Tại sân bay, một người đàn ông tuấn tú đeo kính đen kéo theo một chiếc va-li, không thèm để ý mọi chuyện cứ đi thẳng về phía trước. Anh mặc bộ bộ quần áo màu xanh dương nhạt, trong rất thoải mái. Đột nhiên anh dừng lại, đưa tay tháo chiếc kính mát xuống, lộ ra một đôi mắt màu nâu nhạt đầy sâu xa.
Những người đi ngang qua anh, người nào cũng dừng lại để ngắm nhìn anh. Anh giống như một vật thể đang tỏa sáng, mọi người đều nhìn anh với đủ loại ánh mắt, hâm mộ, ghen tị... Nhưng mà anh cũng không thèm để ý, hình như anh đã sớm quen với điều này.
Một lần nữa đặt chân trở về, Lê Hiên vẫn có cảm giác không chân thực. Rốt cuộc là đã bao lâu rồi anh chưa quay trở về, mười một năm? Không, có lẻ là mười hai năm rồi.
Bởi vì ông nội mất, cho nên anh mới vội vàng từ Mỹ trở về, nghe nói bên này làm tang lễ không dài lắm. Cho nên có thể anh sẽ sớm trở về Mỹ.
Năm Lê Hiên mười tuổi thì đã rời khỏi nơi này, đối với anh nơi này cũng không có nhiều kỷ niệm lắm. Hơn nữa giờ đây anh ở Mỹ có rất nhiều chuyện đã ăn sâu bám rễ ở bên đó rồi, anh cũng không có hứng thú đi gầy dựng sự nghiệp lại một lần nữa.
Bác Trương vội vàng chạy tới sân bay, liếc mắt một cái đã thấy Lê Hiên, vội vàng chạy tới chào hỏi. Lê Hiên vẫn luôn làm người khác chú ý.
"Thiếu gia Lê Hiên." Bác Trương hơi vuốt cầm, cung kính cuối chào một tiếng.
Lê Hiên hơi mỉm cười, gật đầu nói:"Chào bác Trương, đã lâu không gặp. Bác vẫn khỏe như cũ!"
"Cám ơn thiếu gia đã quan tâm, thân thể này cũng có thể coi như là vẫn còn khỏe mạnh." Bác Trương chỉ tay ra phía ngoài, "Thiếu gia, xe đang chờ ở bên ngoài."
"Được. Đi thôi." Lê Hiên tỏa ra hiểu rõ. Tiếp tục kéo va-li của mình mà đi về phía trước.
Đi đến bên cạnh chiếc xe màu đen, anh nghiêng người mở cửa xe, sau đó chui vào, đóng cửa lại rồi nhắm mắt dưỡng thần, chờ xe chạy đến nhà họ Lê.
Vào lúc này tại nhà lớn của họ Lê.
Đôi mắt của Lê Tử Hâm ửng đỏ, đứng bên cạnh người nhà. Bên bây giờ cô cũng không dám tin, sức khỏe của ông nội tốt đến như vậy, vậy mà có thể đi nhanh đến thế. Cô cuối đầu với người đến viếng, lại một lần nữa thở dài.
Từ nhỏ Lê Tử Hâm đã sống ở cô nhi viện, chưa bao giờ hiểu được thế nào là tình thân. Trước sáu tuổi, cô vẫn luôn nghĩ không ai cần mình.
Mãi cho đến một ngày, ông nội đi đến cô nhi viện, để chọn ra một đứa bé khéo léo động lòng người. Cuối cùng ông lại cố tình chọn trúng một đứa bé hướng nội là cô.
Cho tới bây giờ, Lê Tử Hâm vẫn cảm kích ông nội. Nếu như không có ông nội đồng ý nhận nuôi cô, thì cô cũng không có ngày hôm nay.
"Tử Hâm à, mấy ngày nay con cũng vất vả rồi." Một người đàn ông đã trung niên đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ vai cô. "Lê Hiên cũng sắp về đến rồi, nơi này cũng không còn có việc gì nữa. Nếu như con cảm thấy mệt, hãy về nghỉ ngơi trước đi."
Lê Tử Hâm quay sang nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, ảm đam cười: "Chú Lê..." Cô có thể thoải mái gọi một tiếng ông nội, nhưng vẫn không thể gọi con trai của ông nội một tiếng "ba". Trong lòng cô, người thu nhận và dạy dỗ cô vĩnh viễn chỉ có một mình ông nội mà thôi.
Bởi vì ngoại trừ ông nội ra, ở nhà họ Lê chưa có một ai từng quan tâm tới cô. Cô cũng không oán trách gì, thân phận của mình như thế nào cô hiểu rất rõ.
Ngôi nhà này về sau sẽ có thêm một chủ nhân nữa, đó chính là Lê thiếu gia - Lê Hiên. So với Lê Hiên, thì cô cũng chỉ là một người không có quan hệ máu mủ.
Lê Tử Hâm luôn hiểu rõ điều này. Mặc dù vậy, nhưng cô vẫn cảm kích người nhà họ Lê. Bởi cô không ngờ, vào lúc ông nội mất họ vẫn đồng ý cho cô là người nhà họ Lê, để cô có thể đưa tiễn ông nội.
"Vâng, nếu không còn việc gì. Con xin về trước." Lê Tử Hâm khôn khéo gật đầu, có lẽ quan hệ của cô và nhà họ Lê, nên kết thúc tại đây.
Lê Hiên... Không ngờ trong lòng cô lại hiện lên hai chữ này, trong đầu cô hiện lên một bóng dáng nho nhỏ, cầm trong tay một con diều hình con bướm màu tím. Ngón tay trắng nỏn chỉ vào cô, làm ra vẻ mặt đầy ghét bỏ, nhưng mà miệng vẫn nói, muốn chơi thả diều với tôi không?
Cô cuối đầu khẽ cười. Vừa đi ra đến sảnh chính, lại bị Lê Diệu Hoa gọi lại: "Tử Hâm, ngày mai con có rảnh không?"
Lê Hâm có chút không rõ, gật đầu biểu thị là mình có thời gian, "Chú Lê... Có chuyện gì sao?"
"Ngày mai con quay về nhà, gặp mặt Lê Hiên một lần đi."
Trái tim của Lê Tử Hâm khẽ rung lên, cô vẫn luôn cho là mình không còn lý do gì để qua về nhà họ Lệ, không thể ngờ là bây giờ Lê Diệu lại tự động mời cô trở về gặp Lê Hiên.
"Tử Hâm?" Lê Diệu Hoa không thấy cô trả lời, gọi cô một lần nữa.
Lê Tử Hâm vội vàng gật đầu, nói: "Vâng. Con biết rồi."
Lúc Lê Tử Hâm ra khỏi nhà lớn của họ Lê, đúng lúc đó có một chiếc xe lướt qua cô, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn. Chiếc xe đó chạy rất nhanh vào nhà họ Lê, chỉ trong chốc lát liền biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Lê Hiên vừa về tới nhà thì đã nghe một tin tức làm cho anh rất tức giận.
"Cái gì? Hôn ước?" Trên trán của Lê Hiên nổi đầy gân xanh, lửa giận không thể kiềm chế cứ trào ra.
Tạ Tú Quyên vội vàng kéo con trai ngồi xuống sô-pha, "Tiểu Hiên!"
"Mẹ, rốt cuộc mọi người muốn gì?" Lê Hiên cố gắng hít thở sâu vào, bình tĩnh ngồi xuống sô-pha
Luật sư đang đứng trước mặt anh, ông đẩy gọng kính đen lên, lặp lại lời nói một lần nữa: "Dựa theo di chúc của Lê lão gia. Cháu trai của họ Lê - Lê Hiên phải cưới cháu gái mà ông đã nhận nuôi từ nhỏ ở cô nhi viện - Lê Tử Hâm. Còn nữa, hai người phải sống chung với nhau từ nữa năm trở lên, mới có thể thừa kế toàn bộ tài sản của họ Lê, nếu không % tài sản của họ Lê sẽ quyên góp cho quỹ từ thiện..."
"Cho nên, chỉ vì % tài sản mà mọi người bắt con phải đi cưới một người phụ nữ chưa từng gặp mặt?" Thực buồn cười! Lê Hiên cười lạnh, không biết ông nội rốt cuộc muốn cái gì nữa. Người cũng đã đi rồi, vậy mà cũng không để cho người khác được yên tĩnh.
"Cái gì chưa từng gặp mặt. Tử Hâm... Lê Tử Hâm, chẳng phải con đã gặp mặt rồi sao?" Tạ Tú Quyên nhìn thấy con trai không hài lòng, mới vội vàng giải thích.
À, tên này anh đã từng nghe qua! Lê Hiên câm hận nhớ lại, mười hai năm trước đã từng gặp qua một cô bé, dáng vẻ đầy ngơ ngác, bộ dạng thì thẹn thùng nhìn rất khó coi. Cả người chỉ mặc toàn quần áo cũ, trên đầu thì thắt hai bím tóc một cao một thấp. Mới vừa nhớ lại thôi mà anh đã thấy sợ, một người như vậy mà muốn làm vợ của anh?
Thấy sắc mặt của Lê Hiên ngày càng kém, Lê Diệu Hoa vội vàng nói: "Tiểu Hiên. Con và Tử Hâm đã không gặp mười hai năm rồi, dĩ nhiên sẽ không nhớ rõ con bé, cho nên... Cha đã bảo Tử Hâm trở về cho con gặp mặt."
"Gặp mặt?" Lông mày của Lê Hiên nhíu lại, kinh thường hừ lạnh nói: "Cha đừng có làm vậy được không?" Thật sự muốn gặp anh gặp người phụ nữ đó sao?
"Tiểu Hiên, con đừng suy đoán nữa. Tử Hâm là một cô gái tốt, bất luận như thế nào, con cũng phải gặp con bé một lần. Ông nội con đưa ra yêu cầu như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó."
Lê Diệu Hoa bắt đắc dĩ mà lắc đầu, trong lòng ông rất rõ, từ nhỏ Lê Hiên đã lớn lên ở Mỹ. Nhất định sẽ không chịu chấp nhận sự an bài này, nhưng mà...
"Tiểu Hiên, bất luận như thế nào đi nữa, con cũng phải gặp con bé một lần. Có thích hợp hay không, chuyện này chúng ta sẽ nói sau." Tạ Tú Quyên khuyên bảo, bây giờ chỉ hy vọng con trai nhìn Tử Hâm thuận mắt, mới có thể thay đổi sự cố chấp của nó.
"Vâng!" Lê Hiên cao giọng đáp.
Cha mẹ của Lê Hiên kinh ngạc, không thể ngờ được là con trai của mình lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.
"Nhưng mà... Con xin nói trước, gặp thì gặp, còn về sau còn có chấp nhận hay không, đó là chuyện của con." Lê Hiên nói xong thì đi thẳng ra ngoài cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
"Tiểu Hiên, con mới vừa trở về, bây giờ con đi đâu nữa?" Tạ Tú Quyên nhìn bóng lưng của Lê Hiên, chỉ biết thở dài, trong lòng thầm nghĩ, khó trách cha càng ngày càng yêu thương con bé đó.
"Con đi gặp mấy người bạn. Mẹ không cần quản con nữa!" Lê Hiên đưa lưng về phía cha mẹ mình, giơ tay vẫy vẫy hai cái.
Tại quán bar 'Bóng đêm'
"Này này, Lê Hiên, cậu thật sự... muốn đi coi mắt sao?" Lý Tường Vĩ đi phía sau Lê Hiên, cánh tay ôm lấy cổ anh, cười nói: "Lần này cậu trở về, không phải là đi coi mắt thật chứ?"
"Ha ha... Cái gì mà coi mắt." Liêu Gia Kỳ ngồi ở bên cạnh Lê Hiên lấy khủy tay chọc chọc vào anh, trêu đùa nói: "Người đó là vợ chưa cưới của cậu ấy, còn coi cái gì..."
"Hai người các người đừng có đổ thêm dầu vào lửa." Lê Hiên cầm một ly rượu màu tím nhạt đặt ở trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, "Thật ra mình không hề muốn gặp người phụ nữ đó. Đừng nói chi đến vợ chưa cưới, hay chuyện kết hôn..."
Anh cười nhạo khi nghe mọi người đề cập đến Lê Tử Hâm, không khỏi nhớ đến lúc trước có một cô bé đứng trước mặt mình, dáng vẻ thì nhát gan, gương mặt lại khó coi. Ai mà muốn cưới một người như vậy? Quả thực là rất mất mặt.
"Thật sao? Cậu không đồng ý chuyện này?" Lý Tường Vĩ có chút giật mình, quay mặt nhìn Lê Hiên, "Vậy tại sao cậu lại đồng ý với cha mẹ cậu sẽ gặp cô gái đó?"
Lê Hiên cầm ly rượu trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm ly rượu. Ánh mắt đầy rét lạnh, tiếp theo mím môi cười nói: "Mình muốn nhìn xem coi người phụ nữ đó đến cuối cùng là dạng phụ nữ như thế nào!"
"Hả..." Lý Tường Vĩ và Liêu Gia Kỳ có chút tò mò nhìn anh, cùng chờ đợi câu nói tiếp theo.
Liêu Gia Kỳ hỏi: "Lời này có ý gì?"
"Hai người không cảm thấy kỳ lạ hay sao? Tại sao ông nội của mình lại đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy?" Lê Hiên nhíu mày, nói tiếp: "Ông nội của mình từ trước tới nay làm gì cũng rất cẩn thận. Tại sao lại lấy % tài sản để cho một cô gái không có quan hệ quyết thống. Điều này không kỳ lạ sao?"
Liêu Gia Kỳ và Lý Tường Vĩ nghe Lê Hiên nói, cả hai đều gật đầu đồng ý, nhưng mà cũng có ý kiến khác.
Lý Tường Vĩ nói: "Có lẽ ông nội của cậu rất thích cô ấy, bằng không... lúc trước cũng sẽ không nhận nuôi cô ấy?"
"Cho nên mình mới nói, mình muốn gặp mặt cô ta, để xem rốt cuộc cô ta có sức quyến rũ đến cỡ nào, mà lại có thể làm cho đầu óc ông nội của mình choáng váng đến vậy." Lê Hiên sờ sờ cầm, gương mặt có chút đăm chiêu. Anh không thể tin được ông nội lại có thể lấy chuyện đại sự của mình ra mà đùa.
Lê Hiên biết rõ ông nội của mình đứng vững trên thương trường nhiều năm như vậy. Nếu không phải người phụ nữ này thủ đoạn rất cao siêu, làm sau mà có thể làm cho ông nội của anh lập ra một tờ di chúc, mà ông phải dùng nữa đời để lập nghiệp.
"Nói đến cùng, cô ta cũng vì một chữ 'tiền'." Lê Hiên ngẫm lại, gật đầu nói: "Nếu như cô ta muốn chơi, vậy thì mình sẽ bồi cô ta. Để xem rốt cuộc cô ta còn có chiêu gì."
Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Tử Hâm đã ở trước của lớn nhà họ Lê. Cô có chút ngại ngùng, dù sau cũng mười hai năm rồi cô chưa gặp anh. Không biết bây giờ gặp lại, tình hình sẽ như thế nào? Người kia, còn có bộ dạng đáng yêu như ngày trước không?"
Cô không khỏi nhớ lại, năm đó trong tay Lê Hiên cầm con diều, hai má phồng lên, dáng vẻ không tình nguyện, cả gương mặt đầy căm giận nhìn cô. Còn cô vẫn luôn nở nụ cười.
"Tiểu thư Tử Hâm, cô tại sao lại đứng ở bên ngoài? Mau vào đi." Bác Trương là người năm đó đi cùng với ông nội Lê tới cô nhi viện, ông và ông nội Lê khi nhìn thấy cô, điều đầu tiên nghĩ tới là đó là một cô bé rất đơn thuần.
"Bác Trương..." Lê Tử Hâm xoay người lại, nhìn thấy bác Trương đang vuốt cầm mỉm cười.
"Tiểu thư Tử Hâm. Lần này cô trở về là vì chuyện kết hôn của cô và thiếu gia Lê Hiên sao? Nói ra..."
"Cái gì?" Không đợi bác Trương nói xong, Lê Tử Hâm đã chết đứng tại chỗ. Có phải là cô nghe lầm không?
"Tiểu thư còn không biết hay sao?" Trên mặt bác Trương cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Lê Tử Hâm còn chưa biết chuyện này.
"Kết hôn... Cái gì mà kết hôn?" Lê Tử Hâm lắc đầu, dáng vẻ không hiểu.
"Tử Hâm đến rồi à! Bác Trương, còn đứng đó để làm gì? Mau dẫn Tử Hâm vào nhà đi." Từ xa Lê Diệu Hoa đã nhìn thấy Lê Tử Hâm, nên đã kêu bác Trương ra đón. Sau một lúc lâu cũng không thấy ai đi vào, cho nên chính ông mới đi ra ngoài tìm người.
Lê Tử Hâm cố gắng đè nén sự hoang mang trong lòng, gật đầu, sau đó đi vào nhà.
Lê Hiên đã ngồi sẵn trên ghế sô-pha, một tay vuốt cằm như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó. Một tay thì thưởng thức cái bật lửa Zippo sáng bóng thuộc loại số lượng có hạng. Hoàn toàn không chút ý tới dáng vẻ của cô.
Làn váy màu tím nhạt đung đưa theo động tác nhẹ nhàng của Lê Tử Hâm, cô bước vào nhà thì lập tức nhận ra có một bóng dáng màu lam nhạt đáng ngồi ở trên ghế sô-pha. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, không còn điềm đạm như hồi bé, nhưng mà điều này lại càng hấp dẫn người khác.
Người đó rủ lông mi xuống, ánh mắt rơi vào cái bật lửa trên tay. Cho nên khi anh ngẩng đầu lên thì lộ ra con ngươi sáng ngời, lúc này ánh mắt của anh hướng về phía cô, Lê Tử Hâm không thể thừa nhận rằng trong giây lát, cô không thể thở được.
Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hiên cũng không khỏi sửng sốt. Anh ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt cho nên mới ngẩn đầu lên, lúc ánh mắt của anh rời vào người phụ nữ này, anh vẫn không che giấu được có chút giật mình.
"Lê Tử Hâm..." Lê Hiên giơ đôi chân thon dài, từ trên ghế đứng lên.
Ánh mắt của Lê Hiên vẫn ở trên người cô như cũ. Lê Tử Hâm có chút mất tự nhiên, nên lùi về sau vài bước.
Người trong trí nhớ của anh và người ở trước mặt hoàn toàn không giống nhau. Lê Hiên đúng là rất kinh ngạc, giờ phút này người đang đứng trước mặt anh là một người phụ nữ xinh đẹp. Gương mặt trái xoan, có một đôi mắt to ngập nước đầy linh động, da thịt mềm mại, cùng với đôi môi màu hồng. Không chỗ nào mà không lỗ ra khí chất của một người phụ nữ. Khuôn mặt thì không có thay đổi gì nhiều, nhưng mà người ở trước mặt anh so với cô bé nhát gan thì quá khác biệt rồi.
Đây là một phát hiện rất to lớn, Lê Hiên cảm nhận được huyết dịch trong cơ thể mình đang sôi trào lên. Về phần tại sao anh lại hưng phấn như vậy thì anh chỉ kết luận là 'có hứng thú'.
Không sai, anh cảm thấy chuyện này có mưu đồ gì đó. Đồng thời, anh cũng muốn tra ra vì sao ông nội lại vì cô gái này mà lập ra một bản di chúc như vậy.
"Lê Hiên." Lê Tử Hâm đứng ở trước mặt Lê Hiên, bị ánh mắt trơ trụi của anh nhìn từ trên xuống dưới. Làm cho cô cực kỳ khó chịu, có chút không tự nhiên mà kêu tên anh.
Cha mẹ Lê đứng ở một bên, quan sát ánh mắt Lê Hiên nhìn Lê Tử Hâm. Trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, như vậy hôn sự của hai người vẫn còn có cơ hội.
"Mau mau, ngồi đi! Lê Hiên có gì muốn nói thì cũng phải đợi con bé ngồi xuống chứ!" Tạ Tú Quyên vội vàng đi tới kéo tay Lê Tử Hâm.
"Đúng vậy. Tử Hâm mau ngồi đi!" Lê Hiên giơ tay lên sờ cằm, tiện tay chỉ vào ghế sô-pha. Gương mặt vẫn tươi cười mê người như cũ, nhưng mà Lê Tử Hâm nhìn thấy gương mặt này làm cho cô có cảm giác khinh miệt.
Lê Tử Hâm gật đầu, chậm rão ngồi một mình ở ghế sô-pha.
"Được rồi. Nếu hai đứa đều đã có mặt, thì chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính thôi." Lê Diệu Hoa gật đầu, đi tới ngồi cạnh con trai mình.
Trong phòng có tổng cộng sáu người. Bác Trương, cha mẹ Lê, Lê Tử Hâm, Lê Hiên và Nghiêm luật sư ngày đó đã tuyên bố di chúc của ông nội Lê.
"Chú Lê, mọi người mờ cháu tới đây rốt cục là có chuyện gì?" Lê Tử Hâm nắm hai tay của mình, ngồi một chỗ, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được mà hỏi nghi vấn trong lòng của mình.
Lê Diệu Hoa và vợ không có mở miệng, ngược lại Nghiêm luật sư lại chủ động nói. Giải đáp nghi vấn của Lê Tử Hâm.
"Tiểu thư Lê Tử Hâm, thật ra hôm nay mời cô tới đây, là muốn nói vài vấn đề về di chúc của Lê lão gia." Nghiêm luật sư rất có tinh thần chuyên nghiệp, ngồi thẳng mà mỉm cười với Lê Tử Hâm.
Lê Tử Hâm nghe thấy di chúc của ông nội, trong lòng rất kích động. Ánh lặp tức nhìn về phía Nghiêm luật sư, vội vàng hỏi: "Ông nội có di chúc sao? Di chúc... có nhắc tới tôi sao?"
Lê Hiên nhìn thấy phản ứng của Lê Tử Hâm không khỏi kinh miệt mà hừ lạnh một tiếng. Anh biết ngay mà, người phụ nữ này đang đợi giờ phút này. Cô ta muốn biết ông nội đã cho mình trở thành người trong nhà, nên mới làm ra dáng vẻ như vậy.
Quả thực là Lê Tử Hâm đang chờ mong nhưng mà không phải giống như những gì Lê Hiên tưởng tượng. Cô chỉ vui mừng khi ông nội thực sự xem cô là một đứa cháu gái mà đối đãi, thậm chí trong di chúc cũng không quên mất cô. Cô thực sự là không cần những thứ khác như tiền bạc hay tài sản. Chỉ cần ông nội nhắc tới cô một câu là cô đã vui mừng rồi.
Cô cũng là người có tay có chân, có thể tự mình làm việc để nuôi sống chính mình. Huống chi cô căn bản không cần những thứ như vinh hoa phú quý gì đó, cho nên nếu như ông nội để lại cái gì cho cô, cô nghĩ mình sẽ không nhận.
"Đúng vậy. Trong di chúc của Lê lão gia có đề cập tới Tử Hâm tiểu thư. Về vấn đên hôn sự của cô và Lê Hiên thiếu gia." Nghiêm luật sư vẫn giữ dáng vẻ như cũ. Dường như không thèm để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của cô như một đứa con nít.
"Hôn sự gì?" Cô căn bản cũng không biết gì nha!
Nghiêm luật sư gật đầu, tiếp theo thì giải thích lại mọi chuyện cho Lê Tử Hâm nghe như ngày đó giải thích cho Lê Hiên: "Dựa theo di chúc của Lê lão gia. Trưởng tử nhà họ Lê - Lê Hiên phải cưới cháu gái mà ông nội cũng là Lê lão gia nhận nuôi ở cô nhi viện - Lê Tử Hâm làm vợ. Hơn nữa cần phải sống chung với nhau nữa năm trở lên, mới có thể thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Lê. Nếu không % tài sản của nhà họ Lê đều quyên góp cho viện trợ cấp từ thiện. Nhưng người họ Lê bất luận là vì cái gì cũng không được chiếm đoạt tài sản."
"Chuyện này... Di chúc này thực sự là ông nội lập hay sao?" Lê Tử Hâm phản ứng có chút không kịp, cô căng bản không biết ông nội lại có yêu cầu như vậy.
"Đương nhiên. Lúc Lê lão gia lập bản di chúc này thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, còn tự mình viết, bản thảo đang ở chỗ tôi. Nếu mọi người lo lắng, tôi có thể đưa cho mọi người xem." Nghiêm luật sư nói xong, chuẩn bị từ trong cặp tài liệu lấy ra một văn kiện.
Lê Tử Hâm thấy vậy xua tay bảo không cần, "Không cần đâu. Chuyện như vậy ngụy tạo cũng không có tác dụng gì. Chỉ là tôi không hiểu..."
"Cô còn không hiểu gì?" Lê Hiên ngồi bên cạnh không lên tiếng lại đột nhiên mở miệng, lập tức ánh mắt mọi người đều nhìn về phía anh.
Lê Tử Hâm không hiểu ý tứ của Lê Hiên, lắc đầu: "Tôi đương nhiên là không hiểu rồi."
"Đây không phải là điều cô chờ mong sao? Sao cô có thể không rõ?" Lê Hiên lạnh lùng hừ lại. Lúc này Lê Tử Hâm rốt cuộc cũng nhìn rõ vẻ mặt biểu lộ ngôn ngữ của anh, nhìn thấy cảm giác thật của anh đối với mình.
Đây không phải là một dự cảm tốt. Lê Tử Hâm hơi nhíu mày, có chút bực bội hỏi ngược lại: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Lê Hiên dừng lại, xoay người nắm chặt cổ tay Lê Tử Hâm. Sau đó nói với cha mẹ mình: "Con cũng có chuyện muốn nói." Cũng không quản chuyện Lê Tử Hâm có đồng ý hay không, sau đó anh kéo cô đi lên lầu.
"Đau..." Sức lực của Lê Hiên rất lớn, không phải là dáng vẻ thân thiện gì. Càng làm cho Lê Tử Hâm càng tức giận, vùng vẫy hai lần nhưng vẫn không thoát được, sau đó bị người nào đó kéo vào phòng.
Hết chương