Editor: Đàm Nhật Vy
Beta: Chanh
Nguyễn Mặc có thể đoán được hắn biết mình bị hạ dược, nhưng chưa từng đoán rằng, mình tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng hắn, mà câu đầu tiên lại là chất vất, hoàn toàn không biết hai chữ "uyển chuyển" viết thế nào.
Thật là....
"Giọng người hơi khàn, để ta lấy cho ngươi chén nước."
"Đứng lại..."
Âm thanh khàn khàn nặng nề vang lên, nhưng nàng lại như không nghe thấy, bước thẳng đến trước bàn châm trà.
Nàng biết được uy lực của dược đã hạ, vô luận võ công hắn như nào, giờ chỉ không hơn một cô nương trói gà không chặt, nàng căn bản không cần lo lắng hắn sẽ làm gì nàng, cho nên cũng không cần nghe hắn nói.
Bưng trà trở lại giường, Nguyễn Mặc đặt chén trà trên môi hắn, hắn uống mấy ngụm, lại xoay người đổ một ly nữa, giúp hắn uống hết, lúc này mới trả lời vấn đề: "Không cần lo lắng, chỉ là một loại dược khiến ngươi hiện tại không thể vận công, không có hại với vết thương, khi ta cho ngươi ăn giải dược, liền có thể hồi phục."
"Khi nào?" Hắn cau mày, ánh mắt gắt gao bám theo thân ảnh của nàng, trầm giọng hỏi.
Nguyễn Mặc bưng một chén cháo lại đây, cúi đầu nâng hắn dậy dựa vào đầu giường, một tay nâng chén một tay cầm thìa, múc một muỗng thổi nhẹ, đưa tới bên miệng hắn, lại thất hắn nhấp môi, mặt vô biểu tình nhìn nàng, không định ăn.
Nàng lại gần phía trước, nhẹ giọng nói: "Ăn xong rồi, ta lại nói cho ngươi."
Đan Dật Trần rũ mắt nhìn nàng chốc lát, rốt cuộc cũng mở miệng ăn thìa cháo.
Nếu nàng cố ý hại hắn, sẽ bỏ mặc hắn lúc hôn mê, hắn sớm muộn sẽ chết vì mất máu, không cần thiết cực khổ giúp hắn xử lí miệng vết thương. Hơn nữa dược nàng hạ cũng chỉ làm hắn không thể đả thương người khác, không làm tổn hại đến hắn. Một nữ tử, trơ mắt nhìn hắn dễ dàng giết một người, xuất phát từ ý muốn tự vệ, làm vậy thực không phải rắp tâm hại người, hắn không có lí do để hoài nghi nàng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thẩn, hắn liền bỏ dáng vẻ kệch cỡm tuỳ tiện, hơn nữa cảm thấy bụng đói, ăn liên tiếp hai chén mới lắc đầu nói đủ rồi.
"Dù ngươi không no thì cũng chẳng có để cho ngươi ăn nữa đâu."
Nguyễn Mặc nhìn qua đã thấy đáy niêu, thở dài, ngữ khí có vài phần bất đắc dĩ, hắn nghe rất rõ ràng, lặng im một lát, cất giọng hỏi: "Kiếm của ta đâu?"
Nàng nghe thấy từ "kiếm" kia, lòng nhảy dựng lên, một màn ở ngõ sáng nay nổi lên trong óc, không tự giác rùng mình, đang muốn trả lời, một thân ảnh thấp bé liền chăn trước mặt nàng: "Hừ, bị ta giấu rồi, ngươi đừng nghĩ đến việc lấy kiếm hại người!"
Đan Dật Trần động mắt, dừng lại trên người đứa bé chỉ cao một nửa mình.
Ngũ quan hắn nhăn lại, đại khái muốn làm bộ dáng hung ác, lại bởi vì vẫn đang còn tính trẻ con mà nhìn như con thú ngốc, làm người khác buồn cười.
"Ngươi... Ngươi như vậy là ý gì..." A Đường còn nhỏ tuổi, không quen thuộc tính tình hắn như Nguyễn Mặc, bị người ta lạnh lùng nhìn chằm chằm, trong lòng có chút sợ, nhưng vẫn như cũ lấy hết can đảm, nói, "Ngươi không thể tổn thương nương, là người đã cứu ngươi, ngươi mới không chết."
"Ta có nói muốn đả thương nàng sao." Đan Dật Trần không thể hiểu được đứa nhỏ đang chắn trước nương nó, nhàn nhạt đặt câu hỏi.
"...Vậy ngươi lấy kiếm làm gì?" A Đường cẩn thận nói.
Nó thường nghe ngươi trong thôn nói, sơn tặc là những kẻ hung thần ác sát tay cầm kiến, tuy trước mắt người này có khuân mặt sạch sẽ tuấn mỹ, cũng không hung thần ác sát, nhưng hắn lại mang theo một thanh kiếm dài cực nặng, thoạt nhìn còn lợi hại hơn cả thanh đao quý treo trong nhà, nó không thể để người này lấy kiếm làm chuyện xấu.
Đan Dật Trần chỉ muốn biết kiếm của mình có còn hay không, thấy bộ dáng A Đường không giống nói dối, cho nên xác nhận là nó chưa có mất, liền không nhiều lời nữa, thu mắt lại, nhắm mặt điều tức.
Nguyễn Mặc phục hồi tinh thần, nhìn mắt không phản ứng của Đan Dật Trần, đành phải vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ phúng phính của A Đường, ôn nhu nói: "A Đường, lau giường sạch không?"
"Sạch ạ." Lúc này nó mới nhớ đến viếc khoe công với mấu thân, kéo tay nàng đi tới phòng cha, "Con chỉ mới giặt sạch vào lần khăn lau, nước đã dơ giống như thứ Lý thư sinh dùng để viết chữ..."
"Mực nước?"
"Đúng đúng, chúng ta không mua nổi mực nước quý như vậy, dùng nước đó có thể viết chữ hay không?"
"Đứa nhỏ ngốc..."
Sau khi được mẫu thân khích lệ, A Đường cảm thấy mỹ mãn đi tắm, Nguyễn Mặc thì ở nhà bếp sắc thuốc, đến khi thuốc ổn, liền đưa đến đầu giường để nguội, sau đó đến phòng sau xoa đầu A Đường.
A Đường hiểu chuyện nghe lời, không cần nói liền ngoan ngoãn đi ngủ, nàng tắm gội qua loa một phen, sau khi thay quần áo, mới đi tới mép giường.
Chén thuốc kia mùi thật khó chịu, cơ hồ vừa đặt chén xuống liền làm hắn khó chíu đến mở bừng mắt, thật hân không thể một ngụm nuốt xuống, miên cho nó vẫn ở bên phát ra mùi vị chua xót.
Nhưng khi nước thuốc nguội, hắn lại cảm thấy khó..., không muốn đụng vào, chén thuốc cũng nằm bất động.
Vì thế, khi Nguyễn Mặc đi đến mép giường, sắc mặt của hắn đã đen đến nỗi có thể so với chén thuốc kia.
"A, ngươi sợ đắng sao? Ta có thể lấy chút mứt quả..."
"Không cần." Đan Dật Trần cắt ngang, sắc mặt càng trầm, "Lấy tới ta uống."
Hắn không phải đứa con nít ba tuổi, uống thuốc còn cần đến mứt quả, thật mất mặt.
"Được."
Nguyễn Mặc sợ hắn không kiên nhẫn, bưng chén liền đưa lại miệng hắn, không ngờ lúc đưa tới, chén lại thẳng tắp đụng vào răng hắn, chén nhoáng lên, rơi ra một chút nước thuốc, rơi xuống trên người hắn.
Khớp hàm thấy tê dại, đến nỗi cả người nổi lên một tầng khó chịu, hắn nhíu mày áp xuống, nhưng nháy mắt tiếp theo, bỗng có một lòng bàn tay mềm mại trên ngực hắn, qua những lớp vải, không an phận mà khẽ vuốt lung tung, làm hắn giống như bị điện giật, đột nhiên nổi da gà.
"A..." Cổ tay đau xót, nàng nhịn không được thở nhẹ một tiếng, quay mắt thấy cổ tay mình đang bị người nam nhân gắt gao chế trụ, và vị trí tay nàng sắt đặt phải... Lập tức bên tai nóng lên, như bị điện giật rút tay về, "Ừm, cái kia, ta thấy có điểm không ổn..."
Đan Dật Trần nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, muốn nắm lại nhưng không có khí lực, tựa hồ cũng không có thói quen để người khác dễ dàng tránh thoát như vậy: "Không sao, uống thuốc trước đã."
"Được, được."
Nàng bưng chén thuốc lên lần nữa, lần này rút kinh nghiệm, bưng thật cẩn thận, tốc độ cũng chậm lại, hắn một giọt không rơi uống hết.
Sợ hắn thấy đắng, Nguyễn Mặc lập tức xoay người lấy chén nước, hắn rũ mắt nhìn lướt qua, cũng uống hết, thoáng giảm bớt chua xót giằng co trong miệng.
"Ướt như vậy rất không dễ chịu, ngươi chờ ta một chút, ta lấy cho ngươi cái khác để thay."
Đan Dật Trần hơi gật đầu.
Bởi vì vừa dùng vào giờ ngọ, còn chưa cất đi, bây giờ lấy rất tiện, nàng thực mau liền cầm bình dược cùng vải bố trắng tới.
Mới vừa uống thuốc không nên nằm xuống, Nguyễn Mặc cúi người lại gần, đôi tay đặt lên ngực hắn, giúp hắn cởi bỏ nút buộc sau lưng.
Hai người tựa rất gần, hơi thở nam nhân nóng cháy bá đạo phả vào gáy nàng, tới nỗi phần da ấy như nóng rực, mặt cũng lặng yên đỏ lên. Hắn cố tình dựa lưng vào ván giường, nàng không nhìn thấy nút buộc, càng vội càng không tháo được, ngực còn sợ nàng chưa đủ loạn đập loạn, quả thực muốn chịu không nổi.
Rõ ràng nàng cũng đã từng làm mật sự với hắn, nhưng mỗi lần chỉ cần dựa gần hắn, nàng vẫn đầy ngập e lệ như cũ, chính mình cũng cảm thấy khó tưởng tượng.
Đan Dật Trần đối với việc phụ nữ động vào có chút mẫn cảm, nhưng nàng đơn thuần tới gần cũng không có cảm giác, cho nên vẫn không nhúc nhích tuỳ ý nàng lăn lộn. Hắn nhìn sườn mặt trắng nõn của nàng hiện lên một rặng mây đỏ nhạt, không chú ý khẽ tựa lên ngực hắn, ngực đập rõ ràng vô cùng, nhẹ nhướng mày.
Thấy nàng lẻ loi một mình, bên người còn có một hài tử năm sau người, hắn là gả cho người goá vợ, mặc dù hắn là ngoại nam, cũng không đến mức như thế...
Nhưng nàng rõ ràng rất thẹn thùng, giống như cô nương chưa lấy chồng.
Hắn nhẹ cong khoé môi, vô tình trong lòng cảm thấy thú vị.
Nguyễn Mặc rốt cuộc cũng tháo được mảnh vải ướt, mồ hôi đã đổ đầy đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đặc biệt là tầm mắt vẫn luôn dính vào nàng kia, thực sự làm tay chân nàng hoảng loạn, suýt nữa bôi sai thuốc không nói, trong lòng lại còn có chút bế tắc.
Ngach... Mặc kệ, lần tới thay băng, trực tiếp cắt đi là được.
Nguyễn Mặc đem bình dược thu vào trong ngực, xoay người muốn rời đi, nam nhân từ đầu tới cuối không phát ra tiếng, lại nặng nề mở miệng nói: "Từ từ..."
Nàng dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía góc giường: "...Làm sao vậy?"
"Ngươi định để ta ngồi cả một đêm?"
Hả? Ngồi một đêm?
Nguyễn Mặc rốt cuộc ngẩng đầu lền, thấy hắn vẫn dựa vào đầu giường ngồi thẳng tắp, không khỏi ngần người: "Vậy ngươi nằm xuống đi." Nàng lại không trói hắn không cho hắn nằm, hỏi nàng làm cái gì...
Khuôn mặt tuấn tú của Đan Dật Trần nháy mắt đen lại, thanh sắc ủ dột, thật mạnh ném lại hai chữ: "Ta, nằm?"
Nàng bị cặp mắt đen kia lộ ra chút hung hăng, tức khắc phản ứng lại, bất chấp xấu hổ hay không, vôi vàng chạy tới đỡ hắn nằm xuống, còn kéo chăn đắp lên: "Như vậy... là ổn chứ?"
Hắn không trả lời, trực tiếp khép hai mắt lại.
"..." Được rồi, là nàng ngớ ngẩn, lần sau sẽ chú ý.
Không đúng, nàng mới là ân nhân cứu mạng hắn ạ, dựa vào cái gì nàng phải hầu hạ chu đáo, hắn còn có biểu tình ghét bỏ "Ngươi hầu hạ không tốt bổn đại gia không cao hứng"?
Nguyễn Mặc hừ hừ trong lòng hai tiếng, lặng lẽ trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này mới bưng chén thuốc rời đi.