Thượng Quan Tuyền ngồi dậy, trong đôi mắt cô không còn sự trốn tránh nào nữa mà toát lên sự bình tĩnh vốn có…
Đây là điều mà cô khó đối mặt nhất, cũng chính là điều mà sau khi khôi phục lại trí nhớ, cô phải đối diện với Lãnh Thiên Dục.
Tại sao hắn nhất định phải tàn nhẫn nói ra những lời này?
- Vậy giờ anh muốn hỏi chuyện con chip hả?
Cô chậm rãi mở miệng, tuy cô biết Lãnh Thiên Dục không phải người như thế nhưng lúc này, bầu không khí khiến cô cảm thấy cực kì không thoải mái.
Dường như thế giới nội tâm của cô bị người khác nhìn rõ vào, mọi thứ hắn đều biết.
- Em cho rằng đây là nguyên nhân mà hôm nay anh tức giận? – Đôi mắt đen của Lãnh Thiên Dục sắc bén như con chim cắt, hắn nhìn Thượng Quan Tuyền, đôi mắt dần toát lên sự đông lạnh.
- Em không biết…
Thượng Quan Tuyền cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mắt hắn. Cô sợ mình sẽ sa chân vào đôi mắt thâm thúy ấy.
- Em biết, chỉ là em đang trốn tránh mà thôi! – Lãnh Thiên Dục đột nhiên quát lên, hai tay cũng giữ chặt lấy người cô…
- Nhìn anh! Anh muốn em nhìn anh!
Thượng Quan Tuyền bị ép phải ngẩng đầu lên, cô kinh hãi khi phát hiện ra ẩn sâu sau sự lạnh lẽo ấy là tình cảm chân thành…
- Dục… – Cô thở hổn hển.
- Anh đã nói rồi, dù có chuyện gì đi nữa thì quan hệ giữa anh và em sẽ không bao giờ thay đổi. Em là người phụ nữ của anh, là nữ chủ nhân của Lãnh gia. Em thông minh như vậy, tại sao lại không biết hậu quả khi bỏ quên những lời này chứ? – Ngữ khí của Lãnh Thiên Dục lộ ra sự cố chấp.
- Chúng ta… thật sự có thể chứ?
Thượng Quan Tuyền như tan nát cõi lòng nhìn hắn. Cô vốn cho rằng duyên phận của hai người chỉ mỏng manh như những giọt sương. Khi cô khôi phục lại trí nhớ, trong lòng cô cũng suy xét đến mối quan hệ của hai người, liệu cô và hắn có như nước với lửa như trước không?
Nhưng… ánh mắt lúc này của hắn rất thật, khiến cô ngay lập tức có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Không biết tại sao nhưng trong lòng cô lại dần dần trở nên kiên định, một sự kiên định chưa bao giờ có…
Nhìn vẻ mặt dè dặt và ánh mắt cẩn trọng của cô, vẻ mặt Lãnh Thiên Dục dần dịu đi, hắn nhẹ giọng lên tiếng:
- Tuyền, trên đời này chỉ có một mình em có thể bước vào thế giới nội tâm của anh, khiến anh cảm thấy ấm áp.
- Dục…
Giọng nói của Thượng Quan Tuyền dần trở nên nghẹn ngào. Cô không biết con đường sau này sẽ ra sao nhưng chỉ cần những lời này của hắn đã khiến cô cảm thấy cực kì hạnh phúc rồi.
Lãnh Thiên Dục vỗ nhẹ mái tóc dài của cô, thở dài một hơi: “Cho nên, Tuyền, anh muốn em yên tâm mà yêu anh!”
Cô nép vào lòng hắn, nhắm mắt lại, lắng nghe từng câu nói chân thành của hắn, trái tim bị khuấy động… Yêu? Đương nhiên là cô yêu hắn, yêu đến mức đau đớn cõi lòng rồi!
Nhưng liệu hắn có biết tình cảnh lúc này của hắn nguy hiểm đến mức nào không?
- Dục… – Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
- Anh đã đồng ý với em sẽ rời khỏi tổ chức Mafia, vậy giờ có phải là lúc anh nên rời đi không?
Trước mắt, ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục, trợ thủ đắc lực nhất của hắn chính là tứ đại chấp pháp. Ngoài Vân và Vũ chưa có kinh nghiệm mấy thì chỉ còn Lôi và Phong. Lôi giúp đỡ xử lý chuyện kinh doanh của Lãnh thị, anh ta không hề có hứng thú với chuyện chém giết trong Mafia. Vậy thì nếu phải chọn thì chỉ còn duy nhất Phong Nhẫn…
Cô kinh hãi!
Nếu thật sự là như vậy thì chẳng phải là hoàn toàn hợp với tính toán của Phong Nhẫn hay sao?
Để ngồi lên vị trí lão đại rồi, nhất định Phong Nhẫn sẽ không từ thủ đoạn nào mà đuổi cùng giết tận!
Lãnh Thiên Dục cũng nhìn cô, giọng nói khiến người khác không nắm bắt được…
- Theo em thì có ai là thích hợp nhất để thay anh?
Trái tim Thượng Quan Tuyền đập dồn dập và loạn nhịp, sao hắn lại đẩy vấn đề sang cho cô?
- Em… sao em biết được chứ?
Lãnh Thiên Dục mím môi lại: “Anh nghĩ bởi vì em đã khôi phục lại trí nhớ nên mới muốn anh rời khỏi tổ chức Mafia. Em đã đề xuất yêu cầu như vậy thì nhất định là đã biết rõ chuyện gì đó, đúng không?”
- Em... – Thượng Quan Tuyền không nói nữa. Thật ra cô rất muốn nói mọi chuyện cho Lãnh Thiên Dục nghe, nhưng... dù sao chuyện này cũng liên quan đến tổ chức BABY-M, cô sao có thể tự tay bán đứng tổ chức mình được chứ?
Xem ra nước đi này của Phong Nhẫn đúng là quá hiểm. Anh ta đã dự liệu cô không thể nói ra chuyện gì cho Lãnh Thiên Dục.
- Em chỉ lo lắng cho an nguy của anh thôi... – Suy xét một lúc, Thượng Quan Tuyền cũng chỉ có thể chống chế như vậy.
Tuy cô không thể nói ra nhưng cô có thể hành động. Nếu Lãnh Thiên Dục đã biết cô đã nhớ lại mọi chuyện thì có nhiều chuyện sẽ dễ giải quyết hơn. Tuy cô không thể khuyên Niếp Ngân nhưng cô tuyệt đối không để Lãnh Thiên Dục gặp chuyện gì.
Lãnh Thiên Dục dường như cũng không muốn bắt ép cô thêm, hắn trầm giọng: “Em yên tâm đi, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh, không sao hết đâu!”
- Tính toán của anh? – Trái tim Thượng Quan Tuyền run lên, cô nhìn vào mắt hắn.
Mỗi hành động của người đàn ông này đều cực kì cuồng vọng và ngạo mạn.
Có lẽ đây là tính cách đặc trưng của tứ đại tài phiệt chăng? Cuồng vọng khi đưa ra quyết định, chỉ cần cao hứng thì không cần quan tâm đến sẽ đắc tội với những ai. Nhất là Lãnh Thiên Dục, hắn là một người cực kì ngạo mạn.
Nhưng cô có thể cảm nhận được đằng sau mỗi lời nói hay hành động của hắn đều có động cơ mà người khác không thể biết được.
Người đàn ông thâm trầm như vậy, đôi khi khiến cô thấy hơi sợ!
Có hay không, liệu toàn bộ mọi chuyện có tránh được đôi mắt chim ưng sắc bén của hắn không? Nếu như vậy thì mục đích của hắn rốt cuộc là gì?
- Chỉ mong... mọi việc đều bình an vô sự... - Thượng Quan Tuyền hơi run rẩy như hàng lông mi cong, dáng vẻ cô lúc này trông cực kì sầu muộn.
- Tuyền, mọi chuyện đều có hướng giải quyết của nó, cho nên em đừng lo lắng quá! – Lãnh Thiên Dục hơi cong môi lên cười, hắn đưa tay nâng chiếc cằm trơn bóng của cô lên.
- Dục... – Lời nói của hắn chứa đầy ẩn ý khiến cô nghe vào thấy rất mơ hồ, trong lòng luôn có dự cảm xấu.
Lãnh Thiên Dục cúi đầu nở nụ cười.
Chỉ vậy thôi nhưng đã khiến cô có thể khẳng định, người đàn ông này chắc chắn đã có chuẩn bị!
- Tuyền, giờ em đừng hỏi gì nhiều nữa, cũng không được suy nghĩ nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh thôi, biết chưa? – Hắn dịu dàng xoa má cô, lưu luyến không muốn rời tay.
Sự bất an dần đọng lại tại nơi sâu nhất trong đôi mắt cô, cô nhẹ nhàng nắm tay hắn: “Vâng!”
- Anh muốn em hứa với anh! – Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lộ ra sự nghiêm nghị, hắn nhìn thẳng vào mắt cô.
Thượng Quan Tuyền bị thái độ bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, tim cô đập càng nhanh và loạn nhịp, vô thức đáp lời: “Em thề, dù có chuyện gì em cũng sẽ không rời xa anh!”
- Được rồi! – Lãnh Thiên Dục nở nụ cười hài lòng – Em nghỉ ngơi sớm đi, chắc giờ em mệt lắm rồi!
Thượng Quan Tuyền trông hơi buồn! Cô nhìn hắn, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nói ra khiến cô cảm thấy rất hỗn loạn.
Người đàn ông này đã hoàn toàn tin cậy cô như vậy, giống như Niếp Ngân chưa từng hoài nghi sự trung thành của cô. Cô cũng có liên quan đến cái chết của giáo phụ Nhân Cách nhưng lại không thể nói mọi chuyện cho Lãnh Thiên Dục biết được.
Phong Nhẫn là một người cực kì nguy hiểm, cho nên cô phải mượn sức của người khác để diệt trừ anh ta. Nhưng do trước kia cô không ngờ sự việc lại diễn biến như thế này nên hiện tại dù cô có nói cho Lãnh Thiên Dục biết về hành động của Phong Nhẫn thì cũng không thể diệt trừ anh ta. Dù sao cô cũng không có bằng chứng, cô biết Lãnh Thiên Dục tin cô, nhưng người khác thì sao? Nếu sự việc không được giải thích hợp tình hợp lý thì không những không diệt trừ được Phong Nhẫn mà ngược lại còn làm liên lụy đến Lãnh Thiên Dục, thậm chí là cả Niếp Ngân!
- Sao lại ngẩn người ra rồi? – Lãnh Thiên Dục nhìn vào đôi mắt mờ sương của cô, dường như cô muốn nói điều gì đó.
Thầm thở dài một hơi, Thượng Quan Tuyền nhắm mắt lại, nghiêng người dựa vào lồng ngực hắn, cô không muốn nghĩ nhiều nữa.
Nhưng lát sau, cô vẫn không nhịn được lại mở to mắt nhìn Lãnh Thiên Dục.
- Sao vậy? – Lãnh Thiên Dục vỗ nhẹ lên người cô, đôi mắt như mang theo ý cười.
- Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì thì em sẽ đau lòng lắm! – Thượng Quan Tuyền đột nhiên thốt ra một câu như vậy nhưng Lãnh Thiên Dục lại nghe hiểu.
Hắn nhớ trước kia từng hỏi Thượng Quan Tuyền một câu, nếu hắn xảy ra chuyện thì cô có đau lòng không? Không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy, rốt cuộc cô cũng trả lời cho hắn.
Thượng Quan Tuyền nói xong liền nhắm mắt lại, không hề phát hiện ra trong mắt Lãnh Thiên Dục như đang dậy sóng. Hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
Khi hắn ngẩng đầu lên, Thượng Quan Tuyền lại mở mắt ra, cô hé mở đôi môi anh đào: “Vậy còn anh? Nếu em có chuyện gì thì anh sẽ như thế nào?”
Đôi mắt cũng như giọng điệu của cô đầy mong chờ.
Lãnh Thiên Dục dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói đầy trìu mến vang lên:
- Anh sẽ khiến kẻ làm hại em phải trả giá, khiến kẻ đó sống còn khổ gấp ngàn lần chết!
Một câu nói khiến Thượng Quan Tuyền chấn động, cô ngơ ngẩn nhìn hắn, trong lòng tuy đang dậy sóng nhưng cô biết hắn đang nói thật!
Chẳng bao lâu sau, cái chết của giáo phụ Nhân Cách đã nhanh chóng truyền đến tai Lãnh Thiên Dục, dù sao ông ta cũng là người đức cao vọng trọng trong Mafia, bởi vậy lúc này hầu hết các gia tộc đều biết chuyện ông ta bị giết hại.
Lãnh Thiên Dục đến hiện trường, cùng đi còn có Phong và một vài thuộc hạ. Thượng Quan Tuyền cũng đi theo Lãnh Thiên Dục, cô phải xin mãi hắn mới đồng ý cho cô đến đây.
Hiện trường nhanh chóng bị người của Lãnh Thiên Dục bảo vệ, lúc này chỉ có thể bình tĩnh giải quyết, không được kinh động tới cảnh sát. Vậy nên Lãnh Thiên Dục đã trực tiếp mời các chuyên viên về pháp chính chuyên nghiệp đến điều tra cái chết!
Nhìn giáo phụ Nhân Cách nằm trong vũng máu, đôi mắt chim ưng của Lãnh Thiên Dục nheo lại...
- Phong! – Hắn lạnh lùng mở miệng.
- Lão đại!
Phong cung kính tiến lên, nét mặt yên lặng không nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì, anh ta cũng chẳng để ý đến cái nhìn chằm chằm của Thượng Quan Tuyền vào mình.
- Trong mấy ngày tôi đi, phía bên giáo phụ Nhân Cách có gì bất thường không? – Đôi mắt sắc bén như chim cắt của Lãnh Thiên Dục nhìn Phong, lạnh giọng hỏi.
- Lão đại, không có gì bất thường hết!
- Chuyện giáo phụ Nhân Cách bị giết hại, cậu thấy thế nào? – Lãnh Thiên Dục đột nhiên hỏi.
Phong nhìn thoáng qua Lãnh Thiên Dục rồi lập tức đáp: “Tôi có lý do để nghi ngờ rằng chuyện này là do nội bộ gia tộc tranh đấu với nhau. Vì lão đại đã tuyên bố muốn điều tra chuyện phản kháng lại chính phủ Italy nên tôi nghĩ nhất định là giáo phụ Nhân Cách đã có mâu thuẫn với gia tộc liên kết, từ đó xảy ra chuyện này!
- Cậu đã điều tra ra gia tộc liên kết với giáo phụ Nhân Cách rồi à? - Lãnh Thiên Dục nhìn Phong, nhíu mày hỏi.
- Tôi làm việc bất cẩn, mối liên kết giữa bọn họ được che giấu quá mức cẩn thận nên trước mắt tôi chưa tìm ra được điều gì.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền nhìn chằm chằm Phong, thật lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng: “Phong, hiệu suất làm việc của cậu dạo này chậm đi nhiều rồi đấy!”
Một câu nói vừa rồi đã khiến Phong biến sắc mặt, anh ta lập tức bước lên nói: “Xin lão đại trách tội, tôi sẽ lập tức đi tìm hiểu chuyện này!”
Thượng Quan Tuyền ở bên cạnh lạnh lùng nhìn mọi chuyện, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng giáo phụ Nhân Cách bị giết hại. Nếu có thể thì cô thật sự muốn chỉ vào người Phong và nói cho Lãnh Thiên Dục biết, giáo phụ Nhân Cách chết là do anh ta giết!
Nhưng..
Khi cô nhìn Phong thì lại phát hiện ra Phong cũng đang nhìn cô đầy ẩn ý, dường như đang muốn nhắc nhở thân phận của cô!
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền đột nhiên cảm thấy mình chẳng hiểu biết nhiều về hắn, cũng như dù ở bên cạnh Niếp Ngân nhiều năm nhưng cô cũng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh ta. Tâm trạng cô như đi xuống vực, Thượng Quan Tuyền chán nản dựa người vào lồng ngực rắn chắc của Lãnh Thiên Dục.