức giận, không thích cô ấy nữa sao?”

Bàng Thất là mới được triệu hồi từ bên ngoài về, là tân sủng của Phong Hành Diễm, lúc này nghe thấy cậu chủ hỏi chuyện, nghĩ thầm, chỉ sợ người ta căn bản không đặt cậu ở trong lòng, chứ có để ý cậu có thích cô ấy hay không đâu?

Nhưng ngoài miệng, anh ta khẳng định không thể nói như vậy.

“Thiếu gia, là con gái đều rụt rè, sao có thể cậu vừa theo đuổi đã rung động được? Con gái như vậy cậu cũng không thích mà, quá là không có tính khiêu chiến.

Phong Hành Diễm cười, “Cậu nói đúng.

Anh đứng lên, “Đàn ông vẫn nên hào phóng một chút, nếu cô ấy không nghe điện thoại của tôi, tôi sẽ tự tìm đến cửa!”

Nhìn thấy Phong Hành Diễm tới, Thương Trăn hơi sửng sốt, mấy ngày nay cô trực tiếp ngắt điện thoại của Phong Hành Diễm, không ngờ răng anh ta lại không tức giận.

“Thất thần làm cái gì? Đêm nay là lễ hội đấu giá, em không muốn đi ư?” Phong Hành Diễm liếc mắt quan sát Thương Trăn một cái, không nghĩ rằng nhà ở của Thương Trăn lại có kiểu dáng này, rất đáng yêu.

Lúc này Thương Trăn mới nhớ tới hôm nay là ngày phải đến buổi đấu giá, cô vội vàng nói, “Anh chờ chút, tôi đi thay quần áo.

Phong Hành Diễm lại bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng mát xa hai cái.

“Không sao, anh có mang theo nhà tạo hình, đừng vội.

Anh nói xong, một người đàn ông rất xinh đẹp đã đi tới, vừa nhìn thấy Thương Trăn anh ta liền kinh ngạc cảm thán nói, “Trời ơi! Cậu Phong, vợ sắp cưới của cậu lại xinh đẹp như vậy! Ta dám cam đoan, cậu nhất định sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất đêm nay.

Thương Trăn còn chưa nói gì, người đàn ông kia vỗ vỗ tay, sau đó một đám người tiến vào vây quanh cô đi lên lầu, khiến cho đám người hầu giật nảy mình.

Phong Hành Diễm gật gật đầu, cuối cùng một thân đi lên lầu, nhưng anh phát hiện phòng của Thương Trăn thật sự rất nhỏ, mới mười mấy người đi vào liền có cảm giác chật như cối nêm.

Anh rất không vui, lúc này, Thương Bách Tề đã quay về.

Nghe nói Phong Hành Diễm muốn đưa Thương Trăn đến buổi đấu giá, Thương Bách Tề vui sướng nói.

“Vậy ư? Cậu Phong, Trăn Trăn đành giao cho cậu chăm sóc!”

Hai ngày nay ở thành phố Trung Hải đúng là không có bị truyền ra đồn đãi gì, ông tưởng là Phong Hành Diễm bạo tay, cho nên đối với người con rể này lần đầu tiên có cmar giác thân thiết, hơn nữa còn rất nhiệt tình.

Nhưng thái độ của Phong Hành Diễm lại không được tốt lắm, anh dùng ánh mắt đánh giá toàn bộ nhà ở, lạnh lùng nói, “Thương gia nghèo như vậy sao?”

Thương Bách Tề sửng sốt, trên mặt vô cùng xấu hổ!

“Phòng của người hầu nhà họ Phong, cũng so lớn hơn so với phòng tiểu thư nhà họ Thương, hơn nữa……”

Anh chỉ vào bên trong phòng, một ít đồ dùng đã cũ kỹ, “Mấy thứ này chẳng lẽ không nên để ở bãi rác sao?”

Phong Hành Diễm chưa bao giờ phải nhân nhượng ai, anh ngạo khí, còn không coi ai ra gì, anh vốn định cho Thương Bách Tề một vẻ mặt hòa nhã, dù sao nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng giao thoa với vị cha vợ này, nhưng mà sau khi nhìn thấy được phòng Thương Trăn, anh xóa bỏ chủ ý này.

Thương Trăn ở một bên nghe thấy vậy, cũng cảm thấy khó chịu, nhưng cô vừa mới chuyển động, đã bị nhà tạo mẫu ấn xuống, “Tiểu thư xinh đẹp của tôi tiểu, cô ngàn vạn lần không thể lộn xộn, tôi đang kẻ đường mi cho cô, đây là bước rất quan trọng.

Thấy con gái ở phòng khách nhỏ không có cách mở miệng, Thương Bách Tề cười làm lành nói, “Là tôi quá sơ ý, chuyện trong nhà vẫn luôn là mẹ con bé ở lo liệu……”

“Mẹ?” Phong Hành Diễm gục gặt nhìn Thương Bách Tề, trong đôi mắt màu tím càng thêm không vui!

“Mẹ Thương Trăn đã sớm đã chết rồi, nhà các người có ma soa?”

Thương Trăn nhịn không được phụt một tiếng, không ngờ rằng cô và Phong Hành Diễm cũng lúc có tư tưởng giống nhau.

Nghĩ đến Lâm Tuyết Hàm, Thương Bách Tề càng thêm xấu hổ, chuyện kia cảnh sát vẫn luôn trì hoãn chưa cho ra kết luận, nhưng xem ra hiện tại Lâm Tuyết Hàm đúng là không thích hợp làm mọt người mẹ.

“Phải…… Đợi lát nữa tôi cho cho người tới đổi sang cái mới.

Phong Hành Diễm lúc này mới gật đầu, tuy rằng với tài lực của nhà họ Thương, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể đạt được yêu cầu của anh, nhưng mà Thương Trăn cư ngụ ở chỗ này không được bao lâu, chờ đến khi anh theo đuổi được Thương Trăn, sẽ trực tiếp đón Thương Trăn về ở cùng anh, sau đó chờ đủ tuổi rồi kết hôn.

Nghĩ đến tương lai vừa ý, gương mặt đang căng của Phong Hành Diễm cuối cùng cũng có một tia cười.

“Được rồi, đợi lát nữa tôi sẽ cho người đưa tới ít đồ vật, Thương Trăn là vợ sắp cưới của tôi, tôi hy vọng cả nhà các người đều nhớ kỹ điểm này!”.

Truyện Chữ Hay