Edit: Phi Phi
Beta: Phi Phi
Đoàn người Phong Kính, Tô Mộc Vũ, Tiền Phong cùng lũ trẻ vừa đặt chân xuống Paris, Phương Thiệu Hoa không nói một lời liền lôi kéo Tô Mộc Vũ trước mặt Phong Kính.
Khuôn mặt Phong Kính đen thui không tả nỗi. Chuyện gì đây? Dám giở trò lôi lôi kéo kéo vợ hắn trước mặt hắn sao?
Tô Mộc Vũ bị Phương Thiệu Hoa kéo lên xe. Lúc cửa xe đóng sầm lại, da đầu cô tê tê dại dại. Cô cũng có thể đoán ra nguyên nhân Phương Thiệu Hoa làm như vậy, chung quy có một số việc dù còn muốn che giấu cũng che giấu không được.
Tô Mộc Vũ chỉ nói một câu: “Anh biết không? Từ mười ba năm trước, anh đã hủy hoại Kiều Na rồi!”
Phương Thiệu Hoa như bị điện giật, dường như không thể phục hồi lại tinh thần. Phương Thiệu Hoa chậm rãi mở cửa xe, bước ra ngoài, từng bước đi dọc các khu vực phồn hoa nhất của Paris.
Trên quảng trường Champ de Mars, nhìn xuống từ tháp Eiffel cao hơn ba trăm mét. Người đến người đi hòa lẫn cùng dòng sông Seine, thác nước lớn phun ra từng vòng nước ánh lên sắc cầu vồng xinh đẹp.
Chỉ có một người ngồi xổm trước trung tâm quảng trường thật lâu, giống như một bức tượng điêu khắc.
Lúc Tiền Phong cùng Phong Kính đuổi tới nơi đã nhìn thấy Phương Thiệu Hoa đang bật cười như điên ở đó. Tiền Phong đi đến kéo hắn, hỏi: “Thiệu Thiệu, cậu không sao chứ?”
Phương Thiệu Hoa vung tay, đứng lên, nhưng hai chân lung lay khiến cho cả người liền ngã vào bồn nước thật lớn sau lưng. Tiền Phong đưa tay muốn đỡ nhưng lại không kịp.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cả người Phương Thiệu Hoa ngã vào bên trong, uống mấy ngụm nước. Hắn cũng không ngồi dậy, cứ như vậy nằm bên trong bồn nước, bọt nước bắn tung tóe rơi vào mặt hắn. Hắn lại như một cô hồn dã quỷ lang thang nằm ngửa trên mặt nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, cười như điên.
Chuyện gì vậy? Rốt cuộc tại sao lại xảy ra?
Mười ba năm trước đây, hắn hai mươi mốt tuổi. Năm ấy đúng lúc Vệ Nhu Y chuẩn bị kết hôn cùng Phong Kính, một mình hắn đến quán bar uống đến say mèm. Đêm đó do rượu giựt dây, hắn khao khát một người phụ nữ. Đêm đó, hắn thật sự điên rồi, thế nhưng lại điên đến nỗi bỏ ra ba vạn mua một người phụ nữ.
Hắn nhớ, đó là người phụ nữ đầu tiên của hắn. Hắn luôn chán ghét phụ nữ, ngoại trừ Vệ Nhu Y. Thế nhưng khi hắn va chạm vào thân thể mềm mại mà thơm tho đêm đó, dường như hắn đã không thể buông tay.
Thân thể tràn đầy sức sống của một cô gái trẻ tuổi lại giống như một bữa tiệc lớn bày ra trước mặt hắn. Hắn say, say đến nỗi chỉ còn lại bản năng giữ chặt lấy cô gái đó.
Không có hôn môi, không có màn dạo đầu, hắn cứ như vậy mà tách hai chân thon thả của cô ấy ra, thúc mạnh người xâm nhập vào bên trong. Khoảnh khắc hắn phá vỡ thân thể cô gái đó, hắn cảm thấy một thứ gì đó đang ngăn cản lại.
Cô gái dưới người hắn thét chói tai, lùi về phía sau, không ngừng xin tha, thậm chí còn bảo hắn cút đi.
Hắn không quan tâm, kiên định động thân tiến vào rút ra, hoàn toàn phá vỡ tấm màn mỏng manh tượng trưng cho sự thuần khiết đó. Trong tiềm thức, hắn xem thường người như thế, vì tiền mà có thể bán cả thân thể mình, dựa vào cái gì mà còn làm bộ làm tịch ở đây?
Cảm thấy có một chất lỏng nóng bỏng tiến ra, hắn biết đó là dòng máu tinh khiết của cô gái đó. Thế nhưng nó lại như viên thuốc kích dục đốt cháy sự luống cuống ban đầu của hắn. Hắn muốn tiếp tục điên cuồng, lại dùng lực, hoàn toàn dày vò khối thân thể mới mẻ mà mê người đó.
Một đêm đó, hắn sung sướng, lần đầu tiên thể nghiệm sự sung sướng của một tên đàn ông. Một đêm đó, hắn như phát điên, đem sự thương nhớ cùng ghen tị trên người Vệ Nhu Y phát tiết với một người phụ nữ khác.
Một đêm đó, hắn không biết rốt cuộc hắn đã hăng hái bao nhiêu lần, chỉ biết cuối cùng cô gái đó đã không còn ý thức, cả người mềm nhũn nằm trên chiếc giường lớn màu đen. Một đêm đó, hắn không hề thương tiếc cô ấy.
Thế nhưng hắn lại hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, cô gái đó lại không hề tình nguyện. Hắn không ngờ tới điều đó, vì lúc ấy trong đầu của hắn hoàn toàn bị cái tên Vệ Nhu Y chiếm lĩnh, chưa từng để vào mắt bất kỳ thân ảnh của ai khác.
Thời gian trôi qua như một lần luân hồi, khiến cho câu chuyện nhiều năm trước chỉ như một giấc mộng. Nhiều năm sau khi biết được lại thấy đó như một câu chuyện tàn khốc mà buồn cười.
Lần đầu tiên, hắn vì Vệ Nhu Y mà hoàn toàn hủy diệt Kiều Na.
Một lần cuối cùng, hắn cũng vì Vệ Nhu Y mà hung hăng đâm cô thêm một nhát dao.
Như vậy thì chính hắn, dựa vào cái gì để yêu cầu cô quay đầu lại chứ? Dựa vào cái gì? Phương Thiệu Hoa nằm trong bồn nước nhìn lên bầu trời xanh, bật cười, cười đến hai dòng nước chảy ra từ khóe mắt, rất đau.
Quản lý quảng trường nghe tin liền chạy đến giải quyết, Phương Thiệu Hoa không thèm nhìn, thẳng lưng bước ra khỏi bồn nước. Mang theo cả người ướt đẫm leo lên xe, không đợi Phong Kính cùng Tiền Phong, hắn đã lái đi.
Ban đêm, Kiều Na tỉnh lại vì khát nước. Lúc uống nước, cô nhìn thấy có một chiếc xe đậu trước cổng nhà mình. Cô kinh ngạc nhìn ra từ cửa sổ bằng thủy tinh.
Dưới ánh đèn đường, một thân ảnh ngồi bên trong xe mơ mơ hồ hồ không thấy rõ, chỉ nhìn thấy ánh lửa đo đỏ. Trong bóng đêm, ánh lửa đỏ đó cháy nhẹ, rồi lại tắt, rồi lại cháy lên.
Bên kia Phàm Phàm oa oa khóc lên, Kiều Na vội đi đến ẵm thằng nhóc lên, đổi tã. Đến khi Phàm Phảm ngủ say trở lại, Kiều Na đứng dậy nhìn chiếc xe vẫn chưa đi bên ngoài cửa sổ kia, sau đó xoay người lên giường tiếp tục nhắm mắt lại.
Sáng ngày thứ hai mở cửa, chiếc xe kia đã không còn ở đó, chỉ còn tàn thuốc nằm trên mặt đất. Tình trạng như vậy kéo dài suốt một tuần, Kiều Na cảm thấy người nọ rất thật lòng, thật lòng đến muốn bức điên cô.
Rốt cuộc cũng chịu không nổi, Kiều Na bưng một chậu nước, mở cửa, nhẹ nhàng giật giật khóe miệng. Một chậu nước tạt ra bên ngoài, tạt đầy mặt và đầu cổ của Phương Thiệu Hoa.
Cô hừ lạnh, xoay người trở về. Phương Thiệu Hoa lấy tốc độ nhanh hơn đẩy cửa xe ra, ôm lấy cô từ phía sau.
Kiều Na cười lạnh, hỏi: “Xin hỏi Phương thiếu lại muốn gì đây? Hành vi của anh chẳng khác nào quấy nhiễu người khác, tôi sẽ đi tố cáo anh”
Phương Thiệu Hoa ôm cô thật chặt, đem đầu tựa vào hõm vai cô. Hắn nói: “Xin lỗi” Không nhiều chữ hơn, bởi vì có nhiều hơn nữa cũng vô ích. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thẹn với lương tâm, cuối cùng mới biết được thì ra mình đã sai lầm rất nhiều.
Đồng tử xinh đẹp của Kiều Na hơi co rút, đình trệ ba giây. Cô hiểu hắn đã biết chuyện năm đó, chỉ là… Kiều Na tháo tay Phương Thiệu Hoa ra, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nói: “Phương thiếu không biết mấy chữ này rất rẻ mạt sao? Mà mấy thứ không có giá trị đó tôi lại cũng không cần” Mấy chữ này cũng thật nhẹ, nhẹ như vậy làm sao có thể chứa đựng hết bi ai nhiều năm qua của cô?
Đưa lưng về phía hắn, đồng tử vĩnh viễn không có nước mắt của Kiều Na hơi đỏ lên.
Phương Thiệu Hoa nhìn bóng lưng đoạn tuyệt của cô, nói: “Vậy em muốn anh phải làm như thế nào?” Sai lầm đã xảy ra, nên nói hắn phải bù lại bằng cách nào chứ? Thời gian cũng không thể quay trở lại để thay đổi mọi chuyện, khiến chúng không bao giờ xảy ra!
Kiều Na trừng to mắt, khẽ cười nói: “Hay là anh cũng tìm người phụ nữ nào đó kết hôn đi. Có lẽ khi anh kết hôn rồi, tôi sẽ quên đi hoàn toàn” Một giọt nước mắt chảy xuống từ hốc mắt của cô, chảy qua đôi môi đỏ, đăng đắng, cuối cùng không chút âm thanh rơi xuống đất.